Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 456: Rùa biển khổng lồ (2)

Mặc dù đã hạ quyết tâm sẵn sàng nhưng khi nói ra cô vẫn có chút khẩn trương, giờ phút này Tích Hi cảm giác vành tai mình đều có chút đỏ lên, các ngón tay xoắn xích với nhau, có chút chờ mong và một chút hồi hộp nữa. Ngay cả bản thân cô cũng không thể diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.
Một người phụ nữ nói như vậy, Ngô Minh đương nhiên biết đối phương định làm gì. Thành thật mà nói, Tích Hi rất xinh đẹp, cao ráo và mảnh mai, toát ra vẻ phong tình hấp dẫn, chỉ cần là nam nhân thì đối với loại nữ nhân này cơ hồ không có gì sức chống cự. Nhưng Ngô Minh lại nghĩ anh ta đã có Lý Hạ và Thích Đình, mặc dù ở Tân thế giới, một nam nhân cường đại có thể có nhiều phụ nữ, nhưng quan niệm của anh ta vẫn còn hơi bảo thủ.
Lại càng không cần phải nói, Ngô Minh bây giờ thực sự rất yếu.
Sau khi nghĩ xong, Ngô Minh cố gắng đè xuống một tia xao động trong nội tâm nói: "Ta cần nghỉ ngơi rồi, Tích Hi, cô cũng đi nghỉ ngơi đi!"
Người sau nguyên bản đầy cõi lòng mong đợi biểu lộ trong lúc nhất thời có chút cứng ngắc, ngón tay cô nhẹ dùng sức nắm lấy góc áo, nhưng lại ừ một tiếng, nhẹ giọng ly khai
Sau khi cô ấy đóng cửa lại, cảm giác có chút ủy khuất, trong hốc mắt nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh, thật vất vả lấy dũng khí, không nghĩ tới bị người cự tuyệt.
Chỉ có điều tính cách Tích Hi rất ngoan cường, nếu không thì cô ấy sẽ không kiên trì lênh đênh trên biển cả năm trời mà không vùi đầu vào Tiêu Khải và Đại Hồ tử để đổi lấy sự bảo vệ. Đây là sự kiên trì của Tích Hi và là con đường cô ấy chọn, cũng giống như lần này, cô ấy muốn chọn người đeo mặt nạ làm làm núi dựa của mình, một khi đã chọn, cô ấy sẽ không thay đổi.
Tất nhiên, cô không trách người đeo mặt nạ, tất cả những gì cô có được bây giờ là do người đeo mặt nạ ban tặng, cô chỉ có thể biết ơn, dù người đeo mặt nạ không chấp nhận cô thì Tích Hi cũng sẽ cố gắng hết sức để đi theo người đeo mặt nạ. Có thể một ngày nào đó, người đeo mặt nạ sẽ chấp nhận chính mình.
"Nhất định sẽ có một ngày như vậy !" Tích Hi nắm chặt nắm đấm nhỏ ở cửa, ánh mắt kiên định.
Đại hồ tử nhanh sắp xếp lũ nô lệ Thú nhân. Khi Ngô Minh đang nghỉ ngơi, lũ nô lệ Thú nhân sẽ chèo mái chèo để con tàu có thể ra khơi bình thường.
Mấy ngày kế tiếp trên biển gió êm sóng lặng, buổi trưa hôm đó, Đại hồ tử, Khương Minh và những người khác đứng trên boong thuyền nhìn mặt biển, trên mặt chậm rãi lộ ra vẻ ngưng trọng.
Bởi vì bọn họ phát hiện sóng gió trên biển dường như không biết từ bao giờ nhỏ đi rất nhiều, hiện tại đã hoàn toàn biến mất, lúc này mặt biển phẳng lặng như mặt hồ, hơn nữa gió biển ẩm ướt trong không khí cũng không có vị mặn, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ yên tĩnh.
Điều này rõ ràng là không bình thường.
Đại hồ tử và Khương Minh lập tức đem tình huống này báo cho Ngô Minh. Anh ta đến boong tàu nhìn xem lập tức biết rõ, đây là do đã sắp tới Trầm Thuyền cốc rồi, bởi vì người mặc áo choàng bán ra tình báo đã từng nói, gần Trầm Thuyền cốc sẽ có một vùng biển không có gió, không có sóng, đây là vùng biển nguy hiểm nhất, nhiều tàu thuyền sợ hãi khi đến Trầm Thuyền cốc ​​vì họ sợ nơi này.
Lập tức Ngô Minh hạ lệnh xuống khiến mọi người giữ vững tinh thần, đồng thời đội Mũ thuyền trưởng hàng hải, toàn lực thúc dục con tàu tiến về phía trước, cố gắng vượt qua vùng biển này sớm hơn.
Tuy nhiên, thực tế thường khác với lý tưởng.
Thuyền chạy không bao lâu liền nhìn thấy phía trước xuất hiện một ít điểm đen nhỏ, điểm đen nhỏ càng ngày càng lớn, đó là một ít thuyền tốc độ màu đen.
Phía trước những chiếc thuyền chạy nhanh này có rất nhiều dây thừng lớn, còn có một số loài cá sừng dài kỳ lạ, bởi vì sức kéo của những con cá này nên tốc độ của đối phương rất nhanh, trong nháy mắt thì bọn chúng đã đuổi kịp tới.
“Cướp biển!”
Ngô Minh lập tức biết trên người trên thuyền tốc độ màu đen là ai, người mặc áo choàng bán tin có nói, trên vùng biển không có sóng gió này chỉ có hai loại.
Một là quái vật biển đáng sợ, còn lại là cướp biển.
Đây đều là những thế lực hùng mạnh ở vùng Loạn Lưu Hải, chuyên cướp bóc tàu thuyền đi đến Trầm Thuyền cốc.
“Chuẩn bị súng máy, những người khác sẵn sàng chiến đấu, nghe mệnh lệnh của ta!” Ngô Minh ra lệnh, đối mặt với bọn hải tặc này, cách tốt nhất là đẩy lui chúng.
Tích Hi, Đại hồ tử và những người khác lập tức thực hiện mệnh lệnh của Ngô Minh, họ đã trải qua trận chiến với Xà nhân nên họ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, họ sẽ không sợ hãi đến mức chân yếu tay mềm trước khi trận chiến bắt đầu.
Súng máy hạng nặng rất nhanh đã được chuẩn bị sẵn sàng, đây là vũ khí tầm xa tốt, ngoài ra mọi người đang cầm thẻ bài của mình, chỉ cần thuyền trưởng đeo mặt nạ ra lệnh là họ sẽ tấn công ngay lập tức.
Bọn cướp biển nhanh chóng tiếp cận trong vòng chục mét, ở khoảng cách này, có thể nhìn thấy những tên cướp mặt mày hung tợn trên boong của con thuyền đối diện.
Đây đều là Dị Tộc nhân đến từ Đệ tứ nguyên khí thế giới, có Ngư nhân địa phương, có người từ bên ngoài tiến vào Loạn Lưu Hải và bị mắc kẹt ở đây. So với Xà nhân, bọn hải tặc này càng thêm nguy hiểm, dù sao ăn cướp đối với tại bọn chúng mà nói đã là chuyện thường ngày.
“Nghe đây, hãy dừng thuyền ngay lập tức, nếu không chúng ta sẽ đuổi theo và giết hết các người!” Một Ngư nhân đứng trên cột buồm trên chiếc thuyền tốc độ gầm lên.
Ngư nhân là Dị Tộc nhân đặc biệt ở biển, họ có đặc điểm của loài cá, có thể thở dưới nước, cũng có cơ thể người, có thể mặc áo giáp và cầm vũ khí, ở dưới biển, Ngư nhân là những chiến binh dũng mãnh nhất.
Ngô Minh đương nhiên sẽ không dừng thuyền, một lúc sau, đối phương tức giân lập tức kéo con cá lớn tăng tốc, chặn lại thân thuyền của Ngô Minh, sau đó nguyên một đám mang dây thừng có móc câu vung ra bốn phương tám hướng bức thuyền lớn của đám người Ngô Minh ngừng lại.
“Tiến lên, tấn công những con cá kéo thuyền trên biển!” Ngô Minh biết nếu lúc này không ra tay sẽ bị động, nên lập tức hạ lệnh.
Ngay lập tức, súng máy hạng nặng bắt đầu gầm rú, Khô lâu chiến binh và Khô lâu cung thủ xuất hiện, trong số đó còn có một số sủng vật khác, tóm lại, đoàn quân của Ngô Minh ở đây khá cao cấp.
Cũng giống như Xà nhân, những tên hải tặc này lúc đầu mất cảnh giác bị đánh trở tay không kịp, thương vong rất nhiều, hơn nữa Ngô Minh còn trực tiếp yêu cầu cấp dưới kích hoạt thẻ bài Hỏa cầu thuật đốt cháy một trong những chiếc thuyền của đối thủ. Ngoài ra, Ngô Minh cũng ra lệnh cho Khô lâu cung thủ cấp ba mà anh ta triệu hồi phối hợp với khẩu súng máy hạng nặng, trực tiếp bắn những con cá lớn đang kéo những con thuyền cướp biển đó.
Đây cũng là chiến thuật mà Ngô Minh nghĩ ra lúc đầu.
Chỉ cần tiêu diệt những con cá lớn kéo thuyền này, thì thuyền cướp biển giống như một chiếc xe không có động cơ, chỉ có thể trở thành một đống sắt vụn.
Sau khi tập kích thành công, trong lúc hỗn loạn, Ngô Minh đã dùng Mũ thuyền trưởng hàng hải của mình tăng tốc đột ngột, hất văng một con thuyền của đối thủ rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Vì những con cá lớn kéo thuyền đã bị bắn chết, tuy những con thuyền cướp biển đó vẫn còn bốn năm chiếc nhưng không có cách nào nhúc nhích được, chúng chỉ biết nhìn con mồi chạy thoát thân.
Các hải tặc trên thuyền vô cùng tức giận, một Ngư nhân trong đó vẻ mặt căm tức lấy ra một cái trống gỗ kỳ lạ gõ mạnh.
Tiếng trống gỗ xuyên qua mặt biển tiến vào đáy biển, một lúc sau, dưới mặt biển xuất hiện một bóng đen cực lớn, đuổi theo tàu lớn của Ngô Minh và những người khác với tốc độ cực nhanh.
Ngô Minh giờ phút này cũng cảm giác nguy cơ chưa từng có, đột nhiên từ mép thuyền nhìn xuống da đầu lập tức tê dại. Lúc này, trong biển ở dưới thuyền có một bóng đen lớn gấp mười lần so với thuyền.
“Đây là cái gì?” Ngô Minh nhíu mày, Đại Hồ tử cùng Tích Hi mấy người cũng phát hiện dị thường, khi nhìn thấy bóng đen dưới thuyền cả người đều tái mặt, có người còn đứng không nổi.
Ai cũng biết bên dưới có khả năng xuất hiện một con thủy quái cực lớn.
Ngô Minh lúc này cũng đang cười khổ, nếu là một con thủy quái to lớn như vậy, thực lực hiện tại của anh ta cũng không làm gì được, đối phương ước chừng chỉ cần húc nhẹ thì thuyền nhỏ của anh ta sẽ bị nghiền nát.
Lúc này, bóng đen dưới biển bắt đầu nổi lên, không lâu sau mặt biển xung quanh nhô lên xuất hiện những tảng đá khổng lồ, cái lớn nhất cao bằng tòa nhà năm, sáu tầng. Mà con thuyền của Ngô Minh bị cái bóng nâng lên rời khỏi biển.
Trên thuyền lâm vào hỗn loạn, họ chưa bao giờ trải qua cảnh tượng như vậy. Nhân loại đối với lớn sinh vật khổng lồ trời sinh có một loại cảm giác sợ hãi, mà giờ khắc này, con quái vật xung quanh khổng lồ đến mức đáng sợ.
Đây là một con Rùa biển khổng lồ. Mai của con Rùa biển giống như một hòn đảo khổng lồ có một không hai, phía trước duỗi ra ô quang là một con mắt so với thuyền còn lớn hơn, chỉ cần nó há miệng là có thể nuốt chửng cả con thuyền. Tích Hi và những người khác trên mặt đều là một mảnh tro tàn cùng tuyệt vọng, loại quái vật này ngoài sức tưởng tượng của họ, thậm chí vượt quá nhận thức của họ, họ quên cả khóc lóc và la hét, vẻ mặt cực độ kinh hãi sau đó mờ mịt và ngốc trệ.
Đồng thời, trong lòng bọn họ xuất hiện một ý nghĩ, đó là chuyến này chết chắc rồi, bởi vì không ai có thể là đối thủ của con quái vật này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận