Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 569: Hội nghị trăm quốc (4)

Có hàng triệu con người ở Ngô Thành và Sư Thành, các Cận Vệ Quân của Ngô Minh được lựa chọn cẩn thận từ hàng triệu người, họ được dẫn dắt bởi hơn chục đội trưởng nguyên khí cấp bốn, mặc cơ giáp kim loại hỗn hợp nguyên khí, trang bị súng máy xuyên giáp cỡ lớn, nguyên tinh chiến nhận, cũng được trang bị đầy đủ thẻ phép và thẻ sinh vật.
Hai trăm danh Cận Vệ Quân vừa xuất hiện khiến Đỗ Uy ngay lập tức hâm mộ không thôi.
So với Cận Vệ Quân của Ngô Minh, những người ở Tân Đô Thành của họ quả thực chính là đồ nhà quê, cả về trạng thái tinh thần lẫn trang bị đều không có cách nào so sánh được.
Ngô Minh cười cười không nói gì, những chuyện này đều do Lý Hạ các nàng sắp xếp cho đám người mình có chút thể diện, đương nhiên đưa bọn họ tới đây cũng không sai, ít nhất có thể răn đe đám Dị tộc nhân kia.
Cận Vệ Quân của Ngô Minh xét về thực lực, khí thế hay là trang bị đều không hề thua kém binh lính các chủng tộc khác, thậm chí hơn 300 Kỵ sĩ cưỡi ngựa cao to và mặc áo giáp sáng bạc đều đổ dồn ánh nhìn tò mò.
“Văn minh của Đệ tứ nguyên khí thế giới và Đệ ngũ nguyên khí thế giới dung hợp ở đây, nhưng ta muốn xem một chút cuối cùng là ai tốt hơn ai!” Ngô Minh tự lẩm bẩm.
Bởi vì trong lần xung đột trước vẫn còn uy lực pháo kích kinh khủng của Chiến hạm Nhân loại, hiện tại không ai dám khiêu khích đám người Ngô Minh, bọn họ đều cách ở khá xa.
Những Dị tộc nhân này cũng biết những gì Nhân loại làm là không hề quá đáng, nguyên nhân của sự việc là do Đế quốc Tuban cố tình gây rối, nhưng ai có thể ngờ cuối cùng chính phía Nhân loại lại chiếm được tiện nghi.
Trên đường đi, Ngô Minh cũng biết lần này còn có rất nhiều thế lực Nhân loại 'được mời' đến, hiển nhiên Liên minh Trăm quốc gia đã tính rõ phạm vi ảnh hưởng của Nhân loại.
Hội nghị trăm quốc sẽ chính thức bắt đầu trong ba ngày nữa, cho nên trong vài ngày tới, sẽ còn có các thế lực khác lục tục chạy đến.
"Lão đại, sau khi kết thúc hội nghị, anh có thể cho ta đến thăm Nhân Vương Hào của anh không?" Đỗ Uy vẻ mặt chờ mong, lúc này Nhân Vương Hào mang đến cho anh ta rung động thật sự là quá lớn nếu như Tân Đô Thành bọn họ cũng có thể có một Chiến hạm không trung như vậy, còn e ngại ai nữa?
“Được rồi, lúc đó ta sẽ cho ngươi đi chơi, nhưng không phải bây giờ, chúng ta phải bàn cách đối phó với Liên minh Trăm quốc!” Ngô Minh cười nói.
Lúc này bọn họ đã đến được lối vào của Nham Thạch Thành, nhìn từ khoảng cách này thì Nham Thạch Thành thực sự khá đồ sộ, bức tường thành cao 100m như một thần tích, đây có lẽ là bức tường thành lớn nhất Ngô Minh đã từng thấy.
Độ dày của nó cũng khó tin, không thể tưởng tượng nổi lực lượng nào có thể xuyên thủng bức tường thành này.
Ở cổng thành của đá, có hàng trăm thủ vệ Thạch nhân cao lớn.
Nhìn kỹ, Ngô Minh và Đỗ Uy đều rất ngạc nhiên, ban đầu họ nghĩ đây là một người mặc áo giáp giống với một tảng đá, nhưng sau khi nhìn kỹ hơn, họ nhận ra rằng đây hoàn toàn là một Thạch nhân.
Cơ thể hoàn toàn bằng đá, thậm chí vũ khí sử dụng cũng làm bằng đá, trông cực kỳ nặng nề và cứng rắn, hàng trăm Thạch nhân đứng sừng sững cao hơn ba mét chắc chắn gây cho người ta một sự kinh ngạc không gì lay chuyển được.
Và hầu hết những Thạch nhân này đều ở mức nguyên khí cấp bốn.
Gần trăm người đều là nguyên khí cấp bốn, chỉ riêng lực lượng này cũng đủ để rung động bất kỳ thế lực nào.
Khi một số người bước vào Nham Thạch Thành qua những Thạch nhân này, họ sẽ cảm thấy áp lực đáng sợ, ngay cả hơi thở của họ cũng nhẹ đi rất nhiều vì sợ làm mất lòng những Thạch nhân này.
Đỗ Uy cũng giống như vậy.
Nhưng Ngô Minh lại không cảm thấy gì, anh ta là cao thủ nguyên khí cấp năm, còn mạnh hơn Bí thuật sư bình thường, đã từng nhìn thấy vô số cường giả. Nếu như bị trận thế này hù chết thì đã không phải là Ngô Minh rồi.
Tại lối vào, Ngô Minh bước ra một cước lập tức khí thế tăng vọt, Đỗ Uy đi theo phía sau anh ta và hai trăm Cận Vệ Quân cùng nhiều tinh anh ở Tân Đô Thành cũng cảm thấy áp lực giảm đột ngột. Lập tức tất cả mọi người đều trong lòng mừng như điên, đều biết chính là Ngô Minh thay bọn họ ngăn cản tuyệt đại bộ phận uy áp, bằng không nếu không cẩn thận liền bị bêu xấu.
Họ đều là những người tinh anh nhất trong Nhân loại.
Vì vậy, dưới sự dẫn dắt của Ngô Minh, một đội hơn 500 người đại quy mô đi vào Nham Thạch thành.
Người dẫn đường đi bên cạnh Ngô Minh, nhưng lúc này hắn cũng có chút cảm giác tự hào, bởi vì cường giả chung quy là có thể đạt được tôn trọng.
Khi bước vào Nham Thạch Thành, mới biết được bên trong khổng lồ như thế nào. Có những bậc thang bằng đá ở khắp mọi nơi, những con đường nối dài ra mọi hướng và những tòa nhà làm bằng đá cũng chồng lên nhau. Ngay khi bước vào thành phố, điều đầu tiên nhìn thấy là một quảng trường khổng lồ, một Thiết nhân đang đi tới.
Người hướng dẫn nói rằng 'Thạch Thản tộc' ở Nham Thạch Thành là một chủng tộc cường đại ở Đệ tam nguyên khí thế giới. Mặc dù họ rất ít xuất hiện trong Đệ tứ nguyên khí thế giới, danh tiếng của họ không chói lọi như những Bí thuật sư và Thánh đường nhất tộc, nhưng luận về thực lực lại không có chút nào yếu thế.
Có nhiều đẳng cấp trong Thạch Thản tộc. Sơ cấp nhất chính là nham thạch tạo thành 'Thạch nhân' và cấp độ tiếp theo là 'Thiết nhân' đang đi về phía đám người Ngô Minh vào lúc này. Thiết nhân là sắt nguyên chất tạo thành sinh vật, thực lực của nó là tự nhiên mạnh hơn so với Thạch nhân, thực lực của kẻ đang đi tới lúc này đã đạt đến nguyên khí cấp năm sơ kỳ.
Tương truyền bên trên Thiết nhân còn có 'Tinh Thạch nhân', và Tinh Thạch nhân là tồn tại cường đại nhất trong Thạch Thản tộc và là thủ lĩnh ở đây.
Bởi vì những Tinh Thạch nhân yếu nhất đều là nguyên khí cấp sáu.
“Khách phương xa, xin chào mừng quý khách đến với Nham Thạch Thành, xin mời các vị lấy ra thư mời!” Thiết nhân này thân cao bốn mét trở lên, trên mặt biểu lộ thập phần cứng ngắc nhưng vậy mà cũng có thể lộ ra nụ cười.
Ngô Minh và Đỗ Uy lần lượt trao giấy mời.
Sau khi Thiết nhân xem xét, anh ta nói: "Hãy theo ta!"
Nói xong liền dẫn Ngô Minh, Đỗ Uy và năm trăm người khác ra khỏi quảng trường, đi dọc theo con đường đến một tòa nhà trông rất khổng lồ, Thiết nhân nói: "Đây là nơi sắp xếp cho chủng tộc sinh vật Đệ ngũ nguyên khí thế giới nghỉ ngơi. Vào đi, các vị chỉ có thể rời đi khi Đại Hội Trăm Quốc được tổ chức, không chỉ các vị mà các chủng tộc khác cũng vậy, nhớ kỹ, tự tiện rời đi là sẽ chết!"
Nói xong để cho đám người Ngô Minh đi qua một vài cánh cổng bằng đá sáng, sau đó rời đi.
“Lão đại, anh nói như thế nào?” Khi Đỗ Uy gặp Ngô Minh, anh ta tự nhiên hỏi Ngô Minh về mọi chuyện, mọi người ở Tân Đô Thành cũng không cho là có gì lạ, bởi vì Ngô Minh ở Tân Đô Thành cũng là người nổi danh.
"Ta có thể nói cái gì, đi xem trước đi. Nếu người khác cùng quy củ thì chúng ta làm theo cũng không sao. Chẳng phải chúng ta có câu nói gọi là cường long không áp nổi địa đầu xà sao?" Ngô Minh chính là nhập gia tuỳ tục, dẫn đầu đi vào.
Lối vào tòa nhà này cực kỳ rộng, giống như một lối đi dài, nơi cuối cùng rộng mở trong sáng xuất hiện một cái đại điện cực lớn.
Thật khó để diễn tả hết sự khổng lồ bên trong, lúc đầu Ngô Minh còn đang nghĩ, để sắp xếp hơn 500 người vào với nhau thì phải mất một hoặc hai tòa nhà mới có thể?
Nhưng khi tiến vào đây, Ngô Minh biết trước đây mình lo lắng vô ích, đừng nói năm trăm người, gấp mười lần cũng không có vấn đề gì.
Không gian rộng rãi thoáng mắt, nền nhà là phiến đá rộng, trần cao quá đầu người cao chừng 50m, giữa sảnh có tượng cao 50 thước, bức tượng này đưa hai tay đỡ trần nhà, rõ ràng đây là một vật chịu lực, chỉ có điều vì mỹ quan cho nên mới điêu khắc hoàn thành bộ dáng cự nhân.
Từ một điểm này có thể nhìn ra văn minh Dị tộc nhân..
Điêu khắc cũng là tấm gương phản chiếu nền văn minh, có thể chạm khắc những cột đá chịu lực thông thường thành hình dạng này, từ đó có thể thấy được sự huy hoàng của nền văn minh Thạch Thản tộc.
Ngô Minh và Đỗ Uy không phải là những người đầu tiên đến đây, vào lúc này, có hai nhóm người đã tập trung ở đây, một nhóm chiếm góc tây bắc của sảnh, nhóm còn lại chiếm góc đông bắc, nhân số cũng không ít, góc Tây Bắc bên kia có trọn vẹn hơn sáu trăm người, mà góc đông bắc bên nọ cũng có gần năm trăm người.
Thiết nhân nói đây là nơi nghỉ ngơi của chủng tộc Đệ ngũ nguyên khí thế giới. Nói trắng ra, đây là nơi nghỉ ngơi dành riêng cho Nhân loại, đương nhiên hai nhóm người đến trước đó cũng là Nhân loại.
Chỉ là tinh thần của đám người này có chút thất vọng, hai nhóm người này đều nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất nghỉ ngơi, quần áo trên người cũng rất xộc xệch, giống như dân chạy nạn vậy. Đương nhiên cũng có một số mặc hộ giáp tinh mỹ kiên cố, chỉ có điều tuyệt đại bộ phận mọi người rất lạc hậu.
Loại lạc hậu này giống như Nhân loại sẽ trải qua trong vòng một trăm năm sau thảm họa, đám người Ngô Minh cũng đã từng trải qua, nhưng với sự phát triển nhanh chóng của Ngô Thành thì tình hình này đã được cải thiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận