Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 210: Hắc sử

Hầu hết những điều Ánh Nguyệt giải thích đều là tin tức chưa từng có đối với Ngô Minh, và anh ta cũng đã hiểu ra mục đích của Ánh Nguyệt. Cô ấy cần Ngô Minh cung cấp loại sinh vật có thể chui xuống đất, tạo ra thông đạo tiến vào Dạ thành để có thể cứu đi Thần tử.
Chuyện này hai bên cùng có lợi, Ngô Minh đương nhiên sẽ không từ chối, hiện tại dựa vào thực lực của Nguyệt tộc là cách nhanh nhất để giải cứu Lý Hạ. Theo những gì Ánh Nguyệt đã nói, với tư cách là Thần tử của thần, hiện tại sự an toàn của Lý Hạ sẽ không có vấn đề, ít nhất hai tháng sau khi nữ thần Mặt Trăng đến sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Biết được điều này, Ngô Minh rất yên tâm, nhưng để đưa Lý Hạ ra ngoài cùng với Ngô Minh, Ánh Nguyệt cũng cần phải thảo luận với các thành viên cấp cao khác của Nguyệt tộc và phải đạt được đồng thuận.
Ngô Minh đã biết Nguyệt tộc có một hệ thống nghị viện. Hội đồng có mười hai thành viên, ngoại trừ năm trưởng lão của Nguyệt tộc, bảy người còn lại đều là những nhân vật có thực lực. Quan trọng nhất chính là, muốn trở thành thành viên quyết định vận mệnh của gia tộc, các thành viên phải đạt cấp bậc nguyên khí cấp bốn.
Khi nghe lời này, Ngô Minh thầm tặc lưỡi, chính là nói có ít nhất mười hai thành viên của Nguyệt tộc đã đạt tới nguyên khí cấp bốn, loại thực lực này quá kinh người.
Tuy nhiên, Ánh Nguyệt nói với Ngô Minh, trên thực tế Dạ tộc cũng giống như Nguyệt tộc bọn họ, cũng là một hệ thống nghị viện và cũng có mười hai thành viên của Hội đồng đã đạt đến cấp độ thứ tư.
Lần này Ngô Minh mới biết được chính mình lúc trước vận khí có bao nhiêu nghịch thiên, nếu chiến binh Dạ tộc cấp bốn có hai người đối phó với mình, thì dù có năng lực thông thiên cũng không thoát được. Đồng thời tim đập loạn xạ, Ngô Minh cũng biết thực lực của mình hiện tại không là gì so với hai gã khổng lồ Dạ tộc và Nguyệt tộc. Ngoài ra còn có một số lượng lớn chiến binh cấp ba, đối với chiến binh cấp hai và cấp một thì còn vô số nữa.
Hiển nhiên, nếu như được nâng lên nguyên khí cấp bốn, thì sẽ có năng lực bảo vệ chính mình. Ngô Minh biết vô luận là Dạ tộc hay là Nguyệt tộc đều không có đạt tới tồn tại nguyên khí cấp năm, tứ cấp đã là đỉnh thiên. Bất quá Ngô Minh cũng biết mình muốn từ cấp ba thăng cấp bốn, chắc chắn không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Cấp độ thức tỉnh mà con người nói đến, trong cách phân chia nguyên khí thế giới, được gọi chung là 'cấp bậc nguyên khí'. Cấp bậc đầu tiên chỉ cần tích lũy nguyên khí mạnh mẽ là có thể đạt được, cấp bậc thứ hai và thứ ba yêu cầu thẻ nâng cấp đặc biệt. Từ cấp 3 đến cấp 4, hoặc thậm chí các cấp bậc lớn hơn trong tương lai, hoàn toàn không có thẻ nâng cấp tương ứng, cần phải đi vào một nơi được gọi là 'Nguyên khí bí cảnh' và tự mình lĩnh ngộ nó.
Sự tình này cũng là một tin tức vô cùng quan trọng mà Ngô Minh nhận được, Nguyên khí bí cảnh vô cùng nguy hiểm, để tiến vào phải có một thẻ 'Truyền tống' đặc biệt.
Đối với việc làm thế nào để lấy được thẻ 'Truyền tống' cùng với Nguyên khí bí cảnh đến tột cùng như thế nào, Ánh Nguyệt không nói, nhưng Ngô Minh có thể nhìn ra Nguyệt tộc cùng Dạ tộc chỉ có hai mươi mấy người đạt được nguyên khí cấp bốn, chỉ cần từ góc độ này liền biết muốn tiến lên cấp bốn sẽ không dễ dàng.
Mặc dù Ánh Nguyệt không giải thích đầy đủ nhưng Ngô Minh cũng cảm kích đối phương khá nhiều, nếu không có cô ta Ngô Minh sẽ không bao giờ biết những chuyện này.
Sau khi Ánh Nguyệt rời đi, cô đã đặc biệt sắp xếp cho hai người hầu gái phục vụ Ngô Minh.
Như Ánh Nguyệt đã nói, con người không phải nô lệ ở Nguyệt thành như Dạ tộc, ngược lại họ cũng có một số tự do, thức tỉnh giả nhân loại thậm chí có thể kiếm được một số công việc, ngay cả nhân loại không thức tỉnh cũng có thể là người hầu của người khác, hai người hầu gái này là như vậy.
Tuy nhiên, dù không phải là nô lệ nhưng nó cũng có thứ bậc nghiêm ngặt, đầy tớ và người giúp việc phải tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân một cách vô điều kiện, theo quan điểm của Ngô Minh thì đây chỉ là treo đầu dê bán thịt chó mà thôi.
Chỉ là hiện tại anh ta cùng Nguyệt tộc hợp tác nên không cần vì chuyện này mà tranh chấp. Hai người hầu gái đều không già lắm, chỉ tầm hai mươi tuổi, đối xử với Ngô Minh rất tôn kính, dẫn Ngô Minh đến một ngôi nhà trên cây nghỉ ngơi, lấy nước cho Ngô Minh, chuẩn bị đồ ăn, có thể nói là mọi chuyện đều gọn gàng ngăn nắp.
Ngô Minh đang đợi Ánh Nguyệt thảo luận với các thành viên khác của Hội đồng Nguyệt tộc, nhưng vào lúc này, trong Hội trường của Nguyệt tộc, có một vài vị khách không mời mà đến.
Đó là ba người đều mặc quần áo đen và áo giáp đen, đeo mặt nạ quỷ màu đen, không nhìn rõ khuôn mặt, và mỗi người đều mang một thanh kiếm dài màu đen như nhau sau lưng, bất kể chuôi kiếm hay lưỡi kiếm đều là màu đen, chúng có vẻ rất nặng và không biết chúng được làm bằng kim loại gì.
Khi ba người họ đến, các thành viên cao cấp của Nguyệt tộc đang thảo luận về cách lợi dụng Ngô Minh để tranh đoạt Thần tử của Dạ tộc đều sửng sốt, sau đó tất cả đều đứng dậy ngay lập tức.
“Hắc sử đại nhân, sao các ngài lại tới đây?”
Các thành viên cấp cao của Nguyệt tộc lập tức chào hỏi với vẻ mặt kính cẩn.
Thoạt nhìn, những Nguyệt tộc khác đều có những biểu hiện khác nhau, nhưng hiển nhiên, ba người mặc quần áo đen và kiếm đen này nhất định không phải là nhân vật tầm thường, thậm chí phần lớn Nguyệt tộc đều lộ ra vẻ sợ hãi trong mắt.
Những hắc y nhân và hắc kiếm này tự gọi mình là Hắc sử, họ đã xuất hiện ở Nguyệt lâm cách đây hàng chục năm và thành lập một Hắc Ngục Thành. Họ cực kỳ cường đại, ngay cả Nguyệt tộc và Dạ tộc cũng không dám chống lại bọn họ, nhưng những Hắc sử này dường như không có ý đồ thôn tính hai tộc, cho nên an tường không có việc gì, nhưng ai cũng biết những hắc y nhân này muốn tiêu diệt Nguyệt tộc và Dạ tộc cũng không có gì khó khăn.
Ở thế giới này thực lực vi tôn, Nguyệt tộc đương nhiên không dám đắc tội với đám hắc y nhân này, từ trên xuống dưới chỉ cần nhìn thấy, bọn họ sẽ kính cẩn gọi là đại nhân.
“Nguyệt Khê trưởng lão, chúng ta lúc này có việc mà đến, mong Nguyệt tộc các ngươi có thể toàn lực phối hợp!”
Hắc y nhân dẫn đầu có một giọng nói cực kỳ trầm thấp khàn khàn, hiển nhiên thanh âm trải qua biến động, nghe tới không hề có sinh khí, tử khí trầm trầm.
Đại lão Nguyệt Khê là một trong những thành viên lớn tuổi nhất của Hội đồng Nguyệt tộc, hiện tại đã hơn hai trăm tuổi, bề ngoài tuổi tác cũng không rõ ràng, khi nghe hắc y nhân nói bà ta vội vàng cười nói:
"Ba vị Hắc sử đại nhân đại giá quang lâm, có chuyện gì cứ việc phân phó, có thể làm được Nguyệt tộc ta nhất định làm theo!”
Hắc y nhân dẫn đầu nghe vậy, hừ lạnh một tiếng: “Nếu tới tìm các ngươi, vậy các ngươi tất nhiên là có thể làm được, ta hỏi các ngươi, hôm nay có phải các ngươi gặp một nhân loại xung quanh nghĩa trang, mặc một chiếc áo choàng có thể vô hình trong đêm? "
Sau khi nghe điều này, người đầu tiên điều cảm thấy không ổn là Ánh Nguyệt. Hắc sử làm thế nào biết được? Cô lập tức nhận ra Hắc sử hẳn là đã đặt rất nhiều tai mắt ở Nguyệt thành bọn họ, nếu không thì sự việc mấy giờ trước đã không bị truyền ra ngoài nhanh như vậy.
Rõ ràng có không ít Nguyệt tộc nhận ra điều này, nhưng vì sức mạnh của Hắc Ngục Thành, bọn họ căn bản chính là giận mà không dám nói gì.
Hơn nữa, những Hắc sử này hiếm khi rời khỏi Hắc Ngục Thành vào ngày thường, vậy tại sao hôm nay họ lại quan tâm đến một thức tỉnh giả như vậy?
Nguyệt Khê trưởng lão nhìn lại Ánh Nguyệt, nhưng gật đầu nói: “Đúng vậy, quả nhiên có một người như vậy, hiện tại đang ở Nguyệt thành của chúng ta.”
Không ngờ, Nguyệt Khê trưởng lão vừa nói, hắc y nhân dẫn đầu đã khịt mũi lạnh lùng: "Nguyệt tộc của ngươi to gan đến mức ngay cả kẻ địch của Hắc Ngục Thành chúng ta cũng dám thu dụng. Chẳng lẽ các ngươi muốn chọc giận Hắc Ngục Thành chúng ta sao?"
Nghe thấy điều này, cao tầng Nguyệt tộc đều bị chấn động.
"Cái này... Cái này đến từ đâu vậy? Hắc sử, ngài có nhầm không? Chỉ là một con người, theo như chúng ta biết mới tiến vào Nguyệt lâm không bao lâu, làm sao hắn có thể là kẻ thù của Hắc Ngục Thành được chứ?"
Trưởng lão Nguyệt Khê vội vàng nói, những gì cô ấy nói đều là sự thật, nhân loại có liên quan đến Thần tử cũng rất quan trọng đối với Nguyệt tộc của họ.
Hắc y nhân giễu cợt: "Sẽ không lầm được, hắn chính là mặc Áo choàng bóng tối mà ta đưa cho nô bộc, thứ này chỉ có ở Hắc Ngục Thành chúng ta mới có, nô bộc của ta bị giết ở đệ ngũ nguyên khí thế giới, hắn giết người của ta, ngươi nói xem hắn có đắc tội Hắc Ngục Thành chúng ta không? "
Nếu tại hiện trường Ngô Minh nghe được câu này, hắn nhất định sẽ biết hắc y nhân này thực sự là chủ mưu đứng sau 'tổ chức', lúc trước Áo choàng bóng tối đoạt được trên người Ảnh ma trong tổ chức.
Lúc này ngay cả trưởng lão Nguyệt Khê cũng không dám nói gì, theo những gì Ánh Nguyệt nói thì thức tỉnh giả nhân loại cũng có chiếc áo choàng đó, nếu đối phương thực sự giết chết nô bộc của Hắc sử thì hắn quả thật là kẻ thù của Hắc Ngục Thành.
Nguyệt Khê trưởng lão biết nếu Hắc sử đã tiến đến, khẳng định là không đạt mục đích không bỏ qua, hơn nữa vì một nhân loại gây thù chuốc oán Hắc Ngục Thành cũng tuyệt đối không sáng suốt, mặc dù là đối phương cùng một vị Thần tử có quan hệ, nhưng rốt cuộc đối phương chỉ là cùng Thần tử có quan hệ, còn không phải là Thần tử.
Nhìn Nguyệt tộc bị áp đảo, hắc y nhân dẫn đầu cười lạnh nói: “Được rồi, đừng nói nhảm nữa, giao người đó ra đi.”
Nguyệt Khê trưởng lão biết, lúc này không giao người cũng không được, vì vậy đành phải nói với Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, người là ngươi mang đến, ngươi liền mang ba vị Hắc sử đại nhân qua đi.”
Mặc dù lúc này Ánh Nguyệt rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không dám phản kháng.
Mặc dù là thành viên của Nguyệt tộc, cũng đã đạt tới nguyên khí cấp bốn, nhưng ở Hắc ngục thành số lượng cao thủ đạt tới cấp bốn đã lên tới hai mươi bảy và tất cả đều vô cùng cường đại. Lúc trước Nguyệt tộc cùng Dạ tộc không có phân liệt vẫn có thể chống bọn họ, nhưng hiện tại, không ai đơn độc là đối thủ của Hắc Ngục Thành.
Nhưng dù trong lòng không muốn thế nào, cô cũng phải dẫn người đi qua, nếu không sẽ mang đến tai họa cho toàn bộ Nguyệt tộc. Lúc này, Ánh Nguyệt thầm nói xin lỗi Ngô Minh, cô biết tình trạng này sẽ không bao lâu nữa, chỉ cần nữ thần Mặt Trăng có thể buông xuống Thần tử trong Nguyệt tộc, đến lúc đó chính là ngày cùng Hắc Ngục Thành thanh toán.
“Đúng rồi, nhân loại kia giảo hoạt vô cùng, vì tránh cho hắn đào tẩu, các ngươi cũng phải tập hợp binh lính bao vây hắn!"
Một gã Hắc sử cười lạnh nói, theo sau là phần phật một lượng lớn người hướng thụ ốc nơi Ngô Minh ở chạy đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận