Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 815: Thanh kiếm trong đá

Ngay khi Thiên Khải kỵ sĩ này xuất hiện, liền thể hiện ra sức chiến đấu cực kỳ cường hãn, giết chết tất cả kẻ địch chỉ trong vài giây. Ngay cả Ngô Minh cũng phải choáng váng, xem thực lực, Thiên Khải kỵ sĩ này đã tiếp cận tiêu chuẩn sinh vật cấp bảy, trường mâu trong tay càng thêm hung hãn, vậy mà có thể phóng thích Lôi điện.
Lưu Đông Cường và các kỵ sĩ nhân loại khác đã quỳ trên mặt đất, những người bình thường đó thì không, bởi vì bọn họ đều sợ hãi, họ chưa bao giờ thấy một trận chiến như vậy trước đây, đây căn bản không phải là sức mạnh mà loài người có khả năng nắm giữ.
Sau khi giết chết đối phương, Ngô Minh vốn tưởng Thiên Khải kỵ sĩ sẽ nói vài câu, nhưng điều khiến Ngô Minh kinh ngạc chính là đối phương hoàn toàn không thèm để ý tới bọn họ, ngay cả đám người Lưu Đông Cường cũng vậy, một vầng hào quang gợn sóng khắp người hắn, sau đó hóa thành một đạo hào quang chói lòa bay đi.
Mặc dù đối phương không nói gì, nhưng Ngô Minh vẫn nhìn ra một một ít môn đạo.
Ngô Minh nhìn thấy khinh thường, loại khinh thường cao cao tại thượng, khinh thường nói chuyện với sinh vật cấp thấp, thậm chí cũng không thèm nhìn một chút.
Điều này khiến Ngô Minh cảm thấy rất kỳ quái, có vẻ như thái độ của Thiên Khải kỵ sĩ này đối với nhân loại cũng thực bình thường, giống như các Linh tộc khác, cũng giống như Phệ Linh tộc, họ chỉ coi con người là công cụ và sinh vật thấp kém, hôm nay Thiên Khải kỵ sĩ này cho Ngô Minh cùng một cảm giác, đó là đối phương căn bản xem thường nhân loại, không coi con người là quan hệ bình thường chút nào, thậm chí hắn ta còn không thèm biến con người thành nô lệ của mình.
Thế nhưng giải thích thế nào về đám người Lưu Đông Cường, những kỵ sĩ nhân loại này?
Nếu Thiên Khải tộc kiêu ngạo như thế, tại sao họ tiếp tục thu nạp và thậm chí cứu nhân loại? Điều này thực sự không hợp lý, lại càng có chút tự mâu thuẫn.
Tất nhiên, Ngô Minh sẽ không hỏi Lưu Đông Cường về vấn đề này, anh ta tin tất cả các câu trả lời sẽ được tiết lộ sau khi đến cái gọi là Thiên Khải Thành. Mà trên thực tế cũng không mất nhiều thời gian, trong hành trình tiếp theo, Ngô Minh đã nghe được cuộc trò chuyện của đám người Lưu Đông Cường, trong lòng anh đã có chút hiểu rõ.
Đám người Lưu Đông Cường rõ ràng cũng thấyThiên Khải kỵ sĩ không coi trọng họ. Nhưng địa vị của đối phương là có, tự nhiên họ không dám trực tiếp thể hiện sự không hài lòng của mình, nhưng sau lưng họ nói điều gì đó thì cũng chẳng ai quan tâm.
Ngô Minh cố tình đi không xa đám người Lưu Đông Cường, đem thính lực phát huy đến mức tận cùng để nghe lỏm được cuộc trò chuyện của họ.
“Chủ thượng vẫn là như vậy, xem thường nhân loại chúng ta rất nhiều!”
“Nhỏ giọng một chút, câu nói như thế này chỉ có thể âm thầm nói một chút, nhưng sau khi trở về cũng không được nói ra, bằng không ngay cả Thánh nữ đại nhân đều không thể cứu được chúng ta. Nói trắng ra, chúng ta chỉ có thể sống sót với sự trợ giúp từ sức mạnh của Thiên Khải tộc, nếu không có Thánh nữ đại nhân, làm sao chúng ta có cơ hội có được môi trường sống hiện tại, đây là thứ mà Thánh nữ đại nhân tranh thủ từ Chủ thượng, chúng ta không được bất kính với Chủ thượng, bằng không chính là liên lụy Thánh Nữ đại nhân."
"Ta biết, nhưng cảm giác này vẫn có chút khó chịu. Trong lòng ta, chủ nhân chỉ có Thánh Nữ đại nhân. Chỉ có cô ấy coi chúng ta là con người! "
"Tất nhiên, Thánh Nữ đại nhân vốn dĩ là một con người. Nếu không có cô ấy, Chủ thượng nhất định sẽ không xây dựng Thiên Khải Thành, nhưng ta nghe nói Quỷ Hạm tộc cũng là vì chúng ta, cho nên bọn chúng cũng tuyển phàm nhân làm nô lệ cho bọn chúng điều động. Trong thế giới này, con người chúng ta đã trở thành bia đỡ đạn! “
"Được rồi, đừng nói lung tung, sau này cũng đừng thảo luận về chủ đề này, cẩn thận người khác nghe thấy, một khi lọt vào tai Chủ thượng, chúng ta có bao nhiêu đầu cũng không đủ đâu."
Nghe những người này nói chuyện với nhau, trong lòng Ngô Minh chậm rãi sắp xếp ra một kết quả. Đó là, việc chiêu mộ nhân loại, thậm chí thành lập Thiên Khải Thành hoàn toàn không phải là ý định của Thiên Khải tộc, chân chính chủ đạo tất cả những thứ này là người khác, hẳn là Thánh nữ mà đám người Lưu Đông Cường nói tới.
Nhưng Thánh nữ này là gì? Ngô Minh không biết. Nếu Thánh nữ là con người, làm sao Thiên Khải tộc vốn coi con người là sinh vật cấp thấp lại có thể nghe lời cô và thậm chí còn cho cô những quyền lớn như vậy. Điều này thực sự không hợp lý. Hành trình tiếp theo không có phiền phức gì nữa, sau khi ngủ bên ngoài một đêm, sáng sớm hôm sau, khi vượt qua một rặng núi cuối cùng có thể thấy trong thung lũng phía xa xa có một thành phố khá tráng lệ, tuy thô sơ nhưng cũng đã tươm tất, điều quan trọng nhất là trong thung lũng này không có sương mù dày đặc, mang đến cho người ta cảm giác đột nhiên được khai sáng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong đôi mắt những người khác cũng lộ ra hy vọng, trải nghiệm trong khoảng thời gian này gần như khiến họ rơi vào tuyệt vọng. Có lẽ lần này là sự khởi đầu của một cuộc sống mới.
Bước vào thung lũng, có thể cảm nhận được làn gió ấm áp phả vào mặt, xung quanh là nhiều loại cây cỏ khác nhau, hoa và thực vật, và thậm chí một số loại thực vật kỳ lạ giống như lúa mạch, cách không xa thành phố được chất đống bằng đá và gỗ khổng lồ, tạo thành một vòng tròn, bên trong là đủ loại tòa nhà và lều bằng gỗ, tất cả những gì có thể thấy là con người, và có rất nhiều Kỵ sĩ nhân loại mặc áo giáp như Lưu Đông Cường.
Những người vừa đến Thiên Khải Thành này không thể vào trực tiếp mà phải đăng ký từng người một ở bên ngoài. Có thể thấy những người quản lý Thiên Khải Thành này vẫn có năng lực nhất định.
Ngô Minh nhận thấy những người mới đến không chỉ cần ghi lại một số thông tin như tên mà còn phải làm một bài kiểm tra khá thú vị.
Phía trước có một dãy đá cao bốn người rưỡi, trên mỗi phiến đá là một thanh kiếm, mỗi một thanh kiếm đều rực rỡ, nhưng cường độ ánh sáng được chia thành bốn cấp độ từ yếu đến mạnh. Sau khi mỗi người mới đăng ký phải tiến về phía trước và cố gắng rút kiếm của mình, điều này khiến Ngô Minh thích thú.
Lưu Đông Cường lúc này mới giải thích: "Mọi người, bốn thanh kiếm trong đá này là khảo nghiệm, nếu có người có thể rút ra những thanh kiếm bên trên, dù chỉ là một thì cũng có thể trở thành kỵ sĩ như ta, thu được sức mạnh to lớn, các ngươi có thể bảo vệ bản thân, gia đình các ngươi và toàn bộ Thiên Khải Thành của chúng ta."
Sau lời giải thích này, tất cả mọi người đều hiểu đây tương đương với một cuộc khảo nghiệm, kiểm tra tiềm năng của con người. Khoảng cách rất xa Ngô Minh cũng có thể cảm nhận được linh khí bên trên, nếu như có thể rút một thanh kiếm bên trong ra liền nói rõ người này có tiềm lực rất lớn, có tiềm lực liền mang ý nghĩa có chỗ tăng lên. Rõ ràng, thông qua phương pháp này có thể tìm thấy một số con người mạnh mẽ, giống như Lưu Đông Cường.
Ngô Minh cũng rất có hứng thú với thanh kiếm trong đá này, Ngô Minh cũng đã phân tích kỹ càng, nếu như Tích Hi cũng bị đưa tới đây, vậy thì chắc là ở chỗ này, nhưng ở đây có hơn 20.000 người, muốn trong khoảng thời gian ngắn tìm được cô ta sợ là không dễ dàng như vậy, nếu như chỉ là thân phận người bình thường, thế tất sẽ bị hạn chế, nhưng nếu giống như Lưu Đông Cường thì tình hình hẳn sẽ tốt hơn rất nhiều, ngoài ra, Ngô Minh cũng muốn biết về những khôi giáp cổ quái kia. Vì vậy, sau khi nhìn thấy thanh kiếm trong cuộc thử nghiệm bằng đá, Ngô Minh đã quyết định trong lòng rút thanh kiếm ra và thu được thân phận đặc biệt.
Hai, ba trăm người mới đến xếp hàng thành thật, đăng ký trước rồi mới đi thi, tất nhiên đa số họ không rút được bốn thanh kiếm trên đá, mặc dù ai cũng biết miễn là có thể rút được thanh kiếm nào trong số bốn thanh kiếm đó. thì bọn họ cũng có thể thăng chức rất nhanh, và địa vị của họ quyết định khác nhau, nhưng thực tế lại phũ phàng.
Thanh kiếm bằng đá có gia trì linh khí, cho dù là thanh kiếm yếu nhất cũng không thể đơn giản rút ra bằng man lực, đây là đối với năng lực cảm ứng linh khí, cùng khí lực không quan hệ, mặc dù là một đại hán thân thể cường tráng, nếu không cảm nhận được linh khí thì không thể rút ra, ngược lại, một người phụ nữ yếu đuối có thể rút một trong những thanh kiếm ra nếu cô ấy có thể cảm nhận được linh khí.
Đây là mấu chốt của bài kiểm tra thanh kiếm trong Đá. Thật không may, Ngô Minh là người duy nhất thực sự có thể nhìn thấu điều này. Những người khác đều tỏ thái độ muốn thử, nhưng toàn bộ người phía trước đều thất bại tan tác mà quay trở về, tất cả mọi người đều hoài nghi bốn thanh kiếm được hàn vào đá và không thể rút ra, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi bước tới và rút một thanh kiếm ra.
Lúc này tất cả mọi người đều là kinh ngạc thốt lên một tiếng, trong mắt hiện lên ước ao và ghen tị, người đàn ông trung niên hoàn toàn không ngờ tới điều này, hắn đương nhiên khá cao hứng, đám người Lưu Đông Cường nói rõ là người có thể rút kiếm trong đá thì sẽ được thêm vào đãi ngộ, còn có thể đạt được sức mạnh to lớn. Ai mà không muốn đạt được sức mạnh lớn trong những ngày này?
Có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, dưới sự háo hức của mọi người muốn thử, chẳng bao lâu nữa, có một người khác rút kiếm thành công, lần này là một thiếu nữ, cô ta bất quá chỉ 27-28 tuổi, còn mang theo đứa con gái ba bốn tuổi, Sau khi rút kiếm thanh công, cô ta đã khóc rưng rức, khi tai họa ập đến thì chồng cô ta chết để cứu cô ta và đứa con, cô ta chỉ còn một mình với đứa con gái, đã phải chịu bao nhiêu đau khổ và bị bao nhiêu người coi thường, nhưng cô ấy vẫn sống sót. Bây giờ, cô ấy đã rút thanh kiếm trong đá thành công, và số phận của cô ấy sẽ thay đổi trong tương lai. Những kẻ đã bắt nạt cô ấy và nhìn trộm cơ thể cô ấy sẽ không còn dám nghĩ đến cô ấy nữa, bởi vì rút được thanh kiếm trong đá tượng trưng cho quyền lực, và trong thời đại này, quyền lực là tất cả.
Những người còn lại bước tới thử từng người một, những người rút kiếm thành công tự nhiên vô cùng phấn khích, như thể trúng vé số, trong khi những người không rút kiếm được thì chán nản, vẻ mặt uể oải, ủ rũ cụp đuôi. Dù sao thì bài kiểm tra này quyết định vận mệnh tương lại của họ, nói chung, một trong bảy hoặc tám người sẽ có thể rút kiếm thành công, tỷ lệ này được coi là chấp nhận được.
Cuối cùng đến lượt Ngô Minh, anh lần đầu tiên ghi tên vào sổ đăng ký, lúc này không cần dùng tên giả, sau đó Ngô Minh cũng như những người khác đi về phía bốn thanh kiếm trong đá.
Ngô Minh vừa rồi đã thấy hầu như tất cả mọi người đều chọn thanh kiếm đầu tiên trong đá, bởi vì thanh kiếm trong đá có ít linh khí bám vào nhất, và nó cũng dễ rút ra nhất. Nếu coi đây là thanh kiếm đầu tiên thì những thanh kiếm số 2, số 3 và số 4 trong đá chắc chắn khó rút ra hơn những thanh kiếm khác, và quy tắc này cũng đã được giải thích, vì vậy hầu hết những người rút kiếm trong đá chỉ rút số 1, tất nhiên có một số người rút kiếm thành công thì rút tiếp những thanh kiếm phía sau, có bốn người rút kiếm trong đá số 2, và chỉ có một người rút kiếm ở đá số 3.
Và người này cũng được coi là mục tiêu huấn luyện trọng điểm, hiển nhiên người rút ra thanh kiếm trong đá số 3 có lẽ sẽ có địa vị cao hơn Lưu Đông Cường trong tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận