Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 252: Huynh đệ đoàn tụ

Nghe được lời nói của Ngô Minh, Tần Lực Đông biến sắc cả kinh nói: "Điều đó không có khả năng, ngươi căn bản không có người ủng hộ, cũng không có bối cảnh sâu cùng nhân mạch, bọn họ sẽ không đồng ý !"
Ngô Minh biết rõ Tần Lực Đông nói là cái gì, tự nhiên Ngô Minh cũng tinh tường. Hiện tại thành viên Ủy ban quản lý đều là tại thế giới cũ là nhân vật trung tâm hô phong hoán vũ, có được số lớn tài phú, nhân mạch cùng thế lực, trong đó trọng yếu nhất là nhân mạch.
Nếu lời nói của ngươi có hiệu quả thì mới được gọi là quyền lợi, nếu như nói không ai nghe, không ai tuân thủ thì cũng vô ích như đánh rắm.
Hiện giờ uỷ viên người nào không phải nhân mạch trãi rộng khắp nơi. Thành phố Sư Tử, nơi tập trung hàng triệu người, từ trên xuống dưới, cần bao nhiêu bộ phận quản lý, bộ phận sản xuất, bộ phận xây dựng, bộ phận an ninh, bộ phận nghiên cứu, v.v. Rất nhiều nhân lực để duy trì hoạt động bình thường, toàn bộ Thành phố Sư tử có thể được coi là một cỗ máy khổng lồ và chính xác, đòi hỏi nhiều bộ phận và thành phần phối hợp lẫn nhau mới có thể.
Nếu xảy ra sự cố sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Thành phố Sư Tử, nếu xảy ra sự cố lúc đó chắc chắn sẽ không phải chuyện nhỏ. Và những thành phần quan trọng này, tức là con người, trên thực tế là do các thành viên của Ủy ban quản lý khống chế, chính nhờ sự hỗ trợ này mà họ mới có thể trở thành uỷ viên.
Tần Lực Đông, người biết rõ quan hệ lợi hại, đương nhiên bác bỏ ý tưởng của Ngô Minh ngay lập tức.
Ngô Minh đã sớm cùng Độc nhãn lão ngũ nói chuyện với nhau qua một lần, biết rõ Tần Lực Đông đang lo lắng điều gì, cho nên là thần sắc không thay đổi, thập phần lạnh nhạt nói:
"Tần uỷ viên, lần này đã khác, hiện tại những gì ta có không phải ngươi có khả năng tưởng tượng, bởi vì cái gọi là sự do người làm !"
Tần Lực Đông nghe vậy mới bình tĩnh lại, lúc này mới phản ứng lại, nghiêm nghị nhìn Ngô Minh một lát, mới nói: "Ngô lão đệ, ngươi thật sự loại suy nghĩ này?"
Ngô Minh nhẹ gật đầu, anh ta muốn Lâu đài Á Kỳ phát triển lớn mạnh nhất định phải dựa vào Sư thành. Bện pháp tốt nhất là tự mình trở thành uỷ viên, quyền lợi thứ này Ngô Minh tịnh không để ý nhưng nếu quyền lợi dính đến sinh tồn, như vậy Ngô Minh cũng sẽ tranh một hồi.
Suy nghĩ một chút, Tần Lực Đông nghiến răng, gật đầu nói: "Nếu đã như vậy, ta đây liền giúp ngươi một phen. Bất quá chuyện này không vội vàng được, nước ở Sư Thành rất sâu, những người kia không ai là đèn cạn dầu, thậm chí có một số bí mật mà ngay cả ta cũng không biết. Bất quá nếu như ngươi có thể trở thành là uỷ viên thì hai chúng ta thực sự có thể trở thành một ông chủ lớn. Thành thật mà nói, ta đã từng dự định ủng hộ thư ký của ta làm thành viên ủy ban, nhưng ta nghĩ quá đơn giản, lai lịch của thư ký cũng rất sâu nhưng cuối cùng không lấy được. Ngay cả thư ký của ta cuối cùng cũng biến mất không thể giải thích, sống không thấy người chết không thấy xác. Lúc đó ta mới phát hiện Sư Thành không đơn giản như vậy, ta tuy rằng là một uỷ viên, nhưng sợ là có rất nhiều sự tình đều chẳng hay biết gì!”
Tần Lực Đông lúc này cũng cảm khái một phen. Khi kể ra những bí mật này, lão ta thực sự coi Ngô Minh là người một nhà. Hoặc là nói, bây giờ Ngô Minh có đủ tư cách để tham gia đấu tranh đòi quyền lợi ở Thành phố Sư tử. Nếu là trước đây, lão ta đã không nói những điều này với Ngô Minh.
Ngô Minh cũng không ngốc, anh ta cũng đã từng gặp thư ký của Tần Lực Đông, một người rất sắc sảo và bình tĩnh hóa ra lại mất tích, không thể nói hắn bị giết, chỉ là vì cái gì, chẳng lẽ là bởi vì Tần Lực Đông muốn cho thư ký làm ủy viên?
Chuyện này Ngô Minh hiểu biết không nhiều lắm, nhưng mặc kệ thế nào, nếu tính toán phát triển thế lực của mình thì Ngô Minh sẽ đụng vào một số chuyện, cũng sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của một số người, nhưng Ngô Minh không quan tâm, ai dám ngăn cản trực tiếp loại bỏ đối thủ.
“Ngô lão đệ, chuyện này ta khẳng định sẽ giúp ngươi, chẳng qua ta yêu cầu một ít kinh phí hoạt động, tất nhiên không phải tiền, mà là những thứ thực sự có thể hình thành sức mạnh chiến đấu, chẳng hạn như thẻ bài, sinh vật, vũ khí. Với những thứ này, ít nhất ta có thể lôi kéo mấy uỷ viên đến với chúng ta bên này, ít nhất có thể đồng ý bầu ngươi làm thành viên ủy ban."
Vì mọi việc phải hoàn thành, Tần Lực Đông không phải là người do dự, lúc này lão cho rằng có lẽ Ngô Minh thực sự có thể được bầu làm một thành viên ủy ban, chính mình chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.
Ngô Minh cười nhạt một tiếng, anh ta hiện tại cái khác không có, nhưng thẻ sinh vật, thẻ vũ khí vừa nắm một bó to, có rất nhiều rác không dùng được, nhưng trong mắt người khác, những thứ này đều là rác yến sào thơm.
Lập tức Ngô Minh lật tay lấy ra một xấp thẻ, có hơn 30 thẻ bài.
“Đây là… thẻ sinh vật?”
Tần Lực Đông hơi sững sờ khi thấy Ngô Minh lấy ra nhiều thẻ như vậy mà không hề điểm ra Tạp sách, nhưng khi lão nhìn thấy thuộc tính của hơn 30 thẻ này mới chính thức chấn động.
“Tất cả đều là thẻ sinh vật Khô lâu, trời ạ, tệ nhất là sinh vật cấp hai, có bảy hoặc tám sinh vật cấp ba!”
Thành thật mà nói, những thẻ sinh vật này thực ra chẳng là gì đối với Tần Lực Đông, lão ta là một ủy viên Sư Thành, gặp qua bộ mặt thành phố cũng không nhỏ, lão kinh ngạc chính là Ngô Minh lấy ra số lượng và cấp độ thẻ sinh vật một cách tùy tiện như vậy, và tất cả chúng đều là thẻ sinh vật Khô lâu, cũng chứa những sinh vật tấn công tầm xa rất hiếm và đắt tiền, Khô lâu cung tiễn thủ.
Ngô Minh có thể lấy ra nhiều thẻ dễ dàng như vậy, có nghĩa là số thẻ mà Ngô Minh có được lúc này tuyệt đối ngoài sức tưởng tượng của lão ta.
“Dùng những thứ này trước đi, không biết có tác dụng hay không!”
Ngô Minh thản nhiên nói, hiện tại thứ anh ta không thiếu nhất chính là thẻ Khô lâu. Trong Khô Lâu Vương Tạp giới Ngô Minh thu nạp một cái Cốt khanh, mỗi ngày đều có thể cho ra vài thẻ Khô Lâu, hơn nữa Ngô Minh hiện tại tác chiến hoàn toàn không cần thẻ sinh vật cấp thấp như thẻ Khô lâu, vì vậy anh ta không quan tâm chút nào.
Tần Lực Đông gật đầu nói: "Đương nhiên có thể có ích, Ngô lão đệ, bây giờ ở thành phố Sư Tử có rất nhiều loại thẻ sinh vật cấp một có thể mua bán tùy ý, nhưng chỉ có một lượng nhỏ thẻ sinh vật cấp hai có thể mua bán. Đối với thẻ sinh vật cấp ba thì bị cấm mua bán. Suy cho cùng, sinh vật cấp ba hiện tại là sức chiến đấu cấp cao nhất. Nhiều thế lực, thậm chí bao gồm cả các thành viên trong ủy ban của chúng tôi coi sinh vật cấp ba là chiến lược dự trữ. Ở giai đoạn này, không có gì hấp dẫn hơn sinh vật cấp ba."
Ngô Minh gật gật đầu, anh ta tự nhiên nhận quan điểm này, trên thực tế đối với chính anh ta mà nói, nếu không phải cơ duyên xảo hợp có được Cốt long cấp bốn thì hiện tại sinh vật mạnh nhất trong tay anh ta cũng chỉ là sinh vật cấp ba mà thôi.
Không lâu sau, Ngô Minh và Tần Lực Đông tách ra, vấn đề tranh thủ uỷ viên trong ủy ban giao cho Tần Lực Đông, trong khi Ngô Minh thì xử lý việc riêng của mình.
Trước tụ hợp cùng Độc nhãn lão ngũ đang chờ bên ngoài ra khỏi trung tâm nội thành, sau đó Ngô Minh căn cứ nguyên khí cảm ứng đã tìm được Nhị Nha cùng Thiết tượng, tự nhiên, Lỗ đại sư cùng Quý Du cũng ở đó.
Lỗ đại sư bực bội quay trở lại Thành phố Sư tử vì Chu Huy đang nắm quyền kiểm soát Lâu đài Á Kỳ, hiện giờ nhìn thấy Ngô Minh trở về tự nhiên là cao hứng. Trong khoảng thời gian này ông ta vẫn luôn ở cùng Thiết tượng tham thảo tinh túy đoán tạo được lợi rất nhiều, khi nhìn thấy Ngô Minh đã lấy ra một số vũ khí và áo giáp để khoe khoang.
Thành thật mà nói, nếu như Ngô Minh không có Hắc tinh đại kiếm trong tay, vũ khí do Lỗ đại sư chế tạo ra chắc chắn sẽ khiến Ngô Minh hài lòng, nhưng hiện tại anh ta đã có Hắc tinh đại kiếm, nhu cầu vũ khí của Ngô Minh không cao.
Chỉ là nguyên bản Liệp nhân bì giáp đã bị hỏng, cho nên Ngô Minh đã nhận được một bộ giáp từ Lỗ đại sư để mặc vào, bộ giáp này có khả năng phòng ngự tuyệt vời, độ cứng của nó đã đạt tới hơn 4 điểm, được trộn với rất nhiều kim loại trân quý. Ngay cả các thành viên của Sư Thành cũng không thể lấy được, nhưng chỉ cần Ngô Minh lên tiếng, Lỗ đại sư sẽ đưa nó cho anh ta mà không do dự.
Huyết nô Quý Du vẫn luôn đi theo Lỗ đại sư làm trợ thủ, nhưng thật ra nó có một số kỹ năng tốt.
Ngay sau đó, điện thoại di động của Độc nhãn lão ngũ vang lên, khi ông ta nghe xong thì cười và nói: “Tiểu tử Lưu Bân tới!”
Quả nhiên, một lúc sau một vài chiếc xe địa hình chạy nhanh mà đến. Mười mấy người đàn ông cường tráng nhảy ra khỏi xe, phía sau có vài nữ thức tỉnh giả, người dẫn đầu là Lưu Bân.
“Lưu Bân bởi vì tính cách xúc động, vì vậy ta đã yêu cầu anh ấy rời khỏi lâu đài cùng với một vài thành viên ưu tú của đội Thiên Hà. Họ hiện là một đội rất nổi tiếng ở Thành phố Sư tử, chuyên săn bắt sinh vật cấp ba!" Độc nhãn lão ngũ nói.
Ngô Minh có thể nhìn ra Lưu Bân đã là thức tỉnh giả cấp 3, lúc này trên người Lưu Bân đã có sẹo ở nhiều chỗ, toàn thân như thép bách luyện, lộ ra một cỗ khí thế cường đại giống như một đầu mãnh thú thị huyết.
Hiển nhiên, Lưu Bân trong khoảng thời gian này thật sự là nỗ lực tăng lên thực lực.
“Ngô Minh, tiểu tử ngươi cuối cùng đã trở lại!”
Khi Lưu Bân nhìn thấy Ngô Minh, một nụ cười cuối cùng xuất hiện trên khuôn mặt vẫn luôn căng chặt của anh ta, và anh ta đột nhiên bước tới đấm Ngô Minh.
“Vì một số việc mà bị trì hoãn!”
Ngô Minh cũng không trốn, hai người là huynh đệ của hai thế hệ, nếu nói Ngô Minh chân chính tín nhiệm người nào thì không hề hoài nghi, Lưu Bân tuyệt đối xem như một người, người kia sẽ là Lý Hạ, chỉ có hai người này Ngô Minh tin tưởng 100%.
Khoảng hơn chục người phía sau Lưu Bân cũng đứng đó như những thanh gươm sắc bén, rõ ràng họ đều là những cường giả thân kinh bách chiến. Rất nhiều người trong số họ đều là thành viên ưu tú của đội Thiên Hà, vì tin tưởng Lưu Bân nên vẫn luôn đi theo Lưu Bân, biết được sự lợi hại của Ngô Minh nên đương nhiên tỏ ra kính trọng, nhưng trong số đó cũng có một số thành viên mới, những người chưa gặp qua Ngô Minh lúc này lại có chút không cho là đúng.
Trước đó, họ đang săn một sinh vật cấp ba cường đại, kết quả đội trưởng Lưu Bân nhận được cuộc gọi và quay trở lại ngay lập tức, thậm chí con mồi đều từ bỏ, chính là bởi vì người trước mắt này nhìn qua thực bình thường, tự nhiên là khiến cho mấy người này bất mãn.
Một trong những nữ thức tỉnh giả cao to xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa khịt mũi lạnh lùng, dường như cho rằng Ngô Minh không có gì đặc biệt.
Một đội viên ở bên lập tức nói nhỏ: “Nhã Mỹ, ngươi không biết, đây là Ngô Minh, anh hùng của thành phố Sư Tử, đồng thời là thủ lĩnh của đội trưởng chúng ta!”
Câu nói này lập tức khiến Nhã Mỹ bất mãn: “Thủ lĩnh gì hắn. Làm sao có thể so sánh với Bân ca, cái gì mà nhất kiếm đánh chết tam cấp cự thú, ta xem căn bản chính là bậy bạ, trên đời này nhiều người mua danh chuộc tiếng, ta xem hắn cũng không có gì ghê gớm!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận