Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 719: Ký ức của Tinh Toa

Bách Nhãn Cự Nhân ở phía xa lần này không có phát ra tiếng kêu thảm, nhãn cầu toàn thân đồng thời nổ tung, thân hình to lớn co giật sau đó trực tiếp ngã xuống đất phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Hóa thân của Dung Nham Cự Nhân Vương vô cùng hoảng sợ, lần này bọn chúng mang theo một đội quân có hạn, vốn đã nắm chắc tình hình, không ngờ lại có nhiều tình huống phát sinh như vậy. Bây giờ ngay cả Bách Nhãn Cự Nhân Vương cũng đã chết, chẳng lẽ nữ tử Hoàng Kim nhất tộc không chỉ là một Trận pháp sư cấp bốn cường đại mà còn là một chiến binh có tinh thần và ý chí mạnh mẽ hơn Bách Nhãn Cự Nhân?
Nếu đúng như vậy, chiến lược của Cự nhân nhất tộc sẽ phải thay đổi. Lúc này hóa thân Dung Nham Cự Nhân Vương mệnh lệnh cho Cự nhân nâng thi thể Bách Nhãn Cự Nhân rút lui, chính gã ta sau đó cũng chạy theo, nếu như hóa thân lại bị giết chết, nguyên khí tổn thất lớn tất nhiên gã sẽ rơi vào ngủ say lâu dài, thậm chí có khả năng một giấc ngủ nghìn thu.
Cái giá như thế này không phải Dung Nham Cự Nhân có thể thừa nhận.
Bên này Cự Nhân nhất tộc bại lui, bên kia Ngô Minh cũng không còn sức chiến đấu nữa, nếu như Cự nhân không rút lui thì anh ta còn thật không biết nên làm gì. Đòn công kích cuối cùng của Bách Nhãn Cự Nhân vừa rồi thực sự quá lợi hại, ngay cả Ngô Minh trong lúc nhất thời cũng không thể chống lại thần thức cuồng bạo đó, nếu không phải cuối cùng từ ý thức thể của Ngô Minh phân ra một cổ lực lượng cường đại tập kích xé nát Bách Nhãn Cự Nhân, Ngô Minh hiện tại cũng đã đi bán muối rồi.
Như vậy vừa nãy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Ngô Minh tụ hợp thần thức có chút phát tán lại một lần nữa, sau đó nhìn về phía tồn tại đã xé nát thần thức của Bách Nhãn Cự Nhân. Đó là một ảo ảnh cực lớn, đặc điểm lớn nhất là trên đầu có một con mắt khổng lồ, nhìn kỹ thì Ngô Minh nhận ra nó ngay lập tức.
"Đây không phải là Độc Nhãn Cự Nhân Vương sao? Không phải gã đã chết sao? Làm sao có thể." Ngô Minh giật nảy cả mình, theo bản năng liền muốn động thủ. Dù sao trước đó hợp sức cùng Cảnh Tình đối chiến với Độc Nhãn Cự Nhân Chi Vương trải qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, thực lực của đối phương hoàn toàn có thể đối kháng cùng cao thủ nguyên khí cấp tám, nếu như không phải cuối cùng Cảnh Tình tự bạo Dấu ấn, căn bản không có khả năng giết được tên này.
Nhưng tại sao bây giờ gã ta lại xuất hiện.
Một lúc sau, Ngô Minh mới có phản ứng, đây là không gian thần thức, chỉ có ý thức thể mới có thể đi vào, nói cách khác mặc dù là Độc Nhãn Cự Nhân Chi Vương cũng chỉ là ý thức thể. Bản thể đối phương tuy cường đại nhưng Ngô Minh không nghĩ ý thức thể của Độc Nhãn Cự Nhân Vương cũng lợi hại như vậy.
Vào lúc này, ý thức thể của Độc Nhãn Cự Nhân Vương đứng ngây ra ở đó, không nhúc nhích, Ngô Minh quan sát hồi lâu cuối cùng đưa ra kết luận.
Ý thức thể của Độc Nhãn Cự Nhân Vương đã mất ý thức, và khi kiểm tra thêm, Ngô Minh phát hiện ra mình thực sự có thể khống chế ý thức thể này. Nói cách khác, đối phương thực sự là một phần của bản thân anh ta.
Tại sao lại như vậy?
Ngô Minh lập tức nghĩ đến vụ nổ do Cảnh Tình gây ra, thầm nghĩ chẳng lẽ do vụ nổ này mà đã dẫn phát loại tình huống như vậy? Nhưng tại sao ý thức thể của mình lại chiếm cứ chủ đạo mà không phải là Độc Nhãn Cự Nhân Vương?
Trong này tất nhiên có một số điều quan trọng trong việc này mà Ngô Minh không biết, hiện tại ý thức thể Độc Nhãn Cự Nhân Vương giống như vũ khí của Ngô Minh, cũng giống như 'hộ vệ' canh giữ ý thức thể của anh ta. Khi Ngô Minh gặp nguy hiểm thì nó sẽ xuất hiện công kích đối phương, thần thức của Bách Nhãn Cự Nhân vừa rồi là do bị ý thức thể Độc Nhãn Cự Nhân Vương xé nát.
Trải qua quen thuộc, Ngô Minh lúc này giơ tay, ý thức thể Độc Nhãn Cự Nhân Vương liền hóa thành một đạo lưu quang một lần chui vào thần thức Ngô Minh, sau đó Ngô Minh kiểm tra ý thức tan vỡ của Tinh Toa, vẫn là như vậy, không biết khi nào mới có thể hợp nhất lại, nhưng xem ra không thể tụ hợp lại trong thời gian ngắn.
Mà giờ phút này, Ngô Minh đã đọc rất nhiều ký ức của Tinh Toa, những gì anh ấy biết về nàng nhiều hơn bất cứ người nào, một trong đó đã khiến Ngô Minh cảm động.
Đó là lý do Tinh Toa đến đây. Hóa ra nàng ấy đã biết mình tham gia vào cuộc bao vây Cự nhân, nhưng vụ nổ xảy ra sau đó đã hủy diệt mọi thứ.
Vì tìm kiếm mình, Tinh Toa đã bỏ qua thân phận Hoàng Kim nhất tộc, để che giấu danh tính của mình nên nàng đã mặc một chiếc áo choàng, đã đi qua Bức tường gỗ sồi điều tra hiện trường vụ nổ nhưng không tìm thấy gì. Sau đó, nàng nghe thấy có người phát hiện tin tức tàn thi Cự nhân nên đã đến tận đây để tham gia đấu giá.
Sau khi mua được tàn thi, những giọt nước mắt nàng rơi xuống cũng bởi vì đã xác định tàn thi đó thuộc về Ngô Minh.
Nguyên nhân cũng vì Hoàng Kim huyết mạch mà Ngô Minh có được
Trên thực tế sau khi lấy được Hoàng Kim huyết mạch này thì nàng và Ngô Minh có một mối liên hệ kỳ lạ, bằng không nàng cũng không có khả năng biết Ngô Minh đến nơi này, càng là do hai người có một sự gần gũi và tình cảm không thể giải thích được.
Hoàng Kim nhất tộc không bao giờ rơi nước mắt, và Tinh Toa cũng vậy, nhưng lần này vì Ngô Minh mà nàng đã rơi lệ, hơn nữa lòng như tro tàn. Cảm giác này đã được phản ánh rõ ràng trong ký ức, bị Ngô Minh nhận ra nên cũng cảm động lây, và hiểu cảm giác của Tinh Toa khi nhìn thấy tàn thi của mình.
Ngoài ra còn có những ký ức trước đây của Tinh Toa, không có gì vui sướng. Tất nhiên, tất cả ký ức cũng được phân đẳng cấp, nếu bản thể ý thức cho rằng một số ký ức là quý giá thì rất khó đọc được, hơn nữa thuộc về ký ức khắc sâu, mà lúc này Ngô Minh phát hiện ký ức liên quan đến mình dĩ nhiên là ký ức cấp cao nhất của Tinh Toa.
Ngô Minh không biết mình lại quan trọng với nàng như vậy.
Tạm thời gác lại những ký ức này, Ngô Minh tách ra rất nhiều thần thức để bảo vệ ý thức của Tinh Toa, sau đó rút khỏi không gian thần thức, mở mắt ra.
Đương nhiên, đó cũng là ánh mắt của Tinh Toa, bây giờ Ngô Minh đã chiếm toàn bộ thân thể của Tinh Toa, nàng là Ngô Minh, và Ngô Minh cũng là nàng.
“Ít nhất cho đến khi nàng bình phục, ta sẽ bảo vệ thân thể cho nàng!” Ngô Minh lẩm bẩm.
Đứng thẳng người, Ngô Minh phát hiện đại quân Cự nhân đã rút lui chỉ còn lại một đống hỗn độn, vốn dĩ đây là căn cứ mấy vạn người, nhưng giờ phút này đã trở thành một đống đổ nát, đâu đâu cũng có xác người, lửa cháy và kiến ​​trúc sụp đổ khắp nơi.
Cách đó không xa, Vương Răng hàm, Trương tiên sinh và những người khác trong Trận pháp phòng thủ vẫn còn nét uể oải sau cú chấn động qua đi, cấp độ trận chiến như thế này bọn họ thậm chí còn chưa từng nghe nói qua chứ đừng nói đến tự mình chứng kiến, quá cường hãn, nếu không có người phụ nữ giống như nữ thần đó bảo vệ họ, bọn họ có thể nói chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Phản ứng đầu tiên là Tạp Mao, lúc này lao ra khỏi Trận pháp phòng ngự nhanh chóng chạy đến bên Tinh Toa tức là Ngô Minh, trực tiếp quỳ xuống.
“Chủ nhân!”
Tiếng gọi thành kính, sự sùng bái gần như thần thánh chính là tâm trạng lúc này của Tạp Mao, hiện tại hắn có thể chắc chắn nữ nhân trước mặt chính là chủ nhân của mình, tồn tại thần bí kia, cho dù không phải thì cũng là chủ nhân đã chiếm giữ thân thể của nữ nhân này, đương nhiên chuyện như vậy hắn sẽ không nói ra, điểm này hắn vẫn là rất rõ ràng.
Ngô Minh nhìn Tạp Mao gật đầu. Lúc đầu, Tạp Mao này là nơi đầu tiên anh ký sinh sau khi trở thành ý thức thể, đến bây giờ anh vẫn để lại một chút thần thức trong đó, Bởi vì Ngô Minh có thể đọc được trí nhớ nên anh ta biết Tạp Mao Mao thật sự thần phục, không có một tia hư tình giả ý, tuy nguyên khí của hắn rất thấp nhưng anh ta vẫn có thể sử dụng.
Gật đầu với Tạp Mao, người đứng sau kinh sợ đứng dậy, kính úy đứng sang một bên.
Cảnh tượng vừa rồi bị mọi người nhìn thấy, đám người Vương Răng hàm thầm thắc mắc tại sao Tạp Mao lại đột nhiên lợi hại như vậy, đến giờ họ mới nhận ra Tạp Mao có một người chống lưng cường đại như vậy, có lẽ chính người chống lưng này đã nâng cao thực lực của Tạp Mao.
Nghĩ đến đây, bọn họ cũng thuận lý thành chương hiểu được vì sao trước đó Tạp Mao lại ngưu bức cường hãn như vậy. Vào lúc này, Vương Răng hàm cũng mang theo mấy người chạy đến, và cúi đầu trước Tinh Toa giống như Tạp Mao.
"Ngài là chủ nhân của Tạp Mao, sau này ngài cũng sẽ là chủ nhân chúng ta. Chỉ cần một câu nói, núi đao biển lửa Vương Răng hàm ta tuyệt không cau mày!" Vương Răng hàm kiên định nói ra.
Ngô Minh biết ý của Vương Răng hàm, nhưng anh ta không nói gì cả và cũng gật đầu.
Sau đó, thủ lĩnh Địa Ma và Trương tiên sinh cũng đi tới, thủ lĩnh Địa Ma không dám quỳ xuống, những người khác không biết thân phận của nữ nhân này nhưng hắn lại biết. Trong quán rượu trước đây hắn đã có chút dự đoán, nhưng bây giờ hắn có thể chắc chắn đây là nữ tử Hoàng Kim nhất tộc. Nghĩ đến chủng tộc như Thần tộc này, Địa Ma cảm thấy bắp chân bị chuột rút, đương nhiên trong lòng hắn cũng toát ra một tia hi vọng, nếu như có thể làm việc cho nữ nhân này, được nàng che chở, thì hắn ta có thể sinh tồn trong thế giới đầy khó khăn này.
Về phần Trương tiên sinh, ánh mắt nhìn Ngô Minh có chút sợ hãi, rõ ràng nhận ra Ngô Minh chính là cường giả đã uy hiếp hắn ở địa điểm đấu giá lúc trước.
Tuy nhiên hắn vẫn bày tỏ lòng biết ơn của mình với Ngô Minh, dù sao nếu Ngô Minh cũng không có ở đây thì hắn ta sẽ không bao giờ sống sót.
Ngô Minh cũng cảm thấy rất hứng thú với Trương tiên sinh này, thực lực đối phương không mạnh nhưng lại có thể thu hút nhiều Dị tộc nhân đến làm việc cho mình, nhất là sau khi thủ hạ vì cứu hắn mà nguyện ý mạo hiểm trở về, điều này cho thấy Trương tiên sinh này có kỹ năng quản lý và kiểm soát vững vàng, và khả năng quản lý căn cứ tồi tàn này được như quy mô hiện tại cũng đã cho thấy năng lực của hắn ta.
Ở cái loạn thế này chính là cần người như thế, ít nhất Ngô Minh cũng cảm thấy thiếu những nhân tài như Trương tiên sinh trong hàng chục căn cứ mà anh sở hữu.
Hiện tại Ngô Minh cũng đã quyết định vận mệnh tương lai của Trương tiên sinh, về việc đối phương có đồng ý hay không thì Ngô Minh cũng không hỏi, ít nhất đối phương thông minh thì nên biết lựa chọn như thế nào, càng không cần phải nói căn cứ của hắn đã biến thành một bãi đất cháy.
Lúc này, Ngô Minh đột nhiên cảm giác được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía xa xa, lúc này có thể nhìn thấy hai hai đạo kim sắc từ xa bay tới, giống như hai thiên thạch vàng xẹt qua bầu trời, chớp mắt bọn họ đã đi tới phía trước. Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người ngoại trừ Ngô Minh theo bản năng đều lùi về sau vài bước, nhưng hai thiên thạch màu vàng bỗng nhiên giảm tốc độ, vững vàng hạ xuống, sau đó từ kim quang đi ra hai người.
Không nghi ngờ gì, cả hai cũng là thành viên của Hoàng Kim nhất tộc, hơn nữa còn là hai người Ngô Minh đã gặp qua, một tên là sau hội nghị trăm quốc xuất hiện nổi lên xung đột với mình, Aubrey, một tên khác là trong Thế giới dưới lòng đất suýt chút nữa đã bị hình thái Cự nhân của mình giết chết, Heiler.
Bạn cần đăng nhập để bình luận