Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 181: Oan gia ngõ hẹp

Không có lý do nào khác, bởi vì các Thùy yêu có thể hợp nhất và kết hợp với nhau. Nếu ba Thùy yêu được hợp nhất với nhau, thì một sinh vật cấp ba chắc chắn có thể được sinh ra.
Đến lúc đó mới thực sự phiền toái.
Hiện giờ, Ngô Minh biết rằng suy nghĩ nhiều cũng vô ích, họ đã mất một người rồi, nếu không lập tức xử lý ba con Thùy yêu này, Ngô Minh tin tưởng, nếu Thùy yêu dựa vào tốc độ đánh lén, trừ bỏ chính mình ở ngoài, những người khác bao gồm Lão ngũ ở bên trong đều có khả năng bị giết chết.
Vì vậy, Ngô Minh không chút do dự, lập tức tung ra đòn tấn công mãnh liệt nhất.
Anh ta thậm chí còn không thông báo cho Độc nhãn lão ngũ, trực tiếp để Răng hàm, A mỗ và ba con U linh khống chế hai con Thùy yêu, trong khi Ngô Minh tự mình mang Cuồng bạo chi nhận, kích hoạt Truy phong xông thẳng đến con thứ ba như một tia chớp, trực tiếp thi triển kiếm kỹ Loa toàn kiếm khí bắn tới.
Truy phong, công kích, tất cả động tác liền mạch lưu loát, Thùy yêu dù có lướt nhanh đến đâu cũng không kịp phản ứng, bị năng lượng kiếm khí xoắn ốc của Ngô Minh trực tiếp đánh trúng.
Giáp xác, thứ không thể bị xuyên thủng bởi kiếm và đạn thông thường, lúc này lại dễ dàng bị năng lượng kiếm khí xé nát và vỡ tan. Không có máu, thậm chí một số thi thể tan nát vẫn đang không ngừng động đậy.
Khoảnh khắc tiếp theo, Ngô Minh lấy ra một lá bài phép và đốt cháy nó bằng Hỏa cầu thuật, lúc này Thùy yêu mới chân chính tử vong.
Đây là kinh nghiệm.
Ngô Minh không có bất cứ một động tác dư thừa nào, thậm chí còn không ngần ngại dùng Truy phong đuổi tới chỉ để đạt được hiệu quả một kích tất sát, cuối cùng sợ Thùy yêu có thể tổ hợp trọng sinh nên đã ném ra một thẻ phép Hoả cầu thuật.
Nếu là thức tỉnh giả khác tuyệt đối không thể giải quyết nhanh như vậy.
Hai con Thùy yêu còn lại cũng bị Răng hàm và ba U linh vây công. Răng hàm ký sinh ở Ma cà rồng nên có thể trấn áp được một con, ba U linh chiến binh dựa vào số lượng nên cũng có thể kiềm chế được con còn lại.
Đúng lúc này, hai con quái vật mảnh khảnh phát ra một tiếng thét chói tai sau đó nhanh chóng lùi lại, ngay cả Răng hàm cũng không theo kịp tốc độ của chúng. Chúng nhanh chóng lùi lại hàng chục mét rồi đâm sầm vào nhau, những thứ dạng sợi trong lớp vỏ bọc của chúng bắt đầu rỉ ra, quyện vào trộn lẫn với nhau, trong vài nhịp thở chúng đã hợp nhất thành một quái vật bốn chân giống như Nhân mã.
Hai Thùy yêu hợp nhất, sức mạnh của chúng tăng lên gấp đôi, nhưng khi chúng chuẩn bị lao tới thì dường như đã nhận được một số mệnh lệnh, ngay lập tức rời khỏi chiếc thang đá xoắn ốc.
Ngô Minh không hề truy đuổi. Rõ ràng là không thể có chuyện một con quái vật như Thùy yêu lại có thể xuất hiện một mình ở nơi này, nó hẳn là sủng vật của ai đó. Có lẽ nó đã phục kích ở đây từ lâu rồi, tùy tiện truy theo sẽ có khả năng trúng kế.
Nếu là trước đây, Ngô Minh có thể không quan tâm, nhưng những hố xương được phát hiện trước đây rõ ràng cho thấy có người thường xuyên vào đây, và không ngừng thêm xương người mới vào những cái hố đó, có thể những Thùy yêu này thuộc về đối phương.
Đối phương là ai?
Mục đích là gì?
Nhưng Ngô Minh biết rằng cho dù là ai thì đối phương cũng đã biết mình và những người khác vào đây.
Độc nhãn lão ngũ hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, vừa rồi một thủ hạ của ông ta đã chết, cái chết quá đột ngột khiến sắc mặt ông ta có chút khó coi.
"Ngô lão đệ, hiện tại chúng ta lâm vào thế bị động, không biết nếu tiếp tục đi tiếp sẽ gặp phải chuyện gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cứ như vậy chịu thua rời đi ta có chút không cam lòng. Huống hồ đối phương đã biết chúng ta tiến vào, ta không muốn quan tâm là ai, nhưng ta không nghĩ đối phương sẽ buông tha chúng ta dễ dàng, bởi vì như vậy bí mật gì cũng sẽ bị lộ. Kế tiếp nên làm thế nào, ngươi có chủ ý gì ta cũng sẽ nghe theo ngươi! "
Độc nhãn lão ngũ không cậy già mà khoa chân múa tay, ngược lại đối với Ngô Minh rất tin phục. Một người trẻ hơn ông ta và có thực lực như vậy đương nhiên đáng để ông ta kính trọng.
Ngô Minh suy nghĩ một chút mới nói: "Nếu đã phát hiện được nơi này, theo tình cách của ta nhất định phải tra ra manh mối, có lẽ ở đây còn có một số lợi ích, chính cái gọi là phú quý hiểm trung cầu. Đối với Lão ngũ các ngươi, nói thật nếu tiếp tục đi xuống khẳng định sẽ có nguy hiểm, giống như thủ hạ mới chết vừa rồi, ta không thể bảo đảm an toàn cho các ngươi, cho nên các ngươi có thể lựa chọn đi tiếp hay trở về, kiến nghị của ta là các ngươi nên trở về.”
Ngô Minh nói sự thật, đối với một người như Độc nhãn lão ngũ tốt hơn là nên thẳng thắn.
Lúc này, Độc nhãn lão ngũ mới cười hắc hắc: "Vẫn là câu nói kia, người chết chim hướng lên trời, Độc nhãn lão ngũ ta nếu chết, ta đây sẽ không oán trời không oán đất, khẳng định muốn đi theo.”
Hắc tử một bên cũng gật gật đầu, không chút do dự nói: "Ngũ ca đi đâu, ta đi đó! "
Tên thủ hạ kia cũng bất đắc dĩ đi theo. Ngô Minh chuyện này không nói thêm gì nữa mà để Răng hàm dẫn đầu lao vào bậc thang đá xoắn ốc.
Không biết xuống bao nhiêu mét, Ngô Minh ước chừng có năm hoặc sáu mươi mét, hoặc thậm chí nhiều hơn, thời gian này cuối cùng đã kết thúc.
Lối ra của bậc thang đá cũng là một đại sảnh, nhưng lớn hơn chỗ trước, chỗ nào cũng thấy chất đống xương người, giống như những kim tự tháp nhỏ, nhìn sơ qua thì số lượng xương người này ít nhất cũng phải 100.000 chiếc trở lên..
Phải biết rằng 100.000 bộ xương có nghĩa là 100.000 người đã chết ở đây, quả là một điều đáng sợ, Ngô Minh chưa bao giờ tưởng tượng được dưới lòng đất của Thành phố Sư tử lại có một nơi ẩn giấu xương bí ẩn đến vậy.
Bây giờ Ngô Minh đã biết nguyên khí kỳ lạ dưới lòng đất của thành phố Sư Tử là như thế nào, đây chỉ đơn giản là lời than thở của người chết mà thôi, Ngô Minh thực sự muốn biết nơi cất giấu xương cốt này dùng để làm gì, không cần biết là của ai, một công trình ngầm được xây dựng lớn như vậy chắc chắn không phải là không có mục đích.
Tuy nhiên, ngay khi Ngô Minh và những người khác đến đây, một chất lỏng màu xanh lục có lẫn mùi ôi thiu phun ra với tốc độ cực nhanh, Ngô Minh lập tức xoay người tránh né trong gang tấc, bất quá Độc nhãn lão ngũ cùng Hắc tử triệu hồi ra sủng vật thì không có may mắn thoát khỏi, bị một đạo màu chất lỏng xanh lục phun trúng.
Trong phút chốc, hai sủng vật bị ăn mòn biến thành một bãi huyết thủy.
Ngô Minh trợn to hai mắt, lập tức ba U linh nhanh chóng bay đến vị trí công kích, U linh hư vô mờ mịt thích hợp nhất để đánh lén, nhưng Ngô Minh hiển nhiên lúc này đã đánh giá thấp đối thủ của mình.
Vài chất lỏng màu xanh lục như hạt mưa đột ngột tuôn ra, hai U linh vừa lao lên đã thét lên một tiếng nhanh chóng rút lui, chúng đã bị thương rất nặng.
"U linh? Hóa ra lúc trước ngươi là người bí mật theo dõi chúng ta, thực hảo, lúc này mới kêu là oan gia ngõ hẹp, nếu các ngươi cũng tiến vào đến nơi tàng cốt này, vậy đừng tính toán đi ra ngoài!”
Một người trầm giọng nói, giọng nói của hắn ta tràn đầy sát khí.
Lúc này, đám người Ngô Minh mới có thể nhìn thấy rõ ràng phía trước có bốn người và một ít sủng vật đang đứng trên bệ đá, bốn người này chính là bốn thức tỉnh giả của tổ chức mà Ngô Minh đã đi theo trước đó.
Không ngờ bốn người này đã đi vào rồi, lại còn đi trước mình một bước.
Ngô Minh hóa thẻ U linh bị thương và ra hiệu cho đám người Độc nhãn lão ngũ nhanh chóng tách ra, vì vậy chất lỏng ăn mòn của đối phương không thể tấn công bốn người họ cùng một lúc.
Lúc này, Ngô Minh cũng nhìn rõ người vừa nói là một thức tỉnh giả sắc mặt tái nhợt nhưng lại có một đôi mắt hình tam giác, sủng vật của đối phương rất đặc biệt, là một yêu quái thân mềm giống như bùn và thịt thối, trong cơ thể như rỉ ra, còn có rất nhiều bộ xương trong người.
“Oán linh chi khu!”
Ngô Minh nhận ra sủng vật này, thuộc về sinh vật cấp hai nhưng là loại cực hiếm, kiếp trước Ngô Minh chỉ nghe nói qua nhưng thật sự chưa từng thấy qua. Nghe nói sủng vật này không có hình dạng cố định và hoàn toàn bao gồm một chất nhầy có tính ăn mòn mãnh liệt, nó có thể cắn nuốt các sinh vật khác và tự phát triển thông qua sự ăn mòn và tiêu hóa, nó chắc chắn là một sủng vật cực kỳ khó chơi.
Con quái vật này có thể phun ra chất nhầy từ cơ thể của nó có thể gây tổn thương cho bất cứ sinh vật nào, dù là vật chất hay tinh thần, chẳng hạn như U linh.
Đối phương có Oán linh chi khu, trách không được lúc trước có thể thoát khỏi U linh của mình theo dõi.
Nhưng Ngô Minh không hẳn là sợ loại quái vật như vậy.
Lúc này, hắc y thức tỉnh giả bên cạnh có con mắt hình tam giác nói: "Trước tiên đừng đối phó với những người này, bọn họ chỉ là tiểu lâu la mà thôi, cá lớn thật sự còn chưa xuất hiện, đừng lãng phí chiến lực của chúng ta vô ích!"
Ngô Minh nhớ hắc y thức tỉnh giả này được gọi là Hắc thứ, và sủng vật đối phương thế nhưng lại là một con Hắc xác tiêm vĩ hạt với thân hình khổng lồ, to bằng một chiếc ô tô, ngoài ý muốn con này lại là sinh vật cấp ba.
Tuy chỉ là thức tỉnh giả cấp hai nhưng lại có sinh vật cấp ba, Hắc thứ này tuyệt đối không đơn giản. Con cá lớn mà đối phương nói thật ra Ngô Minh đã phát hiện khi bước ra khỏi bậc thang đá xoắn ốc, chính vì lẽ đó mà vừa rồi Ngô Minh không xuất động toàn lực.
Hắc thứ cùng Mắt tam giác bọn họ tới nơi này chắc chắn sẽ không nhanh hơn mình. Ngô Minh cũng nhận thấy bốn người họ không có sủng vật nào như Thùy yêu cả, rõ ràng là có nhóm người khác ở đây, chính nhóm người này có những sủng vật như Thùy yêu, và họ là con cá lớn trong miệng của Hắc thứ.
Ngô Minh cũng không phản bác, bây giờ anh cần chờ xem tình hình thay đổi như thế nào, nhìn xung quanh Ngô Minh phát hiện nơi này thực sự là một nơi tàng cốt rất lớn, hầu như tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là hàng đống bộ xương người.
Toàn bộ sảnh sâu hơn 300 mét, hình vành cung, ngoài ra còn có một số bệ đá, chính giữa các bệ đá này có một bệ đá cao hơn chục mét, xung quanh là xương cốt. Có những bậc đá có thể leo lên theo hai hướng đông tây, trên bệ đá cao nhất có một bảo tọa rất lớn.
Tuy nhiên, bảo tọa lúc này trống rỗng, bên cạnh còn có một ít đồ vật, nhưng bởi vì ánh sáng ở đây rất tối, cộng với góc độ và khoảng cách, ngay cả Ngô Minh cũng không nhìn thấy trên đó là thứ gì.
Lúc này, Hắc thứ lại khịt mũi: "Bọn người đang ẩn nấp trong bóng tối, các ngươi nhanh chóng hiện thân đi. Là các ngươi vừa mới dùng Thùy yêu tấn công chúng ta sao? Ta là một người có thù tất báo, các ngươi nếu không chủ động xuất hiện, thì đừng trách ta đi tìm. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận