Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 319: Sự kiện 'khe nứt' (2)

Văn bá rốt cuộc không phải người bình thường, rất nhanh liền từ trong khiếp sợ khôi phục lại, lại cực kỳ thận trọng liếc mắt nhìn Ngô Minh một cái, mới nói:
"Ngươi thế mà lại tìm được nhật ký của đội trưởng, xem ra ngươi cũng không phải hoàn toàn không biết gì. Thôi được rồi, chuyện này đã qua nhiều năm như vậy, hơn nữa chúng ta cũng đã bị Nguyên khí thế giới xâm lấn, hiệp định bảo mật đã bị vô hiệu từ lâu nên hôm nay ta sẽ kể cho ngươi nghe một số chuyện đã qua, hy vọng ngươi không chê ta là lão nhân lải nhải!”
Nói xong, Văn bá lại nhìn thoáng qua Thích Quang Dân, nói: “Thích đoàn trưởng, anh cũng biết chuyện khi đó đã xảy ra, nhưng anh chỉ biết một phần nhỏ thôi. Nếu có thời gian thì nghe một chút cũng tốt.có một số việc đã chôn chặt trong lòng ta quá lâu rồi, đã đến lúc phải chia sẻ cho người khác.”
Thích Quang Dân hiển nhiên đã nghe thấy Văn bá định nói gì, sắc mặt đại biến: “Chẳng lẽ, Văn bá ngươi muốn nói chính là sự kiện cái khe?”
Đỗ Uy ở một bên cười, anh ta có vẻ không tò mò lắm, hiển nhiên anh ta đã sớm nghe Văn bá nói qua nhưng anh ta vẫn làm động tác lắng nghe, anh ta biết Văn bá đối với chuyện năm đó thập phần giữ bí mật, chính anh ta là thiếu gia nhà họ Đỗ này cũng chỉ biết được một phần nhỏ.
Thích Quang Dân biết con gái an toàn nên tâm tình rất tốt, giờ phút này cũng không vội vàng rời đi. Nhà họ Vương đã dám giết ông ta thì bọn họ nhất định đã chuẩn bị đầy đủ. Bây giờ có đi quân bộ báo cáo cũng vô ích, chẳng bằng nghe một chút chi tiết cơ mật mấy chục năm khiến cho ông ta hiếu kỳ.
“Sự kiện cái khe nứt là cái gì?”
Ngô Minh là người duy nhất ở đây bối rối, anh ta là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này.
Có lẽ là bởi vì Thích Đình nên ánh mắt Thích Quang Dân nhìn Ngô Minh càng thêm vừa lòng, lập tức giải thích: "Đây là danh hiệu cơ mật, kỳ thật bởi vì sự kiện khe nứt nên chúng ta mới biết được Nguyên khí thế giới sẽ xâm lấn. Chính phủ ở mấy năm trước đã bắt đầu xử lý tác hại do nguyên khí thế giới xâm nhập, nhưng khi đó nhiều người không tin vào sự kiện khe nứt, thậm chí còn tỏ thái độ chống đối, thậm chí cả lãnh đạo cấp cao cũng bán tín bán nghi nên đã không làm chuẩn bị đầy đủ, cũng là chúng ta đã đánh giá thấp lực phá hoại Nguyên khí thế giới xâm lấn mang đến tai nạn, lúc này mới tạo thành cục diện như hiện tại.”
Khuôn mặt của Thích Quang Dân đầy buồn bã, những gì ông ta nói nếu được đưa vào thế giới cũ chắc chắn sẽ là một bí mật trong số những bí mật. Có nghĩa là vào thời điểm đó những người nắm quyền đã biết thảm họa sẽ xảy ra nhưng họ lại không chú ý đến nó, và kết quả rất thảm khốc.
Đây là lần đầu tiên Ngô Minh nghe nói đến loại bí mật này, lập tức trong lòng có chút không thoải mái, anh ta luôn cho rằng nguyên khí xâm nhập đột ngột và đơn thuần là tai nạn, nhưng không ngờ lại có người đã sớm biết thảm họa sẽ xảy ra.
Liền giống như Thích Quang Dân đã nói, nếu những người nắm quyền vào thời điểm đó có thể chú ý đến nó, có lẽ tình trạng Nhân loại đã không đến mức độ như ngày nay. Bất quá nói trở lại, Ngô Minh lúc đó cũng giống như vậy hay sao, lúc trọng sinh trở về anh ta đã biết thảm họa sẽ xảy ra, nhưng cũng chỉ có thể làm được chuyện đủ khả năng, chính là trước tiên chú ý chuẩn bị làm tốt ứng đối tai nạn, còn người khác thì anh ta không quản được, không phải là không muốn quản mà là không có khả năng để quản. Lúc kia Ngô Minh cũng từng vụng trộm lên mạng phát đi một ít tin tức về tai nạn sẽ phát sinh, nhưng tất cả đều là đá chìm đáy biển, hoặc bị xóa hoặc là không ai tin.
Trong hoàn cảnh lúc đó, hầu như không thể nghịch chuyển thảm họa phát sinh.
Sự tình phát triển cho tới bây giờ cũng là có tính tất yếu nhất định.
"Thích đoàn trưởng nói không sai, bất quá đây chẳng qua là một góc của băng sơn mà thôi. Ngô tiên sinh, ngươi có thể cho ta xem nhật ký của đội trưởng được không?" Văn bá lúc này mới nói.
Cuốn nhật ký đã sờn rách nên Ngô Minh cũng không có mang trên người, nhưng anh ta đã nhớ kỹ nội dung của cuốn nhật ký, lập tức dùng giấy bút viết ngay tại chỗ, Thức Tỉnh giả có trí nhớ rất tốt cho nên Ngô Minh viết lại nhật ký cũng không khó.
Nhìn những gì Ngô Minh viết, vẻ mặt Văn bá có chút kích động, thậm chí một chút ký ức cũng tràn ra. Ông ta nhất định là một trong những nhân chứng năm đó, thậm chí là một trong bảy người được ghi trong nhật ký, nếu không ông ta sẽ không gọi tác giả của cuốn nhật ký là 'Đội trưởng'.
Ngô Minh đã đọc nhật ký và biết Trịnh Bình thực sự là đội trưởng của đội thăm dò khoáng sản vào thời điểm đó, ngoài anh ra còn có sáu thành viên khác, bốn nam và hai nữ, Ngô Minh thậm chí còn nhớ tên của từng người trong số họ, những điều này được ghi lại trong nhật ký của Trịnh Bình. Đột nhiên, Ngô Minh nghĩ ra một cái tên, đó là cái tên xuất hiện thường xuyên trong nhật ký của Trịnh Bình.
Trác Văn Binh.
Chẳng lẽ Văn bá chính là Trác Văn Binh này sao? Nhưng cuốn nhật ký viết rất rõ ràng. Lúc đó, Trác Văn Binh là kỹ thuật viên của đội thăm dò khoáng sản, anh ấy 27 tuổi, ngay cả khi Trác Văn Binh còn sống thì bây giờ anh ấy cũng đã gần tám mươi tuổi rồi, nhưng Văn bá có vẻ nhiều nhất là năm mươi sáu tuổi, hơn nữa cơ thể của ông ta cực kỳ khỏe mạnh, làm sao có thể là một ông già tám mươi tuổi?
Tuy nhiên, Ngô Minh rất nhanh nhận ra mình đã rơi vào suy nghĩ theo thói quen. Nếu như lúc đó đám người Trịnh Bình đều thức tỉnh, thậm chí họ đã đạt đến nguyên khí cấp bốn, như vậy hết thảy liền thông suốt. Ngay cả Văn bá đã 80 tuổi, nhưng ông ta chính là Thức Tỉnh giả nguyên khí cấp bốn, thân thể tố chất trải qua cường hóa cho nên nhìn qua cũng giống như 50 tuổi, thậm chí nếu thực sự chiến đấu thì Thức Tỉnh giả trẻ trung bình thường không phải là đối thủ với ông ta.
“Văn bá, ông có phải là Trác Văn Binh không?”
Ngô Minh mở miệng hỏi. Nghe câu hỏi của Ngô Minh thì Văn bá đang đọc nhật ký cũng rất ngạc nhiên, sau đó gật đầu nói: "Ngô tiên sinh, anh rất thông minh, đúng vậy. Ta là Trác Văn Binh, ta có thể thấy cuốn nhật ký anh chép lại là thật, một khi đã như vậy, ta sẽ chỉ nói về trải nghiệm của chúng ta vào thời điểm đó, ta chưa bao giờ nói với ai về điều này.”
Năm mươi năm trước, Văn bá là một thanh niên ở tuổi hai mươi, thời đại đó có một đặc điểm rất đặc biệt, đó là tất cả học tập và làm việc đều là để xây dựng và phát triển đất nước. Văn bá cũng vậy, lúc đó là kỹ thuật viên thăm dò khoáng sản, với lòng nhiệt huyết, anh đã cùng các đồng nghiệp trong đoàn đi khắp tổ quốc non sông gấm vóc tìm kiếm các loại khoáng sản quý.
Đội trưởng dẫn dắt đội lúc đó là Trịnh Bình, một người trẻ tuổi hơn Văn bá một chút, nhưng tính cách của Trịnh Bình điềm đạm, chuyên môn nghiệp vụ cao nên anh đã trở thành đội trưởng. Những người làm việc như họ đã sống trong rừng sâu núi thẳm và sa mạc Gobi quanh năm, đã chứng kiến ​​quá nhiều điều kỳ lạ, nhưng chuyến thám hiểm đó là lần hợp tác cuối cùng của họ.
Ở một vùng núi phía Tây, họ đã thu thập mẫu địa chất và phát hiện ra những khoáng sản quý hiếm có, điều này khiến họ rất vui mừng. Là đội viên thăm dò, có chuyện gì quan trọng hơn so với việc phát hiện khoáng sản quốc gia cần xây dựng ?
Khi đó, nhóm khảo sát bảy người của họ đã mang thiết bị cắm trại vào khu vực núi non hoang sơ trong phạm vi hơn 300 km. Cuộc khảo sát ban đầu diễn ra tốt đẹp và họ đã khám phá ra rất nhiều điều, nhưng vào một đêm nọ có một vụ tai nạn đã xảy ra, vào lúc nửa đêm nhóm khảo sát cắm trại trong một thung lũng đã nhận ra một người trong số họ đã mất tích.
Đó là cô gái tên 'Cảnh Tình', vừa tốt nghiệp đại học, cô ấy rất xinh đẹp, trẻ trung và năng động nên mọi người trong đội đều rất thích cô ấy. Khi phát hiện cô ấy mất tích, mọi người lập tức chia nhau đi tìm và kết quả là họ đã tìm thấy một hang động bí ẩn cách đó cả một km.
Xung quanh là vùng núi không có người ở, có sói hoang, lợn rừng và các loài thú khác. Cô gái có thể đi đâu? Có khả năng là cô ấy đã vào hang động này. Hơn nữa, họ cũng tìm thấy một số dấu vết trên lớp bùn mềm ở cửa hang, chính là dấu giày của Cảnh Tình. Nên Trịnh Bình, Trác Văn Binh và những người khác cùng nhau mang một chiếc đèn, một cây khai thác quặng và một con dao găm tiến vào trong hang động. Khi đó, mọi người đều còn trẻ và can đảm nên không nghĩ rằng sẽ có bất kỳ nguy hiểm nào trong hành vi này.
“Nếu như chúng ta biết hậu quả của việc vào động, chúng ta nhất định đã không vào đó, đáng tiếc, trên đời này không có bán thuốc hối hận!”
Văn bá giảng thuật đến đây thì cười khổ một tiếng, không cần hỏi, trong sơn động bọn họ nhất định là gặp phải phiền toái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận