Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 527: Ngô Minh đẩy lùi quân địch

"Đối phương vẫn còn cách 100 mét, hiện tại hạ lệnh pháo oanh kích và phóng ra đạn đạo, có thể toàn diệt đối thủ tỷ lệ được bao nhiêu?" Lý Hạ lúc này mới đột nhiên hỏi
"Chúng ta ước tính chỉ có 30% cơ hội giết được hơn 70% quân của đối phương, nhưng đối với kẻ địch mà thực lực ở cấp bốn, vũ khí của chúng ta sẽ không thể tổn thương được. Ngoài ra, chúng ta đã dò xét nguyên khí áo giáp trên cơ thể đối phương, có thể ngưng tụ nguyên khí cực kỳ mạnh mẽ, khả năng phòng thủ rất cường đại. Súng máy hạng nặng hay thậm chí là đạn pháo bình thường của binh lính chúng ta đều khó có thể làm tổn thương họ." Một quan chỉ huy vẻ mặt ngưng trọng nói, ý tứ của hắn rất rõ ràng, dựa vào 3000 - 4000 quân phòng thủ thành ở bên dưới, khó có thể chống lại một lần xung kích của một ngàn Kỵ binh này.
"Khởi động lệnh tổng động viên chiến tranh, tất cả Thức Tỉnh giả trong Ngô Thành phải toàn bộ tập kết trong nửa giờ, chuẩn bị cùng địch nhân tử chiến một trận!" Lý Hạ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Nàng đương nhiên biết Ngô Thành không thể đầu hàng nên chỉ có thể chiến đấu, lệnh tổng động viên chiến tranh là sắc lệnh phải thi hành khi đối mặt với kẻ địch đặc biệt hùng mạnh. Một trong những hiệp định đầu tiên mà mọi người phải ký là khi Ngô Thành đối mặt với một đối thủ mà quân đội không có cách nào chống đỡ, công dân của Ngô Thành phải có nghĩa vụ hiệp trợ chiến đấu.
Điều này là bắt buộc, và một khi đã khởi động thì không ai có thể bất tuân.
Lý Hạ tinh tường, nếu không phải lúc này đây địch nhân quá cường đại, nàng cũng sẽ không hạ lệnh khởi động mệnh lệnh này. Nhưng dù vậy, Lý Hạ biết dựa vào khả năng phòng ngự của Ngô Thành, cũng chưa chắc có thể ngăn cản làn sóng địch nhân tiến công, bởi vì Nguyên âm Đế Quốc thực lực quá mức cường hãn, so đẳng cấp nguyên khí thì Ngô Thành kém hơn rất nhiều. Không có nhiều nguyên khí cấp 4 ở Ngô Thành, trong khi đối phương có ít nhất ba mươi hoặc bốn mươi, và thậm chí đối phương còn có cao thủ nguyên khí cấp năm, trong khi Ngô Thành thì một người cũng đều không có, bất quá Lý Hạ cũng không sợ, bởi vì nàng còn có Ngô Minh.
Một nghìn kỵ binh Nguyên âm Đế Quốc giờ phút này đã chuẩn bị kỹ càng, khải giáp trên người bọn họ chạm trổ ma văn nguyên khí giờ phút này tản mát ra hào quang, hình thành lực phòng ngự cường đại, mà vũ khí của bọn họ cũng tản mát ra ánh sáng sắc bén, và thứ còn kinh khủng hơn thế nữa là, một pháp sư bốn tai lơ lửng trên không trung đã kích hoạt một số thẻ bài, hóa ra có thể làm tăng hình thể của một nghìn kỵ binh Nguyên âm Đế Quốc hơn một vòng.
Đây là một thẻ phép bổ trợ rất cao cấp, 'Thần thánh chúc phúc', sức chiến đấu của những kỵ binh này một lần nữa được tăng cường.
“Nổ súng, nã pháo!” Chỉ huy bên phía Ngô Thành cũng ra lệnh ngay lập tức.
Lập tức mấy chục ổ đại pháo ầm ầm bắn ra, đạn pháo lập tức bắn trúng Kỵ binh, nhưng đã xảy ra chuyện khiến người ta hoảng sợ, uy lực của đạn pháo quả thực rất mạnh, có thể quật ngã Kỵ binh, nhưng những Kỵ binh này cũng không có tử vong, áo giáp trên người bọn họ ngăn cản đạn pháo bắn trúng bạo tạc nổ tung rất tốt.
Mặc dù những khẩu súng máy hạng nặng cỡ nòng lớn trong tay các Robot chiến đấu được bắn ra như cuồng phong bạo vũ, nhưng những viên đạn họ bắn ra không thể làm đối phương bị thương chút nào.
Chỉ trong vài giây, Kỵ binh đã đến được quân phòng thủ thành phố. Cao Lâm lúc này đang hét lên và tiếp tục bắn bằng súng máy của mình, nhưng những viên đạn có thể dễ dàng giết chết những con quái vật nguyên khí cấp hai không thể xuyên thủng lớp giáp hạng nặng của những Kỵ binh đó.
Giờ phút này, Cao Lâm từ hưng phấn chuyển sang hoảng sợ, thậm chí cảm thấy chân mình run lên, trước đó đã nghĩ đến cái chết, nhưng khi thực sự đối mặt với cái chết, Cao Lâm vẫn sợ hãi.
Ở thời điểm này, các Robot chiến đấu khác cũng vậy, vũ khí của Nhân loại vẫn rất dễ bị tổn thương trước những Dị Tộc nhân này, điều này khiến nhiều người nhớ lại cảnh tượng khi thảm họa xảy ra một thời, trong lúc nhất thời tràn ngập nỗi tuyệt vọng.
Kỵ binh xông lên phía trước cách binh lính Nhân loại chưa tới hai thước, ngay sau đó Kỵ binh có thể dùng binh khí trong tay đâm thủng thân thể đối phương một cách không thương tiếc.
Đột nhiên, một vầng sáng nguyên khí màu xanh lục nhạt đột nhiên bộc phát, quấn lấy cả ngàn Kỵ binh, trong nháy mắt thế xông của những Kỵ binh này lập tức chậm lại, bọn họ giống như lông vũ, nhẹ bỗng, gió thổi qua lập tức bay lên. Bất quá loại tình huống này không có liên tục hai giây, sau đó Kỵ binh vốn nhẹ như lông hồng đột nhiên lại phảng phất nặng đến ngàn cân, trọng lực như một đôi bàn tay to đè cả ngàn Kỵ binh cả người lẫn ngựa cùng một chỗ hung hăng áp trên mặt đất, đây mới gọi là người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết, tiếng ngựa hí bên tai không dứt.
Tất cả mọi người đều sững sờ, hiển nhiên không ai biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngay sau đó, mọi người phát hiện có một người lơ lửng trên đầu của quân phòng thủ thành phố, người này mặc quần áo bình thường, nhưng xung quanh thân thể lại là một làn sương mờ ảo, có cái bóng giống như con rắn đang lượn vòng và vụt tắt. Ngoài ra, người đàn ông này có một Ngân Long nhỏ đang nằm trên vai, mà ở cái này trong mắt người là thần thái cao cao tại thượng, tựa hồ mấy vạn Kỵ binh Nguyên âm Đế Quốc đều là con sâu cái kiến, thậm chí không xứng anh ta liếc nhìn.
“Lùi lại!” Người đàn ông lên tiếng, sau đó từ từ hạ xuống đứng trước mặt đội quân phòng thủ thành phố. Đội kỵ binh gần anh ta giống như gặp quỷ bị hù doạ lùi về phía sau tránh đi, như thể người đàn ông này là một loại Hồng Hoang mãnh thú nào đó.
“Thành chủ!” Có người ở trên tường thành hét lên, đám người bên Ngô Thành lập tức kích động, bởi vì bọn họ nhận ra người đột nhiên xuất hiện chính là Ngô Minh Thành chủ của bọn họ.
Lý Hạ cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy Ngô Minh, nàng ấy biết Ngô Minh chắc chắn có thể giải quyết trận nguy cơ này, và nàng ấy hoàn toàn tin tưởng vào điều này.
Ngô Thành đang vui mừng, nhuệ khí vốn đã thấp lập tức tăng lên, trái lại Nguyên âm Đế Quốc bên kia, khi bọn họ nhìn chằm chằm Ngô Minh đột nhiên lộ ra vẻ kinh hãi.
Kỵ sĩ mặc giáp vàng nhìn U Linh Vân Xà quấn quanh người của Ngô Minh, thấy A mỗ trên vai, lập tức có phản ứng.
Hắn ta vội vàng nhảy xuống ngựa, sau đó bước nhanh vài bước, thực hiện một nghi thức quý tộc vô cùng trang trọng với Ngô Minh.
“Lãnh chúa Bomen Nguyên âm Đế Quốc, dùng kính ý hướng Bí thuật sư đại nhân vĩ đại!”
Kẻ phản bội nhân loại diệu võ dương oai vừa kêu gọi đầu hàng, nhìn Lãnh chúa đại nhân ngày thường mắt cao hơn đỉnh, ngạo nghễ vô cùng thế nhưng lại cung kính với người đột nhiên xuất hiện, lập tức biết đối phương lai lịch không đơn giản, gã cũng vội vàng xuống ngựa, còn có tất cả Kỵ binh của Nguyên âm Đế Quốc cùng nhau xuống ngựa.
Rõ ràng là họ coi Ngô Minh như một Bí thuật sư, lúc trước rất nhiều người đã nhầm Ngô Minh là một Bí thuật sư khi họ nhìn thấy A mỗ. Nhưng lần này, Ngô Minh đã cố tình làm vậy. Ngoài ra, Ngô Minh tin tưởng sớm hay muộn gì mình cũng trở thành Bí thuật sư.
Nguyên âm Đế Quốc này quả thực rất hùng mạnh, Ngô Minh cũng đã từng nghe nói đến Nguyên âm Đế Quốc ở Đệ tứ nguyên khí thế giới. Nó hùng mạnh ngang với Kiếm Thuẫn Đế Quốc, thậm chí còn mạnh hơn Kiếm Thuẫn Đế Quốc một chút về sức mạnh toàn diện của quốc gia. Lần này, bọn họ phái tới có hơn 10.000 nguyên khí cấp ba, có tới bốn mươi nguyên khí cấp bốn, trong đội hình có hai nguyên khí cấp năm, một Lãnh chúa Bomen, lại còn lại có ma pháp sư bốn tai vừa mới phóng thích ma pháp phụ trợ, phải nói thực lực rất mạnh. Nếu như mình không có ở đây, với năng lực phòng ngự hiện tại của Ngô Thành thì không thể chống lại. Mặc dù có mình ở đây, nếu chính thức chiến đấu thì mình cũng không có khả năng chiếu cố những người khác, đến cuối cùng mặc dù Ngô thành không có bị công phá cũng sẽ thủng lỗ chỗ, điều này không có lợi cho Ngô Minh.
Cho nên Ngô Minh nghĩ tới một biện pháp, mượn thân phận của Bí thuật sư hóa giải trận nguy cơ này.
Xem ra hiện tại hiệu quả cũng không tệ, Ngô Minh vừa mới thi triển một bí thuật, chính là Thẻ bí thuật số 23 'Điều khiển trường lực', có thể khống chế trường lực trong một khu vực trong thời gian ngắn. Thẻ bí thuật cũng là do Ngô Minh vừa mới chế tạo ra, kết quả thoáng cái hóa giải một nghìn danh Kỵ binh công kích.
Chỉ điểm này thôi cũng đủ để cho người Nguyên âm Đế Quốc tin tưởng không nghi ngờ đối với thân phận Bí thuật sư của Ngô Minh.
Đối với người của Nguyên âm Đế Quốc, Ngô Minh cũng không muốn nói nhiều, hơn nữa nói nhiều ngược lại phiền toái, Bí Thuật Sư đều tồn tại tính cách đặc biệt, nói trắng ra đó chính là tính cách cổ quái, làm việc kiêu ngạo, bọn họ căn bản sẽ không để ý nhiều tới thế lực Đệ tứ nguyên khí thế giới, muốn nói cũng là trực tiếp hạ mệnh lệnh.
Vì vậy lúc này Ngô Minh bắt chước thần thái cùng phương thức nói chuyện của Kerrigan đạo sư, từ khóe mắt nhìn về phía Lãnh chúa Bomen đang cung kính trước mặt, lạnh lùng nói: "Ra lệnh cho thuộc hạ của ngươi trở về, vĩnh viễn không được bước vào vùng này, nếu không ta không ngại đến Thành Misereor tìm Quốc vương các ngươi tự mình nói một chút! "
Bạn cần đăng nhập để bình luận