Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 890: Sương mù đã tan

Quỷ Hạm tộc, tộc bí ẩn và nguy hiểm nhất trong bảy đại Linh tộc, không ai biết nơi họ sinh ra, ngay cả bản thân họ cũng không biết nơi đó được gọi là gì.
Đó là một hư không rất tối, một khu vực rộng lớn của các tinh cầu bị vỡ đã tồn tại trong một thời gian không xác định, có những cơn lốc hư không đáng sợ và lỗ đen ở khắp mọi nơi, có thể nuốt chửng tất cả những tồn tại gần chúng, ở đây ngoài những tinh cầu bị vỡ còn có vô số nền văn minh di hài phi thuyền chiến hạm có số lượng lên đến hàng triệu.
Ở khu vực giữa của những chiến hạm này có 8 chiếc quan tài treo bằng kim loại, rất to, trên mỗi chiếc quan tài treo bằng kim loại đều có khắc một cổ văn, đây là nơi sinh của Quỷ Hạm tộc.
Theo thứ tự ra đời và sự sắp xếp của những chiếc quan tài được treo, các linh thể Quỷ Hạm tộc đã biết nhiều điều kể từ ngày chiếc quan tài được sinh ra, tên của Quỷ Hạm tộc, thứ tự thân phận của họ và những cái tên tương ứng của họ.
Và khi chúng được sinh ra, chúng là những Chân linh thể mạnh mẽ, sau đó chúng hợp nhất với nhiều chiến hạm khác nhau trong Toái tinh khu (Vùng mảnh vỡ tinh cầu), và cuối cùng tạo thành hình dạng cuối cùng, từ đây rong ruổi thiên hạ.
Quỷ Hạm đầu tiên ra đời là Thiên Hạm, rất lâu sau khi hắn ra đời thì Địa Hạm mới sinh ra, đến khi Địa Hạm ra đời thì Thiên Hạm đã trở thành một cường giả không ai không biết đến, và tại thời điểm này, Địa Hạm thậm chí còn không hề rời khỏi Toái tinh khu.
Tuy nhiên, những Linh tộc khác nhau thỉnh thoảng đi lạc vào Toái tinh khu sẽ lưu truyền danh tiếng của Thiên Hạm trong một thời gian dài. Vào lúc ấy, Địa Hạm cảm giác phi thường tức giận.
Hắn không biết tại sao hắn lại tức giận, chỉ là hắn rất tức giận, rất lâu sau hắn mới biết đó là ghen tị.
Hắn ghen tị với Thiên Hạm.
Ghen tị với việc tại sao Thiên Hạm ra đời sớm hơn nó, và ghen tị với uy danh của Thiên Hạm, cho đến một ngày sự ghen tị này biến thành sự oán giận, và hắn muốn thay thế Thiên Hạm.
Chỉ là Địa Hạm biết mình kém Thiên Hạm quá xa, có thể nói là hoàn toàn không có cơ hội, vì lẽ đó hắn vẫn ẩn nhẫn, và Huyền Hạm và Hoàng Hạm sinh ra về sau là những người nhìn đến khi lớn lên, và tất nhiên cũng tuân theo tư duy hạn hẹp của Địa Hạm.
Thời gian trôi qua, Thiên Hạm chưởng quản Thần ấn, và tin tức cũng được truyền lại Toái tinh khu. Vào thời điểm đó, đây là lần đầu tiên Địa Hạm rời khỏi Toái tinh khu.
Hắn cũng đã trải qua vô số trận chiến, dần dần trở thành một siêu cường giả như Thiên Hạm, nhưng Địa Hạm dù mạnh đến đâu cũng chỉ có thể sống trong cái bóng của Thiên Hạm khiến hắn vô cùng tức giận, nhưng bề ngoài Địa Hạm rất văn minh, phi thường hiền lành lịch sự, phi thường được người tôn kính.
Cuối cùng, hắn cũng nghe nói về Thần ấn, và sau vô số năm, hắn cũng thu thập đủ mảnh vỡ để vào Tế đàn Thần ấn, và cuối cùng đã thành công chiếm được Thần ấn.
Ngay lúc đó, hắn biết được sức mạnh của Thần ấn, rồi hàng trăm năm sau, Thiên Hạm hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, không ai biết lý do. Nhưng Địa Hạm biết vì hắn đã sử dụng Thần ấn để tập kích Thiên Hạm và phong ấn trong một thế giới được tạo ra bởi Thần ấn.
Phần lịch sử này chỉ được Địa Hạm biết đến, và hắn chỉ nói với một người, đó là Huyền Hạm, và cũng nói lên chỗ kinh khủng của Thần ấn đã phong ấn Thiên Hạm. Đây cũng là lý do tại sao Huyền Hạm phải lấy được Thần ấn, và cũng là lý do tại sao hắn sau khi nhìn thấy Ngô Minh làm chủ Thần ấn công kích phân thân của mình, bản thể lập tức bỏ chạy.
Bởi vì hắn biết được nỗi kinh hoàng về phong ấn của Thần ấn. Cho dù vừa mới có được Thần ấn, Ngô Minh về mặt hiệu quả chiến đấu có thể không bằng chính mình, nhưng Huyền Hạm biết rằng mình cũng không làm gì được Ngô Minh nên phải bỏ trốn. Bởi vì nếu như Ngô Minh có thủ đoạn khác, thì Huyền Hạm nhất định sẽ gặp nạn.
Đương nhiên, chuyện sẽ không kết thúc như vậy, Huyền Hạm sẽ không nuốt trôi cơn giận này, hắn vẫn có cách. Lần trước hắn dùng hình chiếu để chặn giết Ngô Minh, nhưng hắn cảm nhận được khí tức của Thiên Hạm, và đòn tấn công của hắn đã bị Thiên Hạm chặn lại, vậy Ngô Minh hẳn là có liên quan gì đến Thiên Hạm. Thật ra Thiên Hạm vẫn luôn là cái gai ở trong lòng Địa Hạm, nếu Địa Hạm biết Thiên Hạm chưa chết hẳn thì sẽ thế nào?
Người khác không biết Địa Hạm ở đâu, nhưng cũng biết Địa Hạm đã từng có được Thần ấn, ngay cả Huyền Hạm cũng giống như một con kiến ​​so với hắn, nhưng lần này, Huyền Hạm có thể chắc chắn Địa Hạm sẽ giúp đỡ hắn ta.
Chỉ cần có Địa Hạm làm hậu thuẫn to lớn, Huyền Hạm không có gì phải sợ, cho dù là Ngô Minh lấy được Thần ấn, vậy thì sao? Vẫn chưa thể thực sự phát huy được sức mạnh của Thần ấn, và Địa Hạm ra tay vẫn có thể dễ dàng giết chết. Đương nhiên ở tình huống bình thường Địa Hạm chắc chắn sẽ không đứng ra, nhưng nếu lấy Thiên Hạm làm mồi nhữ, như vậy Địa Hạm tất nhiên sẽ đứng ra, bởi vì Địa Hạm sợ, sợ Thiên Hạm sẽ có một ngày sẽ tìm hắn báo thù.
Nói tóm lại, Huyền Hạm đã trốn thoát, trốn cực kỳ thẳng thắn dứt khoát, với thực lực của hắn thì không ai có thể ngăn cản được, Ngô Minh cũng không làm được, mặc dù giờ khắc này anh ta có được Thần Ấn, vẫn không có năng lực như thế.
Tuy nhiên, Huyền Hạm mặc dù đã trốn thoát nhưng đã bỏ lại một nhóm người Thiên Khải tộc, đặc biệt là Thiên Khải tộc Minh kỵ sĩ.
Ngô Minh đương nhiên sẽ không khách sáo với kẻ thù Thiên Khải tộc Minh kỵ sĩ đang quyết tâm đối phó với mình.
Giơ tay nhấn một cái, chính là một đạo Tam Giới Hỏa Phù, vốn hoả diễm Thần ấn cùng Tam Giới Hỏa Phù chính là đồng tông đồng nguyên, và hoả diễm Thần ấn mạnh hơn Tam Giới Hỏa Phù. Phù tổ năm đó đã sử dụng Tam Giới Hỏa Phù cũng là dùng Thần ấn phối hợp thi triển, uy lực đó thật sự không gì sánh được, hay nói cách khác, cầm Thần ấn để thi triển Tam Giới Hỏa Phù là phiên bản đầy đủ.
Đúng lúc này, Ngô Minh bắn ra một đạo Tam Giới Hỏa Phù, trong nháy mắt một đoàn Hắc viêm bốc lên, Hắc viêm phóng thẳng lên trời trực tiếp nuốt chửng những Thiên Khải tộc và Minh kỵ sĩ đang xông tới, thiêu thành tro, đây là những tinh anh cao tầng trong Thiên Khải tộc, tất cả đều diệt vong vào lúc này. Lúc này, Thiên Khải tộc sợ rằng sẽ suy tàn, có thể trực tiếp bị đuổi ra khỏi bảy đại Linh tộc.
Đòn đánh của Ngô Minh lập tức làm kinh sợ các Phệ Linh tộc và Cự Linh tộc, nhìn thấy các kỵ sĩ Thiên Khải tộc trực tiếp bị thiêu đốt, bọn họ mừng rỡ vì vừa rồi không có nóng đầu, nếu không sẽ bị bao phủ trong Hắc viêm và chết không toàn thây.
Khi Hắc viêm tan đi, Ngô Minh thấy trước mặt vẫn có một mảnh vỡ lơ lửng trên không, mảnh vỡ này hiển nhiên là một bộ phận của một loại áo giáp nào đó, có thể bình an vô sự dưới hoả diễm của Tam Giới Hỏa Phù chắc chắn không phải là một báu vật bình thường.
Ngô Minh vươn tay nắm lấy.
"Tiểu tử ngươi thật là may mắn, đây là bảo vật của Thiên Khải tộc, mảnh áo giáp thần thánh, nó có thể dung hợp với Thiên Khải tộc để tăng cường sức mạnh, hơn nữa Thiên Khải tộc bị thương nặng cũng có thể dùng mảnh áo giáp thần thánh này để khôi phục hoàn toàn, thực lực có thể nâng cao lên một tầng cao hơn!” Nhị tổ Thiên Sư lúc này nói, trong giọng nói có chút ghen tị.
Ngô Minh gật đầu, trực tiếp triệu hồi Kim giáp Lôi Minh, lần trước để chống lại chín vụ linh bạo của Tiên thi ở giai đoạn Thành chủ thăng cấp, Kim giáp Lôi Minh đã bị tổn hại nghiêm trọng và vẫn chưa khôi phục lại được. Nói gì thì nói, Ngô Minh vẫn cảm thấy có chút áy náy, đã lấy được bảo vật của Thiên Khải tộc, nên dùng vào cho Lôi Minh.
Ngay lập tức, Ngô Minh ném mảnh thần giáp sang đó mà không do dự, dùng sức mạnh của chính mình dung hợp nó vào trong Kim giáp Lôi Minh, nháy mắt, Kim giáp Lôi Minh đã vỡ vụn hơn một nửa tỏa ra kim quang chói lọi, và nó đã thực sự nhanh chóng khôi phục và sửa chữa bộ giáp bị hư hỏng.
Một lúc sau, Kim giáp Lôi Minh được chữa trị hoàn thành, nguyên bản đang ngủ say lại bị đánh thức, nó biết là Ngô Minh cứu nó nên càng thêm trung thành, đối với thực lực của Kim giáp Lôi Minh lúc này, nó đã đạt đến cấp độ Minh kỵ sĩ.
“Ngô Minh, ngươi có được Thần ấn, chúc mừng, chúc mừng!” Lúc này, nhìn thấy thủ đoạn và thực lực của Ngô Minh, đặc biệt là nhìn thấy Huyền Hạm đào tẩu, Linh tộc còn lại lập tức đổi gió chuyển bánh lái, bắt đầu lấy lòng Ngô Minh. Chỉ vì Ngô Minh có được Thần ấn thì bọn họ sẽ không còn có thể đối phó với Ngô Minh được nữa, trừ phi có người chán sống.
Phệ Linh tộc và Cự Linh tộc là những người đầu tiên thể hiện tình cảm, thậm chí họ còn chủ động cầu xin sự tha thứ của Kerrigan, nhưng họ thực sự không có thù oán gì lớn với Ngô Minh, vì lẽ đó cũng lười lại tính toán.
Bây giờ có được Thần ấn, cuối cùng Ngô Minh cũng giải quyết xong một tâm nguyện, ít nhất có được Thần ấn anh ta sẽ có cơ hội trở lại Nguyên khí thế giới, đương nhiên, anh cũng phải hiểu rõ Thần ấn có thể sử dụng để đạt được chỗ tốt gì.
"Thần ấn quản lý thời gian và không gian. Dù ngươi chưa biết sử dụng nó nhưng truyền tống đơn giản vẫn có thể thực hiện dễ dàng. Lấy linh khí của một mục tiêu nhất định làm tọa độ, ngươi có thể không nhìn cách trở truyền tống đến bất kỳ địa phương nào!" Nhị tổ Thiên Sư lúc này nói.
Ngô Minh cẩn thận cảm nhận được điều đó, quả nhiên, anh cảm nhận được nhưng có điều anh không có lập tức truyền tống rời đi, mà đi đến bên Linh Vĩ tộc và Phù sư cùng với Kerrigan đạo sư.
Hiện tại, Ngô Minh không phải như xưa, là chủ nhân mới của Thần ấn, Linh Vĩ tộc và rất nhiều Phù sư đang cảm thấy rất nhiều áp lực vào lúc này.
Ngô Minh đương nhiên là tới cảm tạ, nếu không có Linh Vĩ tộc cùng nhiều Phù sư đứng về phía anh vào thời khắc mấu chốt, có lẽ anh đã không có được Thần ấn.
Đặc biệt là đối với Tam Bảo, Ngô Minh đã cho hắn một cái ôm nồng nhiệt, tên này tuyệt đối bạn chí cốt, khi nhìn thấy Ngô Minh chưa chết, tên này đã phấn khích hét lên, bằng hữu thế này tuyệt đối phải kết giao.
Nhưng sau khi hoàn thành công việc tại đây, Ngô Minh còn có việc khác nên chỉ có thể tạm biệt nhau, Tam Bảo mặc dù muốn đi theo Kerrigan nhưng lại bị trưởng lão lông đỏ Đại Không kéo về, Tam Bảo không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ Đại Không trưởng lão này, nên chỉ có thể từ bỏ ý tưởng đi theo Ngô Minh và Kerrigan.
Chia tay mọi người, Ngô Minh lôi kéo Kerrigan và lần đầu tiên sử dụng Thần ấn truyền tống.
Trái đất, một khu vực đồng bằng cách Vũ Thành 300 km, hàng triệu Trùng nhân tạo thành bức tường trùng khổng lồ, bảo vệ hàng trăm nghìn con người, và có một con tàu vũ trụ dài 100 mét trên bầu trời.
Nguyệt Ảnh, Thiết Mâu, Giáo sư Từ, Tinh Hà và những người khác trên mặt đất đang nhìn chằm chằm vào bầu trời vào lúc này, trên mặt lộ ra vẻ vui thích.
Không chỉ bọn họ, ai nấy đều lộ vẻ vui mừng, bởi vì sương mù bao phủ xung quanh thực sự đã tan biến, ánh mặt trời lại từ trên đỉnh đầu xuống chiếu vào người, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Mặt trời không chỉ mang đến cho con người sự ấm áp chưa từng có, mà còn mang đến cho con người niềm hy vọng. Một ông lão bồng cháu gái bước ra khỏi căn lều tạm bợ, đứa cháu gái nhỏ mới ba bốn tuổi chợt hỏi: “Ông ơi, trời nắng, trời nắng rồi."
"Ừ, bầu trời quang đãng, cuối cùng trời quang mây tạnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận