Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 515: Vào 'Mê cung'

Vào lúc này, Ngô Minh nhận thấy Giáo sư Hogue đang đi về phía Kim Tự Tháp kim loại, và ở đó, Ngô Minh nhìn thấy một lối vào hình tam giác.
“Giáo sư Hogue, đây là nơi nào?” Ngô Minh nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Rất rung động phải không, lần đầu tiên ta đến đây cũng vậy, quả nhiên là kỳ tích, không phải Dị tộc nhân tự xưng là Thiên sứ bây giờ, ta đang nói đến thần tích, đây là 'Mê cung', ta gọi nó là hy vọng cuối cùng của Nhân loại.” Giáo sư Hogue lộ vẻ phấn khích, sau đó bước lại gần, ở lối vào hình tam giác có một lớp lá chắn nguyên khí phát sáng đóng chặt lối vào, người trước duỗi tay lên khối kim loại hình tam giác sáng như gương bên phải.
Ngay sau đó, kim loại hình tam giác như gương kêu vo ve, và lá chắn nguyên khí phía trước được mở ra.
“Trong Mê cung, chỉ những nhà nghiên cứu ở cấp giám sát trở lên mới có thể được trao quyền để mở lối vào!” Giáo sư Hogue nói và dẫn đầu vào Kim Tự Tháp kim loại.
Khi Ngô Minh đi ngang qua, anh ta đưa tay chạm vào kim loại hình tam giác trong gương như tia chớp, truyền tới một luồng nguyên khí, Ngô Minh cảm thấy có phản ứng trong tích tắc, sau đó Ngô Minh thu tay lại rồi bước vào.
Ngô Minh vừa rồi chỉ thăm dò chạm vào kim loại hình tam giác, kết quả nằm trong dự đoán của Ngô Minh, từ lúc nhìn thấy Kim Tự Tháp này, Ngô Minh đã biết nơi này nhất định không phải do Nhân loại tạo ra, càng giống như là một di tích. Nhân loại chỉ tình cờ phát hiện ra sự tồn tại của nó, và cho đến nay, thứ này vẫn chưa được nghiên cứu đầy đủ.
Vì vậy Ngô Minh thử dùng nguyên khí của chính mình rót vào kim loại tam giác, anh ta phát hiện Kim Tự Tháp tiếp nhận nguyên khí của chính mình, chính là vừa rồi anh ta cũng có được năng lực mở ra lá chắn nguyên khí.
Kim Tự Tháp hình tam giác rất rộng rãi, có nhiều hành lang và lối đi, các bức tường kim loại cũng có nhiều hoa văn phức tạp khác nhau. Sau khi Hogue dẫn Ngô Minh đến một căn phòng hình tam giác thì căn phòng hạ xuống như một thang máy. Phải mất mười giây để từ từ dừng lại, nhưng Ngô Minh có thể cảm thấy trong mười giây này mình đã hạ xuống ít nhất 100 mét.
“Chẳng lẽ những gì mình nhìn thấy vừa rồi chỉ là phần nổi của tảng băng, còn lại phần Kim Tự Tháp còn lại ở dưới lòng đất?” Ngô Minh có ý nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm kinh hãi.
Khi ra khỏi thang máy, Ngô Minh nhìn thấy một không gian khổng lồ có một không hai, ít nhất có kích thước bằng hai sân bóng đá, bên dưới là một đám người, ít nhất là hàng trăm người đang qua lại. Trong trung tâm nghiên cứu, khu vực này được ngăn cách thành các khu vực nhỏ bằng một số lan can bằng kính và sắt. Mỗi khu vực có ba hoặc năm nhà nghiên cứu làm việc. Ngô Minh nhìn thấy hàng chục xác chết quái vật ở một bên, dường như được sử dụng để giải phẫu nghiên cứu.
Nhiều người như vậy, không biết Giáo sư Từ đang ở địa phương nào.
Ngô Minh nghĩ, với năng lực của Giáo sư Từ, ông ta nhất định sẽ không phải là một nhà nghiên cứu bình thường, ít nhất cũng không phải loại người không có tiếng tăm, nếu mình dò hỏi nhất định có thể tìm ra.
Nghĩ về điều này, Ngô Minh nói: "Giáo sư Hogue, xin hỏi ông về một người ở đây. Có nhà nghiên cứu họ Từ ở đây không? Ông ấy cũng như tôi, đến từ Hoa Quốc."
"Ý anh là Giáo sư Từ?" Phản ứng của Giáo sư Hogue đã làm cho Ngô Minh ngạc nhiên.
“Đúng vậy, ông ấy và tôi là bạn từ rất lâu rồi. Nói chính xác, ông ấy là thầy của tôi!” Ngô Minh chân thành nói.
"Anh là học trò của Giáo sư Từ sao? Đúng vậy, ta sớm nên nghĩ đến mới đúng. Là một nhà nghiên cứu có thực lực như anh, lại còn là người Hoa Quốc, lẽ ra giữa hai người có một mối quan hệ. Ta vốn có ý định đưa anh an bài đến chỗ Giáo sư Từ đó. Đi cùng tôi! " Giáo sư Hogan cười nói, hiển nhiên là rất cao hứng, ông ta mang theo Ngô Minh đi dọc theo một cây cầu sắt nâng đến một khu vực rộng lớn, hướng về một người đang nghiên cứu phía xa hô lên: "Này, Giáo sư Từ, nhìn xem tôi đã đưa ai đến đây này."
Giáo sư Hogue này thực sự là một người rất nhiệt tình, có thể thấy dọc đường có rất nhiều người chào hỏi, nhưng Ngô Minh không ngờ ông ta và Giáo sư Từ không chỉ quen biết nhau, mà còn khá thân quen.
"Hogue, tôi đang nghiên cứu những gì tôi phát hiện trong mê cung. Nếu suy đoán của tôi đúng, các Kim Tự Tháp ở Ai Cập, Amazon và Kim Tự Tháp đươi lớp băng ở Nam Cực, chúng nó cũng giống như Kim Tự Tháp chỗ chúng ta. Hơn nữa dựa theo suy luận đẳng cấp Nguyên khí thế giới, tôi e rằng Nguyên khí thế giới cấp cao đã ở lại đây rất lâu, ít nhất là hàng ngàn năm lịch sử, đây là một phát hiện lớn, Hogue, nếu những gì ông đang nói đến không quan trọng bằng, như vậy thì trước tiên đừng tới phiền ta!” Người đàn ông phía trước không hề quay đầu lại, một mực cúi đầu làm nghiên cứu, mấy người nghiên cứu chung quanh hầu hết đều run lên, hiển nhiên là rất sợ nói chuyện với người đàn ông này.
Lần này, trước khi Hogue có thể lên tiếng, Ngô Minh là người đầu tiên nói.
“Giáo sư Từ, là tôi!”
Ngô Minh nói câu này bằng tiếng Trung, bởi vì Ngô Minh đã nhận ra người trước mặt ngay từ khi vừa nhìn thấy, người này chính là Giáo sư Từ, người ở khu an toàn Vũ Thành, nhà khoa học đã tự dạy mình công thức cơ bản của nguyên khí, và người gần như cố chấp về nghiên cứu nguyên khí.
Ngay khi Ngô Minh nói xong, người đàn ông trước mặt hiển nhiên là rất kinh ngạc, ông ta đột ngột quay người lại, khuôn mặt nhăn nheo lộ ra không thể tin được như Ngô Minh mong đợi.
“Cậu… cậu… là Tiểu Ngô, Ngô Minh… Tôi không có hoa mắt chứ?” Giáo sư Từ gỡ mắt kính ra lau lau, đeo lại rồi nhìn Ngô Minh, lúc này mới xác nhận, trên mặt lập tức lộ ra một dáng tươi cười. Nhìn ra được Giáo sư Từ tương đối cao hứng, bất quá đã hơn một năm không gặp lại, Giáo sư Từ rõ ràng càng thêm già yếu một chút, bất quá tinh thần của ông ta nhìn về phía trên không tệ, trung khí mười phần. Hơn nữa bởi vì Giáo sư Từ là bị người cường hành mang tới đây, vì vậy Ngô Minh nghĩ rằng Giáo sư Từ đã có một cuộc sống rất tồi tệ, nhưng bây giờ có vẻ như địa vị của Giáo sư Từ vẫn còn khá cao.
“Là tôi!” Ngô Minh cũng rất vui mừng, nhìn thấy một người bạn cũ đã lâu không gặp, người này chính là thầy dạy nguyên khí ban đầu của mình, Ngô Minh đương nhiên bộc lộ tình cảm thật sự của mình đối với Giáo sư Từ, Ngô Minh thật tâm kính nể và tôn kính.
“Sao ngươi lại ở đây, lẽ nào… Đáng chết, bọn Quỷ tây dương kia cũng bắt ngươi sao, lũ khốn nạn kia, ngươi yên tâm, chúng không dám làm gì ngươi khi có ta ở đây.” Hai người đã lâu không gặp nhau, Giáo sư Từ vẫn luôn coi Ngô Minh như người một nhà của mình.
Lúc này, Giáo sư Hogue bước đến và nói với vẻ mặt ngượng ngùng: "Giáo sư Từ, tôi nghĩ chắc là hiểu lầm. Chúng tôi không bắt Ngô tiên sinh, anh ấy tự tìm đến đây."
Căn phòng rộng hơn chục mét vuông được ngăn cách bằng kính cường lực là nơi Giáo sư Từ làm việc và nghỉ ngơi, chỉ cần treo rèm thì bên trong vẫn có sự riêng tư nhất định.
Lúc này, Ngô Minh và Giáo sư Từ đang ngồi trong căn phòng này, họ kể cho nhau nghe về những trải nghiệm của mình trong một năm qua, Ngô Minh thực sự không có gì phải giấu Giáo sư Từ, mặc dù họ đã lâu không gặp nhau. Tuy nhiên, Ngô Minh rất tin tưởng Giáo sư Từ và người sau cũng như vậy.
Tất nhiên, trước đó, Ngô Minh đã bố trí một Trận pháp ẩn xung quanh hai người họ, ai biết chỗ này có bị lắp đặt máy nghe trộm cao cấp hay không, để cho an toàn thì bố trí Trận pháp ẩn vẫn tốt hơn, lúc này Trận pháp mà Ngô Minh bố trí đã vô hạn tiếp cận cấp ba, dù trang bị thiết bị nghe lén mạnh cỡ nào cũng vô dụng.
Vì vậy, Ngô Minh cũng rất an tâm, kinh nghiệm của Giáo sư Từ rất đơn giản, nửa đầu giống như lời Triệu Ninh nói, sau đó bị gia tộc Delbert bắt đến Bắc Mỹ, bởi vì kiến ​​thức của Giáo sư Từ quả thực là quá quan trọng, những phát minh quan trọng ở đây đều là từ bàn tay của Giáo sư Từ, nếu Nhân loại muốn chiếm một vị trí trong Nguyên khí thế giới thì phải có những người như Giáo sư Từ.
Lúc này, Ngô Minh nói với Giáo sư Từ rằng anh ta đã đặc biệt đến đây để tìm ông ta, và rằng anh đã gặp Triệu Ninh trước đó, và thậm chí còn nói với ông ta về việc mình chiếm lĩnh Ngân Nguyệt thành.
Lập tức, Giáo sư Từ lộ ra vẻ kinh ngạc, đặc biệt là sau khi nghe nói Ngô Minh đã sở hữu Sư Thành và Ngô Thành, ông ta càng không thể tin được. Ngô Minh mỉm cười, trực tiếp hiển lộ tất cả đẳng cấp nguyên khí của mình, dù sao ở đây cũng có Trận pháp ẩn, cho dù ở đây nguyên khí bùng lên mạnh mẽ như thế nào thì cũng không cần lo lắng người bên ngoài đều biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận