Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 156: Ta mang ngươi đi qua

“Hắc bì, ngươi đang nói người này dùng tên của ta để hù chết ngươi sao?”
Độc nhãn lão ngũ có giọng nói lớn, khí chất uy nghiêm, hiển nhiên trước khi trở thành thức tỉnh giả là một con nhà võ.
“Là hắn!”
Hắc bì vội vàng cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia bỡn cợt, thầm nghĩ nhanh thôi là có thể trút ra một ngụm oán khí này.
Độc nhãn lão ngũ nhìn chằm chằm Ngô Minh qua khoảng cách hơn mười mét, không ai dám nhìn vào nơi mà ánh mắt ông ta vừa quét qua, cho dù là một nam nhân cao lớn hay một nữ tử nhỏ nhắn quyến rũ, đều không có ngoại lệ.
Bao gồm cả Thẩm Giai Nghi các nàng, bao gồm Tần Đào và tiểu Thiến vẫn luôn cảm thấy chính mình phi thường ghê gớm, dưới ánh nhìn của Độc nhãn lão ngũ, đều vô thức đem tầm mắt dời đi.
Cuối cùng ánh mắt này rơi vào Ngô Minh, chẳng qua người sau lại là phảng phất giống như người không có việc gì nhìn lại Độc nhãn lão ngũ, trong lòng thoải mái bình tĩnh.
Chỉ trong hai nhịp thở, Độc nhãn lão ngũ thu hồi ánh mắt, nhưng quay đầu lại nói với Hắc bì: “Đi thôi, người đó lòng dạ rất thẳng thắng, hơn nữa chuyện này không có gì to tát, quên đi!”
Hắc bì sững sờ, hắn không ngờ Ngũ ca chỉ bằng một câu có thể quyết định sinh tử người khác ở ngoại thành lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng đó là quyết định của Ngũ ca, hắn cũng không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ có thể là thập phần nghẹn khuất gật gật đầu, sau đó không hề lên tiếng.
Nhìn thấy Độc nhãn lão ngũ đi về phía cây cầu, Ngô Minh khóe miệng nhếch lên.
Anh ta đương nhiên không sợ Độc nhãn lão ngũ, kiếp trước, Độc nhãn lão ngũ đã cứu anh ta và Lưu Bân một lần, nói cách khác, Ngô Minh trên thực tế vẫn là thiếu đối phương một ân tình, chẳng qua Độc nhãn lão ngũ cũng không biết mà thôi.
Ở kiếp trước, chính vì nghĩa khí của bản thân và Lưu Bân mới khiến Độc nhãn lão ngũ ra tay cứu giúp, lúc đó Ngô Minh và Độc nhãn lão ngũ như một trời một vực.
Nhưng kiếp này, Ngô Minh tin rằng mình còn rất nhiều cơ hội để trả ơn này.
Tỷ như. Hiện tại.
Tất cả mọi người cho rằng, lấy thân phận cùng địa vị của Độc nhãn lão ngũ, muốn qua cầu thì mười đội hàng đầu cũng phải nể mặt bọn họ, không ngờ mười đội đứng đầu lại không cho mặt mũi.
Vẫn là Vu Văn Long, người dừng lại trước Độc nhãn lão ngũ.
"Ngũ ca, gần đây ngươi thật hô mưa gọi gió, nhưng thực lực của ngươi chỉ ở mức dưới cùng của Thành phố Sư tử. Lần này thẻ nâng cấp đến, các cấp trung và cao của Thành phố Sư tử đã tham gia. Ta khuyên ngươi không nên trộn lẫn vào, chỉ muốn tốt cho ngươi, bằng một chút tiểu thế lực của ngươi, trong nháy mắt liền sẽ hôi phi yên diệt! "
Vu Văn Long, với tư cách là thành viên cốt cán của đội Thiên Hà, đương nhiên có đủ tư cách và tự tin để nói những điều như vậy.
Độc nhãn lão ngũ đối diện với hắn ta, sắc mặt trầm xuống, ông ta lạnh lùng nói: " Vu Văn Long, ngươi cũng đừng lấy lông gà làm lệnh tiễn, khi ta đến Sư Thành, ngươi vẫn đang ăn thức ăn thừa trong trại tị nạn, đừng quên, nếu hồi đó ta không tiếp tế ngươi, ngươi có thể đã chết đói. Mười đội hàng đầu của ngươi có thể sở hữu thẻ nâng cấp, nhưng ta cũng phải lấy một miếng bánh. "
“Nói như vậy, ngươi là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
Khuôn mặt của Vu Văn Long lạnh đi khi nghe Độc nhãn lão ngũ nói về quá khứ. Từ khi gia nhập đội Thiên Hà, hắn ta rất ghét người khác nhắc đến quá khứ. Đối với Vu Văn Long, những ngày đó là sỉ nhục của hắn, ai dám nhắc tới hắn liền giết kẻ đó.
Ngay lập tức hắn ta vẫy tay, các súng máy xung quanh quay súng nhắm vào Độc nhãn lão ngũ. Không chỉ vậy, cả trăm Long khoa vệ binh cũng đồng loạt tiến về phía trước.
Một hành động đơn giản mang đến khí thế vô hạn.
Ngoại trừ Độc nhãn lão ngũ, hơn 20 thức tỉnh giả đi theo phía sau đều đồng loạt rút lui, trên mặt đều lộ ra vẻ sợ hãi, Độc nhãn lão ngũ tuy rằng cường chống cũng không lui lại, nhưng cũng chỉ là ngạnh căng mà thôi.
"Vu Văn Long, ngươi... ngươi được lắm, chúng ta hãy chờ xem! "
Độc nhãn lão ngũ sắc mặt âm trầm. Dưới thực lực tuyệt đối của mười đội hàng đầu, ông ta đành phải lựa chọn rút lui. Không nói đến mấy khẩu súng máy hạng nặng kia, chính là một trăm Long khoa vệ binh hiện tại cũng đủ giết bất cứ kẻ nào dám cưỡng bức vượt qua rào chắn.
"Độc nhãn lão ngũ, tưởng ta thả ngươi đi? Vu Văn Long ta sẽ không ngốc như vậy, hôm nay chính ngươi phải nằm xuống, cũng đừng trách ta độc ác! "
Vu Văn Long bị hạ nhục khi Độc nhãn lão ngũ đề cập đến vụ việc trước đó, Độc nhãn lão ngũ thực sự đã giúp đỡ hắn vào thời điểm đó, nhưng hắn ta coi những ngày đó là một sự sỉ nhục. Hôm nay, Độc nhãn lão ngũ lại đề cập đến chuyện đó trước mặt mọi người khiến Vu Văn Long quyết định nhân cơ hội này loại bỏ đối phương.
Cái gì là lấy oán trả ơn, chính là đây.
Giết Độc nhãn lão ngũ cũng sẽ có những lợi ích khác cho Văn Long, đến lúc đó hắn vận tác một phen, có thể dựa thế chiếm lấy thế lực của Độc nhãn lão ngũ, có thể nói một công đôi việc.
Lúc này, hắn ta cầm thanh Câu nhận đao trong tay và ngay lập tức lao về phía Độc nhãn lão ngũ. Trên thực tế, hàng trăm Long khoa vệ binh và súng máy hạng nặng đều thuộc về mười đội đứng đầu, hắn ta không thể chỉ huy một mình trừ khi có người mặc kệ quy tắc của mười đội hàng đầu xông vào, cho nên lúc này hắn chỉ có thể tự mình động thủ. Tốt nhất là giết Độc nhãn lão ngũ, không giết được cũng có thể khiến đối phương tức giận, đến lúc đó Độc nhãn lão ngũ quấy rối, vũ lực nơi này tuyệt đối có thể đem đối phương diệt sát.
Nhìn thấy Vu Văn Long chủ động ra tay giết người, làm sao mà lão quái vật như Độc nhãn lão ngũ lại không biết tâm tư đối phương? Mặc dù rất tức giận nhưng cũng không làm gì, chỉ lùi lại vài bước liền tránh đi công kích của đối phương.
"Vu Văn Long, Độc nhãn lão ngũ không có xông vào, ngươi làm như vậy không hợp quy củ a, Độc nhãn lão ngũ dù sao cũng không phải người ngoài. Ngươi có ân oán gì với hắn có thể giải quyết riêng tư. Nếu vì vậy mà khiến những thức tỉnh giả khác gây bạo loạn sẽ hỏng đại sự. Trong trường hợp xảy ra biến cố lớn, ngay cả đội trưởng của Thiên Hà, Triệu Thiên Hà, cũng không thể cứu được ngươi!" Nhìn thấy Vu Văn Long tính toán quan báo tư thù, một hán tử cường tráng bước ra ngoài lạnh lùng nói.
Khi Vu Văn Long nhìn thấy hán tử lên tiếng, hắn ta biết rằng mọi thứ không thể diễn ra như ý muốn, vì vậy không còn cách nào khác ngoài việc cầm lấy vũ khí quay trở lại. Độc nhãn lão ngũ đã lùi ra xa hơn chục mét, nhìn thấy hán tử mặc áo giáp da căng đến sắp nổ tung, ông ta hai tay chắp lại, cười nói: "Trần huynh, đa tạ!”
Người đàn ông họ Trần không nói nhiều, nhưng đứng ở nơi đó, ngay cả Vu Văn Long cũng không dám lớn tiếng.
"Người này là ai? Tại sao lại ngưu bức như vậy, ngay cả Vu Văn Long cũng dám giáo huấn?" Một thức tỉnh giả thấp giọng hỏi.
"Ta dựa vào, ngay cả Chiến cuồng Trần Chấn ngươi cũng không biết, là một cao thủ nổi tiếng ở Thành phố Sư tử. Nghe nói một người đối mặt với năm sinh vật cấp hai cùng một lúc, anh ta thậm chí có thể giết tất cả chúng, hơn nữa anh ta cực kỳ hiếu chiến, cho nên đã nhận được danh hiệu Chiến cuồng, là nhân vật số 2 của đội Viêm Long, ngay cả đội phó Viêm Long cũng phải nhìn sắc mặt anh ta hành sự!” Một thức tỉnh giả khác vội vàng nói.
Chiến cuồng Trần Chấn của đội Viêm Long?
Ngô Minh đã nghe Nhạc Thần đề cập đến anh ta không chỉ một lần. Hơn nữa, tiểu tử này hay so sánh mình với Trần Chấn này, liền nói Ngô Minh ở kiếp trước cũng không ngừng nghe qua các sự tích của Chiến cuồng này.
Tới đây, Ngô Minh không nhìn thấy Nhạc Trần và Duẫn Vân Phi, bọn họ hẳn là đã đi qua cầu rồi.
Nghĩ vậy, Ngô Minh cũng không định lãng phí thời gian, cũng muốn qua cầu càng sớm càng tốt, biết rằng từ 0 giờ ngày hôm sau, thẻ nâng cấp sẽ đến. Xem tình huống hiện tại, lần này thẻ nâng cấp rơi bên kia cầu có khả năng sẽ là điểm rơi lớn nhất, Ngô Minh biết ở những nơi khác nhất định sẽ có rơi xuống, nói không chừng chờ đến khi chạy tới nơi cũng đã bị người khác đoạt mất.
Cũng giống như lần trước ở điểm tập kết Vinh trấn, Ngô Minh cũng biết mình có thể chỉ lao tới trong thời gian nhanh nhất ở khu vực phụ cận. Vì vậy, thay vì thử vận ​​may của trong tự nhiên, tốt hơn là nên chủ động.
Nghĩ đến đây, Ngô Minh nói với Thẩm Giai Nghi bên cạnh: "Muốn qua cầu thì đi theo ta. Thực lực của ngươi đủ tiêu chuẩn lấy thẻ nâng cấp, còn những người khác thì đề nghị của ta là ở lại đây. Giống như Vu Văn Long đã nói, thực lực không đủ, đi cũng trở thành pháo hôi!”
Thẩm Giai Nghi người này không tồi, Ngô Minh không giúp được gì nhiều, nhưng đưa cô ta qua cầu thì vẫn có thể làm được, còn việc có thể tranh được thẻ nâng cấp hay không thì tùy thuộc vào vận may của cô ta.
Không cần hỏi, lời nói của Ngô Minh hiển nhiên vượt quá dự đoán của mọi người, Tần Đào và Tiểu Thiến đều sững sờ một lúc, sau đó họ cười thành tiếng.
"Ngươi tên là Ngô Minh, ta thừa nhận ngươi rất lợi hại, nhưng những gì ngươi nói vừa rồi quá mức vô trách nhiệm? Hơn nữa cũng quá tự đại, ngươi có thể qua cầu còn đem theo Thẩm Giai Nghi sao? Ngươi hay là cho rằng mười đội hàng đầu là để bài trí sao, hoặc là ngươi là đội trưởng mười đội hàng đầu? Quả thực buồn cười đến cực điểm!”
Tần Đào ngay từ đầu căn bản không có cơ hội nói chuyện, lúc này hắn rốt cuộc là bắt được đề tài câu chuyện, trực tiếp nói.
"Đúng vậy, Thẩm tỷ, ngay cả một người như Độc nhãn lão ngũ cũng ăn thiệt thòi. Làm sao một thức tỉnh giả đơn độc như hắn có thể băng qua cây cầu được? Nếu hắn ta bị tên họ Vu tấn công thì hối hận cũng không kịp, ngươi ngàn vạn lần đừng tin hắn!”
Tiểu Thiến cũng vội vàng thuyết phục, bất quá xem bộ dáng cô ta thật ra thật là quan tâm đến Thẩm Giai Nghi.
Trên thực tế có không ít người có ý kiến ​​như vậy, ngay cả những thức tỉnh giả khác xung quanh nghe thấy lời nói của Ngô Minh cũng cảm thấy rất nực cười, thầm nghĩ người này điên điên khùng khùng, xem tình hình này cho dù là một đội có sức mạnh trung bình cũng không thể vượt qua. Mười đội hàng đầu đã phong tỏa cây cầu, trừ khi đó là Ủy ban quản lý, Công hội thức tỉnh giả hoặc Thiên Cơ thương hội mới có thể thông qua.
Ngô Minh tự nhiên cũng lười giải thích với những người này, anh ta nói với Thẩm Giai Nghi: “Tin tưởng ta thì cứ đi theo, nếu không tin thì quên đi!”
Nói xong liền trực tiếp đi về phía cây cầu.
Thẩm Giai Nghi lúc này cực kỳ do dự, nhưng cô vẫn nghiến răng nghiến lợi, quay đầu về phía Tần Đào và Tiểu Thiến nói: “Các người có thể đợi ta ở đây, hoặc là có thể trở về Thành phố Sư tử.” Nói xong, cô liền đi theo.
Cô nghĩ rất đơn giản, đi theo vẫn còn cơ hội, nếu không đi có lẽ còn không có cơ hội nào nữa.
Bởi vì Độc nhãn lão ngũ lão đại ở ngoại thành đều bị cự tuyệt qua cầu, những người khác tự nhiên cũng không dám lại tìm xúi quẩy, Ngô Minh xuất hiện tự nhiên rất dễ thấy.
“Nhìn xem, còn có một người không sợ chết!”
“Chưa thấy qua người này, hơn nữa chỉ có một người, thật không biết hắn là nghĩ như thế nào, chưa thấy ngay cả Ngũ ca đều bị chắn trở về sao? Uy, phía sau còn đi theo một vị mỹ nữ, hay là hắn tính toán đem mỹ nữ kia đưa cho đối phương, ha ha!”
Thức tỉnh giả xung quanh không được cầu cũng không rời đi, vừa thấy Ngô Minh đi ra liền ra sức chế nhạo.
Con người chính là như vậy, khi thời điểm chính mình xui xẻo, vui mừng nhất chính là nhìn người khác so với mình còn xui xẻo hơn.
“Ta dựa vào, tiểu tử này chẳng những là kẻ lừa đảo, hơn nữa còn là một kẻ điên!”
Hắc bì cũng thì thào khi Ngô Minh bước tới, chờ xem Ngô Minh xui xẻo.
Mười đội hàng đầu trên cầu cũng nhìn thấy Ngô Minh, một số chế nhạo khinh thường, trong khi những người khác cau mày lắc đầu.
“Lăn trở về đi, người không liên quan còn dám tới gần, giết chết bất luận tội!”
Vu Văn Long không đối phó được Độc nhãn lão ngũ, trong lòng không vui, nhìn thấy Ngô Minh tới gần hắn trực tiếp rống lên mà không hề nghĩ ngợi gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận