Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 501: Sự thật kinh hoàng (2)

Hai người thật không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, trong lúc nhất thời dĩ nhiên ngây ngốc ở một chỗ, Ngô Minh ở phía sau cũng nhìn thấy cảnh này, cảm giác bất an trong lòng lập tức phóng đại vô hạn.
“Không đúng!” Ngô Minh đột nhiên phát hiện mình dường như đã bỏ qua một cái gì đó, tất cả đều quá dễ dàng. Những gì Ngô Minh nói là quá trình khống chế Cự Nhân Tinh Thạch Kiếm quá dễ dàng. Hơn nữa tiến thêm một bước ngẫm lại, quá trình mình đạt được bí pháp khống chế Cự Nhân Tinh Thạch Kiếm cũng có chút 'cố tình' trong đó, tựa hồ là bị người an bài như vậy, nhưng lúc đó tình thế nguy cấp nên nhất thời không nhận ra có gì bất ổn.
Vào lúc này, Ngô Minh nhìn thấy chiếc quan tài trống rỗng và Hải Cẩu và Vivian đang ngây ngốc, ngay lập tức nhận ra tình hình có thể phức tạp hơn anh ta nghĩ.
Đúng lúc này, quan tài đột nhiên vặn vẹo một trận, một khối vật chất giống như rong biển xuất hiện nhanh như chớp quấn chặt Hải Cẩu và Vivian, hai đại cao thủ không kịp thoát ra liền hét lên. Những rong biển như bụi gai cứng rắn vô cùng, giống như dây thép, có rất nhiều gai nhỏ đâm xuyên vào cơ thể Hải Cẩu, chỉ cần trong hai lần hô hấp, tinh hoa huyết nhục của cao thủ cấp năm này đã bị hút khô, chỉ còn lại thây khô da bọc xương.
Sự thay đổi này đến rất đột ngột, không ai kịp phản ứng, dù có phản ứng cũng vô dụng, những chiếc gai rong biển đáng sợ kia tốc độ cực nhanh, thậm chí có thể pha loãng tinh hoa huyết nhục, một cái vô ý liền sẽ trúng chiêu.
Ngô Minh nhìn thấy hốc mắt của Hải Cẩu bị trũng xuống, miệng và mũi cũng xuất hiện những lỗ đen kinh khủng, đã là một cỗ thây khô không hơn không kém, trên da đầu không khỏi cảm thấy tê dại. Những chiếc gai rong biển đó khiến Ngô Minh cảm thấy hơi quen thuộc, lúc này Ngô Minh nhớ tới, cái này không phải là giống như Huyết Mộc sao?
Cây Huyết Mộc cũng là một loại cây đáng sợ, có thể hấp thụ tinh hoa huyết nhục, nó cũng có gai và dây leo, nhưng lúc này nó nhỏ hơn, cứng hơn và tốc độ nhanh hơn.
Một cao thủ nguyên khí cấp năm như Hải Cẩu cứ như vậy không minh bạch đã chết rồi, cho dù có chết cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mà Vivian giờ phút này toàn thân đều là vết máu, xung quanh cô ấy ít nhất hàng chục gai rong biển với độ dài khác nhau, nhưng cô ấy là một cao thủ nguyên khí cấp sáu, vì vậy cô ấy không trực tiếp bị giết như Hải Cẩu, nhưng cho dù như vậy, lớp lân giáp cứng rắn ban đầu của Vivian cũng bắt đầu vỡ vụn, máu rỉ ra trông vô cùng thê thảm.
"Làm sao có chuyện này được? Không. Thuyền trưởng sẽ không lừa gạt chúng ta. Những thứ này là gì? Chết tiệt, ta hiểu, ta hiểu rồi. Nghi thức Trận pháp mà chúng ta sắp xếp vừa rồi có thể kích hoạt đám rong biển đáng sợ này, nhưng là vì cái gì?" Vivian rõ ràng có chút điên cuồng, giờ khắc này cô ta đã không có khả năng giãy giụa thoát ra khỏi đám gai rong biển đáng sợ kia. Cô ấy cũng là một cao thủ nguyên khí cấp sáu cường đại, cô ảo tưởng Thuyền trưởng sau khi hồi sinh sẽ quét sạch toàn bộ vùng Loạn Lưu Hải, nhưng bây giờ, cô ta sắp bị ăn thịt.
Tương phản này, đối lập mãnh liệt này làm cô ấy phát điên. Quan trọng nhất là, với sự khôn khéo của Vivian đương nhiên có thể thấy đây là một cái bẫy, một cái bẫy đã được giăng ra từ lâu. Chỉ cần dùng những Trận pháp kia, những đám bụi gai rong biển kinh khủng này sẽ xuất hiện. Tất cả những điều này đã được Thuyền trưởng của họ nói với họ trước khi chết, chỉ có thể nói rõ một kết quả, Thuyền trưởng mà cô ta coi như thần minh đã bố trí hết thảy.
Ngô Minh thấy trên tay Vivian còn cầm mũ Thuyền trưởng, lúc trước ném xuống đường hình như Vivian nhặt được, lúc này ngón tay của Vivian gắt gao nắm lấy mũ Thuyền trưởng liên tục hỏi tại sao, nhưng cho đến khi cô ấy chết vẫn không có ai trả lời.
Vivian đã chết.
Hải yêu nguyên khí cấp sáu cường đại này đã chết, sau khi chết, thân thể của cô ta không biến thành xác ướp mà biến thành tro bụi. Chỉ có Hồn thẻ trong cơ thể cô ta lúc này mới nhảy ra tựa hồ muốn chạy trốn, nhưng ngay sau đó lại bị một bàn tay hung hăng chộp trong tay.
Bàn tay này hoàn toàn được cấu tạo bởi loại gai rong biển đó, rồi những bụi gai rong biển đó hóa ra lại được tập hợp lại thành hình người, những chiếc gai rong biển trên cơ thể hình người này không ngừng vặn vẹo, thập phần khủng bố, sau một khắc, nó dĩ nhiên là há miệng đem Hồn thẻ Vivian nuốt xuống.
Ngô Minh theo dõi toàn bộ quá trình, có thể thấy 'người' bao gồm rong biển và gai này cực kì khủng bố, nhưng đây không phải là thân thể thật của đối phương. Sau một khắc, quái nhân này lộ ra một nụ cười khiến người ta không rét mà run.
Lúc này, vì cái chết của Vivian nên kết giới băng mất kiểm soát nguyên khí và cực kỳ mỏng manh, đám người Râu Đen trực tiếp xông vào, nhưng khi Râu Đen đi vào nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, đồng tử liền co rút lại, không dám nói tiếp nữa.
Râu Đen rất khôn ngoan, khi thấy cả hai đại cao thủ là Hải Cẩu và Vivian đã chết và một kẻ quái nhân kinh khủng đã xuất hiện. Ngay cả một kẻ ngốc cũng biết nên trước tiên xem tình huống một chút.
Ngô Minh thúc dục Xúc tu vô hình, thoáng phát đã chấn vỡ lớp băng quanh người, sau đó điều khiển Cự Nhân Tinh Thạch Kiếm kéo nó lên cao cả ba thước, rõ ràng là anh đã định sử dụng vũ khí cực kỳ lợi hại này để bảo vệ bản thân. Dù sao quái nhân trước mắt này thật sự là quá mức nguy hiểm, mặc dù anh ta cảm thấy Cự Nhân Tinh Thạch Kiếm này có chút không thích hợp, nhưng bây giờ anh ta không có thời gian để suy nghĩ mấu chốt trong đó.
Không nghĩ tới, ngay khi Ngô Minh điều khiển để kéo Cự Nhân Tinh Thạch Kiếm lên, anh ta cảm thấy dưới chân khẽ động, và sau đó toàn bộ con tàu thực sự phát ra một rung động dữ dội không thể tưởng tượng.
Loại rung động này chưa từng có, dường như cả con tàu đang chuyển động, đột nhiên thay đổi khiến tất cả mọi người đều choáng váng.
Trong Trầm Thuyền cốc, mọi người cũng cảm thấy dưới chân mình rung chuyển dữ dội. Sau đó, mặt biển yên tĩnh trong vùng Loạn Lưu Hải bỗng trở nên hỗn loạn, mặc dù nguyên bản là vùng biển không sóng không gió, giờ phút này cũng trở nên mãnh liệt dị thường, trên biển các loại quái vật đã nhận ra nguy hiểm gì đó, chúng lập tức bỏ chạy tứ tán, thậm chí cả một số sinh vật to lớn cũng vậy.
Dưới đáy biển không sóng không gió, một con Rùa biển khổng lồ như một cái hải đảo đang ngủ say, lúc này nó đột nhiên mở mắt ra, dường như cảm nhận được điều gì đó mở to mắt đầy sợ hãi, sau đó bất ngờ cử động, cơ thể to lớn vô song bơi ngược hướng Trầm Thuyền cốc, không phải bơi mà là chạy trốn.
Điều tương tự cũng xảy ra ở các vùng biển khác. Những con quái vật sống ở đại dương này rõ ràng nhận thức được nguy hiểm sắp đến nên chúng chạy trốn riêng lẻ. Mà trong Trầm Thuyền cốc tất cả thế lực lớn cùng Dị tộc nhân cũng là lòng người bàng hoàng, lúc này sợ sẽ có chuyện lớn xảy ra nên định lên thuyền bỏ đi. Nhưng lúc này toàn bộ Loạn Lưu Hải vực giống như dời sông lấp biển, sóng biển ngập trời, thuyền mới ra đi đã bị lật tung táng thân đáy biển, những người còn lại thấy vậy cũng không dám ra khơi, chỉ có thể thành thành thật thật dừng lại ở Trầm Thuyền cốc.
Đúng lúc này, trong một góc của Trầm Thuyền cốc có một vài người mặc áo choàng rách nát, giấu mình trong áo choàng nhìn thời tiết đột ngột thay đổi, có chút không rõ ràng. Ngay sau đó, con tàu phía xa đột nhiên phát ra tiếng vang rung trời, và sau đó Con tàu lớn đang từ từ bay lên.
"Chuyện gì xảy ra? Tại sao Con tàu lớn... Thuyền trưởng, hắn vẫn ở bên trong." Một người mặc áo choàng thư sinh nói.
“Im đi, những người của Hiệp hội Hải tặc đang tìm kiếm chúng ta, ngôn ngữ của chúng ta sẽ bại lộ thân phận, cho nên nếu như không phải đặc biệt tất yếu, không cần lên tiếng!” Một giọng nữ phát ra, và người vừa nói lập tức dừng nói chuyện, những người khác cũng giống như vậy.
Giọng nữ vừa lên tiếng lúc này mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to xinh đẹp hiện lên một tia lo lắng.
“Thuyền trưởng, ngươi tuyệt đối đừng gặp chuyện không may a !” Người phụ nữ này có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp dưới lớp áo choàng, chính là Tích Hi, những người mặc áo choàng kia tự nhiên là Đại hồ tử và Khương Minh bọn họ.
Hóa ra lần trước khi Ngô Minh trở về đã dặn bọn họ cẩn thận Hiệp hội Hải tặc, phải biết Ngô Minh đã trải qua bao nhiêu trận chiến với kẻ địch, tự nhiên biết rõ đề phòng như thế nào, nhất là lần này Ngô Minh phải đi vào Con tàu lớn, thậm chí còn để lại một đường rút lui cho đám người Tích Hi.
Ngô Minh chỉ thị cho Tích Hi cử người đi khắp Hiệp hội Hải tặc để dò xét thông tin hàng ngày, khi thấy Hiệp hội Hải tặc có dị động thì lập tức rời thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận