Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 326: Chỗ dựa tới (1)

Bên ngoài đang hỗn loạn khắp nơi, nhưng Đỗ Uy lại có vẻ mặt không dám tin, nói:
“Chuyện gì đang xảy ra, tại sao họ lại tự đánh nhau?”
“Có lẽ Khô lâu kiếm sĩ biết nhà họ Vương đang làm điều ác nên lương tâm nổi lên không muốn lại trợ Trụ vi ngược, cho nên mới phản bội làm phản a.”
Giọng nói của Ngô Minh lớn đến mức đôi mắt của Vương Hữu Lượng tối sầm lại khi lão ta nghe thấy, khiến lão ta gần như ngất đi.
Vương Hữu Lượng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra và tại sao lão ta lại đột nhiên mất kiểm soát đối với Khô lâu kiếm sĩ cấp bốn.
Liệu sủng vật có thể chủ động thoát ly khỏi tầm khống chế?
Loại sự tình này trước kia đừng nói thấy, chính là nghe cũng chưa nghe nói qua.
Hơn nữa Khô lâu kiếm sĩ cấp bốn thoát ly khống chế vậy mà lại chủ động tấn công một phương người của mình, đồng thời giết chết con Viên thú cấp bốn. Tâm của Vương Hữu Lượng rỉ máu, đó là chính là sinh vật cấp bốn, vậy mà bị giết chết như vậy?
Vốn dĩ Vương Hữu Lượng đang lo lắng và tức giận, nhưng Ngô Minh đột nhiên nói một cái khiến lão ta nổi giận đùng đùng.
Nhưng bây giờ Vương Hữu Lượng không có thời gian đi tìm đối phương gây phiền toái. Bây giờ Khô lâu kiếm sĩ cấp bốn đột nhiên quay giáo đánh cho tộc nhân Vương gia trở tay không kịp. Nhiều tinh hoa của nhà họ Vương đã bị Khô lâu kiếm sĩ giết chết, Vương Hữu Lượng lập tức lấy ra một ít thẻ để kích hoạt, đồng thời cầm một thanh vũ khí lao về phía Khô lâu kiếm sĩ cấp bốn, lão ta nhất định phải ra tay, nếu không nhà họ Vương sẽ bị Khô lâu kiếm sĩ cấp bốn giết sạch.
Phải nói Vương Hữu Lượng quả thực là một cao thủ cấp bậc ngang ngửa với Văn bá, hơn nữa thực lực còn mạnh hơn cả Văn bá. Mặc dù lão ta không bằng Khô lâu kiếm sĩ cấp bốn, nhưng ngăn cản trong một khoảng thời gian ngắn vẫn không có vấn đề gì.
Vương Hữu Lượng tấn công, đồng thời cũng ra lệnh với những binh lính Thức Tỉnh giả xung quanh và những người còn lại của nhà họ Vương, tuy rằng hiệu quả không lớn, nhưng cũng có thể trì hoãn được phần nào.
Tình huống hiện tại thập phần thú vị, nhà họ Vương vốn dĩ tới để hưng sư vấn tội với quy mô lớn, còn chưa tiến vào nhà họ Đỗ thì đã loạn thành một đoàn, nói là thương vong thảm trọng cũng không ngoa chút nào. Mọi người nhìn thấy cảnh này đều có vẻ mặt rất đặc sắc, nhìn thế nào cũng thấy nhà họ Vương đang tự mình biểu diễn, ngược lại thì nhà họ Đỗ từ đầu đến cuối đều không có chút nào dị động.
Ngô Minh lúc này vẫn tiếp tục hò hét. Mặc dù tộc nhân Vương gia tức giận sắp nổ phổi, nhưng lúc này cũng không thể có biện pháp gì.
Lúc này người Diệp gia nghe tin cũng vội chạy tới, nhìn cảnh này cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng họ cũng thông minh không trộn lẫn vào, chỉ có chút nghi hoặc đứng sang một bên.
Diệp Chấn Đông gia chủ của Diệp gia và quản gia cũng có mặt ở đó. Bọn họ nghe nói nhà họ Vương sẽ ra tay đối phó với nhà họ Đỗ, lại còn liên lụy đến Thích Quang Dân nên tự nhiên là không thể ngồi yên không nhìn đến. Tộc nhân Đỗ gia thì không sao, nhưng Thích Quang Dân lại là bạn cũ của Diệp Chấn Đông, tuy rằng bọn họ bởi vì nữ nhi của mình mà sự tình náo loạn tan rã trong không vui, nhưng giao tình vẫn còn ở đó.
Nếu nhà họ Vương muốn tấn công Thích Quang Dân, Diệp Chấn Đông sẽ không có khả năng mặc kệ, ít nhất cũng phải cứu mạng Thích Quang Dân. Với thực lực của Diệp gia thì không khó để đạt được điều này. Vì vậy, lần này Diệp Chấn Đông đưa đến một nhóm tinh hoa Diệp gia chính là để bảo vệ Thích Quang Dân.
Kết quả là bây giờ có vẻ như Thích Quang Dân đã bình an vô sự, tộc nhân Đỗ gia cũng không bị thiệt hại gì, ngược lại nhà họ Vương lại đang chiến đấu ác liệt với một Khô lâu kiếm sĩ cấp bốn, đang đánh đến đất trời u ám.
Diệp Chấn Đông hỏi lớn. Ngay sau đó, một thám tử của Diệp gia đã nhìn thấy toàn bộ quá trình và chạy đến báo cho Diệp Chấn Đông.
Phản ứng đầu tiên của Diệp Chấn Đông khi nghe thuộc hạ báo cáo là ông ta không tin, nhưng sự thật đang ở ngay trước mắt ông ta, vì vậy ông ta không muốn tin cũng không được.
Phía trước nhà họ Đỗ thật sự có một phòng tuyến, bên ngoài phòng tuyến thì nhà họ Vương đang loạn thành một đoàn, còn bên trong phòng tuyến thì tộc nhân Đỗ gia lại vững như thái sơn.
“Đỗ gia trở nên lợi hại từ khi nào vậy?” Diệp Chấn Đông nhíu mày.
Một bên người quản gia họ Diệp nhìn kỹ hơn, nhìn thấy Ngô Minh bên cạnh Đỗ Uy, lập tức thất thanh nói: "Là anh ta? Gia chủ, chính là anh ta nói nhận thức đại tiểu thư, lúc trước tới Diệp gia chúng ta cũng là anh ta.”
Diệp Chấn Đông càng thêm sửng sốt, lúc trước từ trong miệng thám tử nhà họ Diệp, bọn họ cũng biết người dùng thủ đoạn phi thường vạch một đường trên mặt đất nói kẻ nào vượt qua phòng tuyến sẽ chết cũng là anh ta.
Đây là lần đầu tiên quản gia gặp phải tình huống như vậy, đáng lẽ bọn họ tới giúp đỡ, nhưng hóa ra Thích Quang Dân không có việc gì, căn bản không cần giúp đỡ.
“Trước tiên hãy xem tình hình rồi tính sau!”
Diệp Chấn Đông không hổ là gia chủ nhà họ Diệp, là gia tộc quý tộc lớn nhất ở Tân Đô Thành, một chút trầm ổn vẫn phải có. Hơn nữa ông ta cũng nhận ra tộc nhân Đỗ gia không có một tia hoảng sợ, hiển nhiên là sự hỗn loạn bên phía nhà họ Vương có liên quan gì đến họ.
Nhưng đây chỉ là phỏng đoán, Diệp Chấn Đông không biết như thế nào, nhưng rõ ràng là ông ta định xem trò hay này.
Vương Hữu Lượng lúc này tóc tai bù xù, thập phần chật vật. Lão ta tuy rằng là Thức Tỉnh giả nguyên khí cấp bốn, thực lực phi phàm, nhưng ai có thể nghĩ đến chính mình trăm cay ngàn đắng lộng tới sủng vật cường đại lại thoát ly khống chế, làm phản ngay tại chỗ. Lần này đừng nói lấy thế lôi đình tiêu diệt Đỗ gia, chính bọn họ có thể ngăn cản Khô lâu kiếm sĩ cấp bốn công kích hay không còn chưa biết.
Vương Hữu Lượng nghiến răng nghiến lợi. Ngay sau đó, Khô lâu kiếm sĩ đỉnh thi triển các loại thẻ phép thuật xong tới như đạn pháo, lão ta vội vàng tránh né sang bên cạnh, trong lòng cực kỳ nghẹn khuất.
Theo nhận định của lão ta, nhiều nhất thì bọn họ sẽ tiêu diệt được nhà họ Đỗ trong vòng mười lăm phút. Trong khoảng thời gian này, nhà họ Diệp và quân đội đều không thể làm gì, cũng không kịp phản ứng. Chỉ cần ván đã đóng thuyền, như vậy Vương gia sẽ có rất nhiều bài chuẩn bị về sau, có thể nói không chút cố kỵ nào.
Nhưng đã nửa tiếng trôi qua rồi, bọn họ thậm chí còn chưa có vào cửa lớn nhà họ Đỗ.
Những người xông vào nhà họ Đỗ trước đó đều đã chết, thật đúng là ứng với cảnh cáo kia của đối phương ‘ qua tuyến người chết ’.
Không đúng!
Đột nhiên Vương Hữu Lượng dường như nghĩ ra điều gì, liếc mắt nhìn đám người trong sân Đỗ gia, liền nhìn thấy người thanh niên vừa nói chuyện, đối phương nhìn qua thập phần lạ mặt.
Mặc dù Vương Hữu Lượng chưa từng gặp qua tộc nhân Đỗ gia nhưng cũng đã nghe nói qua, tuyệt đối không có một nhân vật như vậy, xem ra lúc này ngay cả Trác Văn Bình cũng lấy thiếu niên kia làm chủ đạo.
Vương Hữu Lượng hiểu rõ hơn bất cứ ai về khả năng của Trác Văn Binh, lão ta là người đã từng trải qua sự kiện vết nứt với ông ấy. Tuy rằng lúc đó vài người trong bọn họ cũng không xem như đặc biệt tồn tại ưu tú, nhưng cũng tuyệt đối không phải những người khác có khả năng so sánh được. Cho tới nay, Vương Hữu Lượng đều có một loại cảm giác ưu việt, lão ta luôn cho rằng chính mình trải qua sự kiện khe nứt thì so ra cao quý hơn người khác. Đối với lão ta mà nói, sự kiện khe nứt không phải một chuyện xấu, ngược lại, đối với lão mà nói là một thiên đại may mắn.
Đối với các chủng tộc Dị tộc nhân đệ tứ Nguyên khí thế giới, Vương Hữu Lượng lại rất khúm núm, bày ra vẻ mặt nô tài. Nhưng đối với Nhân loại, lão ta lại bày ra bộ dáng cao cao tại thượng.
Đây là bản tính của Vương Hữu Lượng, không ai có thể thay đổi được, dù vậy Vương Hữu Lượng vẫn có tầm nhìn nhất định, lúc này mới có thể nhìn ra được người thanh niên vẽ đường cảnh cáo chắc chắn không phải người thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận