Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 770: Vương đại sư

"Anh... sao anh lại làm thế này? Anh định làm gì con trai tôi? Dừng lại ngay, nếu anh không dừng lại chúng tôi sẽ gọi cảnh sát!" Lúc này, cha mẹ Từ Tử Hạo vội vàng chạy tới phía sau Ngô Minh, giờ khắc này đang lo lắng cho con trai mình, lập tức lên tiếng khiển trách.
Ngô Minh không có để ý đến bọn họ, đưa tay đặt lên mi tâm A Mỗ, Ngô Minh huy động thần thức của mình truyền vào thông qua những ngón tay của mình để kiểm tra tình hình của A mỗ. Rất nhanh, Ngô Minh nhíu chặt lông mày ung dung hạ xuống, hiển nhiên A Mỗ không có chuyện gì, ngược lại hôn mê kiểu này là chuyện tốt, nguyên nhân là do ý thức của A mỗ bắt đầu hòa nhập hoàn toàn và trí nhớ của nó sẽ tỉnh lại, chính vì điều này mà nó mới hôn mê. Khi quá trình dung hợp này kết thúc, A Mỗ tự nhiên sẽ tỉnh lại, đến thời điểm đó, ý thức của A mỗ sẽ hoàn toàn hợp nhất với ý thức của Từ Tử Hạo.
Giống như Thiết Mâu và Nguyệt Ảnh hiện tại.
"Hắn không có chuyện gì, các ngươi yên tâm đi!" Lúc này tâm trạng của Ngô Minh rất tốt. Anh đã chắc chắn chỉ cần A mỗ tỉnh lại, A mỗ quen thuộc sẽ trở về. Dù diện mạo của nó đã hoàn toàn khác trước, nhưng không nghi ngờ chút nào, đây cũng là A mỗ, chỉ có điều hình thái không giống mà thôi.
Ngô Minh lúc này cảm giác được sau đầu có gió thổi qua, nhưng là không quay đầu lại, trực tiếp đưa tay chộp một cái, liền tóm lấy một cây gậy gỗ.
Đó là cha của Từ Tử Hạo, người đang cầm cây gậy. Trong tài liệu, có vẻ như ông được gọi là Từ Thiên Minh.
“Không phải ta nói cho ngươi biết, con trai ngươi không sao chứ!” Ngô Minh cau mày quay đầu lại nói, sau đó Từ Thiên Minh trái tim lập tức nhảy lên, nhìn thấy ánh mắt của Ngô Minh, trong lòng bất giác sinh ra một loại e ngại cùng hoảng sợ.
Ngô Minh biết cho dù mình nói gì thì đối phương cũng sẽ nghi ngờ, chẳng bằng không nói, dù sao khi A mỗ tỉnh lại thì sẽ không sao cả. Vì vậy, anh bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách bên ngoài, nhìn thấy Ngô Minh chủ động đi ra. Từ Thiên Minh cùng vợ cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ có thể thấy rõ vừa rồi Ngô Minh không có làm điều gì khác thường, nói đến, vẫn là bọn họ đã phản ứng thái quá.
Nhưng điều này cũng hợp tình hợp lý. Suy cho cùng, là cha mẹ, điều quan trọng nhất là sự an toàn của con cái.
Ngô Minh lúc này mới lộ ra vẻ bình tĩnh thong dong. Rõ ràng không phải chuyện mà người bình thường có được, Từ Thiên Minh cũng là Giám đốc điều hành cấp cao của một công ty tư nhân, đã nhìn thấy đủ loại người, cũng tiếp xúc rất nhiều với một số quan chức cấp cao. Tuy nhiên, cảm giác mà Ngô Minh mang lại cho ông là khó hiểu nhất trong số những người ông từng thấy.
“Vừa rồi chúng tôi có chút kích động, anh Ngô phải không? Mời ngồi!” Lúc này Từ Thiên Minh cũng lấy lại bình tĩnh, bọn họ đều là những người có học thức cao, cần phải phép tắc đàng hoàng. Không nói tới việc Ngô Minh diện mạo bất phàm, thoạt nhìn cũng không phải người thường.
Ngô Minh gật gật đầu, ngồi trên sô pha, nhìn Từ Thiên Minh tự mình rót một tách trà, đồng thời đối phương cũng nói chuyện Từ Tử Hạo hôn mê.
"Cách đây một thời gian, Tử Hạo đột nhiên biến mất, chúng tôi đã gọi điện báo cảnh sát, tìm kiếm suốt hai tuần đều không có kết quả, nhưng mới hai ngày trước, Tử Hạo đột nhiên tự mình quay lại, ăn tối với chúng tôi rồi đi ngủ. Lúc đầu chúng tôi tưởng do nó mệt mỏi, nhưng sau đó chúng tôi phát hiện ra nó đã hôn mê. Chúng tôi đã đến các chuyên gia của bệnh viện và kiểm tra nhưng không ai biết chuyện gì đã xảy ra với Tử Hạo. Nói chung cũng không cách nào tỉnh lại, bởi vì Tử Hạo thân thể không có vấn đề gì nên tôi phải ở nhà quan sát, anh Ngô, anh và Tử Hạo quen nhau như thế nào? Còn nữa, sao anh lại nói nó không sao? Anh là bác sĩ à? "
Ngô Minh lắc đầu, anh ta đương nhiên sẽ không thực sự giải thích vấn đề, hiện tại đã tìm được A mỗ, anh chỉ cần đợi A mỗ tỉnh dậy.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, mẹ của Từ Tử Hạo, người phụ nữ trung niên vẫn còn sức hấp dẫn, lập tức đứng dậy nói: "Hẳn là Vương Đại sư đến rồi, tôi ra mở cửa!"
Ngô Minh sửng sốt, anh còn nhớ vừa rồi đôi tình nhân gặp nhau trong thang máy đã nhầm tưởng mình đang tìm một người tên là Vương Đại sư, không biết có phải là cùng một người hay không.
Nhìn thấy cảnh này, Từ Thiên Minh lắc đầu nói nhỏ: "Ai, không có cách nào, vì con trai chúng tôi đã nghĩ hết mọi cách, tôi không tin Vương Đại sư, thế nhưng vợ tôi thà rằng tin có còn hơn không. Vương Đại sư kia vậy mà lại nói con trai chúng tôi là bị ác linh phụ thể, nói rằng chỉ cần trừ ác linh ra thì có thể cứu con tôi trở về. Thực sự là hoang đường a, làm sao có thể có chuyện đó, đều là được người có giáo dục, làm sao có thể tin loại phong kiến mê tín này cơ chứ."
Chẳng bao lâu, cánh cửa được mở ra, một ông già kiêu ngạo ăn mặc hạnh hoàng trường bào từ ngoài bước vào.
Một ông lão chừng năm mươi tuổi, một tay cầm chuông đồng, tay kia xâu chuỗi hạt gỗ, đằng sau có mấy người, một đồng tử cầm một cái hộp gỗ, và hai người kia là gương mặt quen thuộc, hóa ra là cặp đôi đã gặp nhau trong thang máy, lúc này đối phương cũng nhìn thấy Ngô Minh.
“Vương Đại sư, ngài đến rồi!” Vợ của Từ Thiên Minh, tên là Thục Phân, lúc này rất cung kính nói, Vương Đại sư ngạo nghễ gật đầu rồi trực tiếp bước vào nhà.
"Lần trước ta nói con trai ngươi bị ác linh nhập thể nên hôn mê, theo ta tính toán, nếu có một ngày kia ác linh chiếm thân thể của ngươi, đến lúc đó thì cái gì cũng không còn kịp nữa. Hôm nay là thời gian duy nhất để làm nghi lễ trừ tà, thế nào, các ngươi đã cân nhắc chưa?” Vương Đại sư hỏi thẳng ngay khi vừa bước vào phòng.
“Chúng ta đồng ý, Thiên Minh, anh nghĩ như thế nào, dù thế nào cũng nên để cho Vương Đại sư thử xem, chúng ta chỉ có thể có được đứa con trai này, ngàn vạn không thể để cho nó có chuyện a!" Thục Phân yêu con trai như mạng sống của mình, con trai của cô ấy hôm mê nên cô ấy tự nhiên lo lắng hơn ai hết. Tìm tới Vương Đại sư cũng là bởi vì đối phương ở phụ cận có chút tiếng tăm, bói toán, trừ tà, xem phong thủy, thậm chí có một số quý nhân quan to cũng đến tìm Vương Đại sư, có thể nói là khá hiệu quả. Bởi vì Vương Đại sư này là hàng xóm, vì lẽ đó Thục Phân liền cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nên tìm đến lão ta.
“Được rồi, cứ thử xem, mặc kệ như thế nào, coi như là lấy ngựa chết làm ngựa sống đi!” Từ Thiên Minh lắc đầu nguầy nguậy, tuy rằng không tin vào những thứ này, nhưng ông ta thật sự không còn cách nào khác. Vào lúc này, cũng không thể để con trai hôn mê suốt như vậy.
Ngược lại để Vương Đại sư kia thử xem cũng không có gì, cùng lắm là tiêu một ít tiền, Từ Thiên Minh có thể coi là có chút của cải, nếu con trai thực sự có thể khá lên thì ông ta sẵn sàng tiêu hết của cải.
"Từ tiên sinh, làm sao? Ngươi vẫn là không tin lão đạo ta? Như ta đã nói, con trai ông bị một linh hồn quỷ ám, điểm này tuyệt đối không sai được. Ác linh đang từng bước xâm chiếm hồn phách con trai ông. Nếu nó thành công, đến lúc đó thì con trai ông không còn là con của ông nữa, mà là người khác, nếu như không tin ta, như vậy ta cũng lười lãng phí thời gian, đi thôi!” Nói xong, liền muốn vênh váo hò hét xoay người rời đi.
Thục Phân lúc này rất vội vàng, vội vàng kéo Vương Đại sư lại, bảo đối phương ở lại, còn có xin lỗi, hiển nhiên đối với con trai của mình, dù thế nào cũng nguyện ý chịu thiệt.
Từ Thiên Minh không dám nói thêm, ông thở dài đứng ở bên cạnh quan sát.
“Ách, vị này chính là?” Vương Đại sư hỏi lớn khi nhìn thấy Ngô Minh vào lúc này.
“Anh ấy là bằng hữu tới xem Tử Hạo!” Thục Phân lúc này mới nói, nhưng Vương Đại sư vừa nghe, lập tức lắc đầu nói: “Người không liên quan, tốt nhất nên rời đi, lão đạo ta tác pháp thì không thể để những người khác tùy tiện xem!”
Rõ ràng là có ý tứ, muốn cho Ngô Minh rời đi.
Ngô Minh hừ lạnh một tiếng, vừa rồi anh ta không lên tiếng, nhưng lại đang quan sát lão nhân này. Thành thật mà nói, những gì đối phương nói thật sự khiến Ngô Minh kinh ngạc, bởi vì theo phương diện mê tín thuyết pháp mà nói, A mỗ hiện tại còn không phải là 'ác linh' đã chiếm thân thể của Từ Tử Hạo sao, vì vậy những gì mà Vương Đại sư nói thực sự vẫn đúng như vậy.
Chỉ là Ngô Minh rất kỳ quái, đối phương làm sao mà biết được?
Đó là một mánh khóe, hay là có tài năng thực sự có thể phát hiện ra sự tồn tại của ý thức A mỗ. Nếu Vương Đại sư này là một một tên lừa gạt, là một mánh khóe thì còn tốt, nhưng nếu đối phương thực sự có thể phát hiện ra ý thức của A mỗ và có một số thủ đoạn có thể xua đuổi 'linh hồn ác quỷ' A mỗ, đó là một vấn đề lớn.
Ngô Minh hiển nhiên không thể để cho chuyện này xảy ra, nếu như ý thức của A mỗ bị trục xuất, chẳng phải nó sẽ chết chắc sao? Chưa kể A mỗ không phải là ác linh, cho dù là ác linh thì Ngô Minh cũng sẽ không bao giờ để cho đối phương làm chuyện như vậy.
Nhìn thấy Vương Đại sư hạ lệnh trục khách, Thục Phân và Từ Thiên Minh cũng ngượng ngùng liếc nhìn Ngô Minh, rõ ràng là muốn anh tự mình rời đi, nhưng Ngô Minh vốn có suy nghĩ và cố kỵ trước đó, làm sao có khả năng rời đi?
"Vương Đại sư, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, tình cờ cũng chưa từng thấy trừ tà, vừa vặn muốn được thêm kiến thức. Nếu Vương Đại sư thật sự có thể thành công, ta vừa vặn có việc muốn xin mời Vương Đại Sư hỗ trợ, đương nhiên phí tổn không thành vấn đề!" Ngô Minh rất là thổ hào nói, đồng thời lơ đãng lộ ra chìa khóa xe Mercedes-Benz GL-class, không có cách nào, đồ chơi này có lúc vẫn có thể phát huy được tác dụng, chẳng hạn như khi giả vờ là người giàu có.
Rõ ràng Vương Đại sư là người có nhãn lực, đối phương nhìn thoáng qua chìa khóa xe vô tình lộ ra trong tay Ngô Minh, biết giá trị của Ngô Minh có thể đắt đỏ, liền coi anh ta như con cá lớn.
Ngay lập tức, thái độ của Vương Đại sư cũng thay đổi, lão ta liếc nhìn Ngô Minh nói: "Đã như vậy, ngươi lưu lại được thêm kiến thức cũng được, sau này cũng có đề tài nói chuyện với những người khác. Phải biết trừ tà cũng không phải ai đều có thể gặp được, nhưng ta phải nhắc nhở trước, ở một bên yên lặng mà xem, không được gây tiếng động, quấy rối ta thi pháp thì ta chỉ có thể yêu cầu ngươi rời đi."
Sau đó thiếu niên đồng tử đi theo Vương Đại sư bắt đầu bố trí, đôi tình nhân thì lại gần Ngô Minh nói nhỏ: "Tiểu tử, ngươi còn giả vờ giả vịt, còn nói không biết chú hai của ta. Có điều nói đi thì cũng nói lại, chú hai của ta thu phí không thấp, cho nên có gì phiền toái thì ngươi có thể nói cho ta biết trước, ta có thể giải quyết cho ngươi... nhưng mà ngươi phải trả phí một chút.”
Cùng đối phương nhỏ giọng nói linh tinh, nhưng Ngô Minh đều đều dồn toàn lực chú ý vào trên người Vương Đại sư, đối phương nhìn qua không có gì đặc biệt, như vậy cái gọi là thi pháp trừ tà đến tột cùng là thật hay giả, có thể sẽ gây hại cho A mỗ hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận