Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 833: Thiên Hạm Huyền Vũ

Ầm!
Ít nhất hàng chục mét nước biển xung quanh Ngô Minh đã bị đánh bay trong tích tắc, đây là sức mạnh do linh bạo của Ngô Minh tạo ra. Lúc này, Ngô Minh một lần nữa nâng cao sức mạnh của mình và trực tiếp kích hoạt tiềm năng của cơ thể anh ta lên 200%, đây đã là giới hạn cao nhất của Ngô Minh.
Lực lượng hùng hậu thậm chí không thể để nước biển tới gần anh, nhưng vào lúc này, trong óc Ngô Minh đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Dừng lại, dùng tiềm lực quá mức sẽ bị phản phệ mạnh mẽ, thậm chí thân thể tan nát, nếu còn muốn báo thù thì dừng lại!”
Giọng nói này vô cùng trầm ổn, tựa như đã trải qua vô số tuế nguyệt, trải qua vô số chuyện tồn tại, trong thanh âm có một sức thuyết phục. Ngô Minh giật mình, anh hiển nhiên không ngờ trong ý thức của mình còn có một tồn tại khác biệt ẩn nấp, nếu đối phương không lên tiếng, anh thực sự còn không biết.
Thanh âm kia trầm ổn đến mức khiến cho lửa giận của Ngô Minh cũng suy yếu đi một chút, ít nhất cũng đủ để Ngô Minh lấy lại bình tĩnh. Rõ ràng thanh âm này rất đúng, kích hoạt tiềm lực trong cơ thể lên 200%, tuy có thể thu được sức mạnh cực kỳ kinh người, nhưng sẽ nhanh chóng làm thân thể tiêu hao quá mức, thậm chí có thể sụp đổ.
Lập tức Ngô Minh đem lực lượng rút về, nước biển bị lực lượng vô hình ép ra lại tràn vào trở lại.
“Ai?” Ngô Minh hỏi trong biển ý thức, hiển nhiên anh ta hỏi chính là người vừa lên tiếng, đồng thời Ngô Minh huy động ý thức thể của mình phong ấn toàn bộ thần thức, giống như một nhà giam không thể chạy thoát, trong không gian thần thức của Ngô Minh, anh ta chính là thần.
Nhưng hiển nhiên, lần này Ngô Minh gặp phải một cao thủ xưa nay chưa từng có.
"Ngươi hỏi ta là ai sao? Để ta ngẫm lại xem, cách đây rất lâu, ta từng là người đứng đầu tám hạm của Quỷ Hạm tộc, tên là Thiên, ​​Thiên Hạm, mà hiện tại ta chính là ngươi." Thanh âm kia lại một lần nữa vang lên, đồng thời trong ý thức hải Ngô Minh xuất hiện một đường nét khổng lồ khó tin của một con tàu, lớn hơn cả Quỷ Hạm Vũ và Quỷ Hạm Trụ mà Ngô Minh từng thấy.
"Thiên Hạm? Tại sao lại ở trong ý thức thể của ta!" Ngô Minh sửng sốt, anh thật không ngờ chuyện này, đối phương đã lẻn vào ý thức thể mình để ẩn nấp từ khi nào, mà anh cũng không biết gì về chuyện này. Phải biết, trong ý thức thể của mình, Ngô Minh không quá lời khi nói rằng anh ta là một vị thần. Anh có thể làm bất cứ thứ gì trong ý thức thể của mình, tương tự, nếu có ý thức thể của người khác tiến vào thì Ngô Minh sẽ biết ngay, tuyệt đối không thể che giấu anh ta.
Nhưng tình hình hiện tại thì sao?
Ngô Minh rất thông minh, anh nhanh chóng nghĩ ra câu nói vừa rồi của đối phương.
“Ta chính là ngươi!”
Ngô Minh lập tức nghĩ tới một cái khả năng, nhưng anh lại cau mày: “Chẳng lẽ thần thức của ngươi đã hợp nhất với ta rồi sao?”
“Thông minh, xem ra ta không chọn nhầm người rồi. Ngô Minh, ngươi quả nhiên là người có tiềm lực vô hạn, đúng vậy, ý thức của ta đã hợp nhất với ngươi. Về bản chất ta và ngươi đã là một thể, nhưng lúc đó ý thức của ngươi còn quá yếu, nếu ta không cố ý ẩn thân phong ấn, lúc đó ý thức của ngươi sẽ hoàn toàn bị ta chiếm cứ, ta liền thành chủ đạo, đây cũng không phải bản ý của ta." Thiên Hạm vào lúc này cho biết, trong thanh âm tràn ngập tang thương.
Nói xong, Thiên Hạm bắn ra một tia sáng, trong nháy mắt, Ngô Minh nhìn thấy một đoạn ký ức.
Đó là trong Nguyên khí thế giới, trong vùng Loạn Lưu Hải, và trải nghiệm của bản thân ở Trầm thuyền cốc. Lúc này, Ngô Minh mới nhận ra con tàu là gì.
Hóa ra đó là con tàu khổng lồ có một không hai bị chìm ở Trầm thuyền cốc, có thể nói là Ngô Minh không biết con tàu bị chìm đến từ đâu, nhưng bây giờ nó cuối cùng lại là Quỷ Hạm tộc, chả trách Ngô Minh nhìn thấy hình ảnh Thiết bì nhân trong đó.
Đáng lẽ lúc đó ý thức thể của con tàu tiến vào trong cơ thể mình, âm thầm ẩn nấp dung hợp.
Nhưng tại sao đối phương không chiếm được thân thể của mình?
Nghĩ đến đây, Ngô Minh ý thức được: "Tại sao ngươi không chiếm thân thể của ta? Chẳng lẽ sẽ tốt hơn sao? Ý thức của ngươi rất mạnh, xâm nhập ý thức của ta và chủ động tương đương với tái sinh. Tại sao ngươi không làm vậy?”
Ngô Minh hỏi rất đúng, giống như quỷ bám thân, thân thể đã thực sự trở thành ý thức của quỷ, và ý thức nguyên bản sẽ bị tiêu diệt, điều này hiển nhiên đối với quỷ mới có chỗ lợi, nhưng tại sao Thiên Hạm này không làm điều đó, thay vào đó nó giống như là bảo vệ ý thức của mình.
"Bởi vì ta không muốn lấy thân phận Thiên Hạm sống lại. Ta đã sống quá lâu, lâu đến mức với nhận thức của ngươi cũng không thể tưởng tượng nổi. Đối với ta mà nói, sinh mệnh đã không hề có ý nghĩa, ngươi biết ta đã từng xem bao nhiêu thế giới sinh ra và bị hủy diệt không? Qua tất cả, sự sinh ra và hủy diệt của một thế giới giống như hơi thở đối với ta, nó đã làm mất đi ý nghĩa của sinh mệnh, cũng như chiếm giữ ý thức thể của ngươi là vô nghĩa đối với ta. Ta quyết định hợp nhất với ngươi, để ngươi làm chủ, có lẽ ta có thể lấy lại cảm giác còn sống. Vốn dĩ ta vẫn tính toán như vậy, nhưng vừa rồi ngươi thúc giục thân thể giống như muốn tự sát, ta phải lên tiếng cảnh cáo cho ngươi biết." Sau khi Thiên Hạm nói xong, lại nói thêm: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có thể yêu, có thể hận và dốc hết sức để trả thù là một cảm giác tuyệt vời."
Ngô Minh nghe thấy điều này có chút cạn lời, anh cảm giác đối phương chính là ăn no không có việc gì làm, chuyên môn tìm ngược. Nhưng Ngô Minh đã nghe được Thiên Hạm này cực kỳ cường đại, hiện tại đã hợp nhất với mình không phân biệt được với ai với ai, cho nên anh mượn thực lực đối phương cũng là chính đáng.
"Đừng nghĩ như vậy, ta không còn thực lực, cho dù có cũng không thể cho ngươi mượn. Lấy ngươi là chủ thể, chính là muốn lấy thân phận Ngô Minh sống sót, Ngô Minh chính là Ngô Minh, không phải Thiên Hạm, tự nhiên không thể dùng lực lượng Thiên Hạm.” Thiên Hạm một câu liền đánh mất suy nghĩ của Ngô Minh.
“Sao cũng được, ta có thể tự mình báo thù!” Ngô Minh có chút khó chịu, đối phương không giúp cũng không sao, có một số việc anh nhất định phải làm.
"Báo thù với thực lực hiện tại của ngươi, e rằng sẽ khó, đây không phải là Nguyên khí thế giới, ngươi không thể phát huy hết thực lực của mình, cho dù có luyện thành mấy Thuật phù triện, nhưng cũng không đủ để chống lại Quỷ Hạm Vũ, tên đó rất mạnh. Nói trắng ra, ngươi không phải là đối thủ của hắn, cho dù có nữ Tiên thi giúp đỡ cũng không thể được.” Thiên Hạm đả kích Ngô Minh không thương tiếc.
Ngô Minh mặc dù không hài lòng nhưng cũng bình tĩnh mà nghĩ lại, quả nhiên là như vậy, nếu như mình đủ cường đại thì sẽ không bị đánh lén, và Tích Hi sẽ không chết, nếu như cuối cùng mình đủ cường đại, lúc ấy chắc chắn sẽ có thể cứu thêm nhiều mảnh linh hồn Tích Hi hơn.
Sau một hồi im lặng, Ngô Minh nói: “Ngươi nói đúng, hiện tại ta không đủ mạnh mẽ, nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ tiêu diệt được Quỷ Hạm Vũ.”
Lúc này, Ngô Minh hoàn toàn bình tĩnh lại, nhưng lửa giận trong lòng lại dâng lên thay. Bây giờ, Ngô Minh đang rất cần sức mạnh, một khi sức mạnh đã đủ sẽ là lúc Quỷ Hạm Vũ diệt vong.
"Như vậy là tốt nhất, tuy ta không thể cho ngươi mượn năng lực, nhưng ta có thể nói cho ngươi một chuyện, chẳng hạn như Thần mộ huyền phù này. Kỳ thực, đình đài lầu các trên đó chỉ là rác rưởi, chỉ có kẻ ngu si mới sẽ đến cướp đoạt, những thứ tốt thật sự đang ở đây.” Những lời nói của Thiên Hạm thật kinh thiên động địa và khiến Ngô Minh bị chấn động.
"Nơi này? Nơi này có cái gì?" Ngô Minh lúc này mới nhìn quanh quẩn, khu vực anh ở nằm dưới đáy biển, rất gần hòn đảo khổng lồ, lúc này mới nhìn đến, anh phát hiện quả nhiên dưới hòn đảo có vấn đề.
Ngô Minh bơi về phía trước, ngay lập tức tiếp cận phần dưới nước của hòn đảo, khoảng cách càng gần Ngô Minh càng sợ hãi, bởi vì phần dưới của hòn đảo vô cùng to lớn, nhưng nó giống như một cái gì đó, nói chung nhìn rất quen mắt.
"Đừng nhìn, để ta nói cho ngươi biết, đây chính là Tứ Tượng tộc Huyền Vũ. Tuổi tác hắn nhỏ ta một chút, bất quá cũng coi như là cường giả chân chính, hiện tại còn đang ngủ say, thứ tốt hắn đều để nơi này, ngươi có thể hướng về hắn xin một ít, nể tình ta, con rùa khổng lồ này sẽ không từ chối ngươi!" Thiên Hạm nói một cách tự tin.
Tứ tượng tộc Huyền Vũ?
Ngô Minh trong lòng kinh hãi, nhìn kỹ lại là thật, không hổ là nhìn quen mắt, nhìn từ dưới đáy biển mà nói, hòn đảo khổng lồ này chỉ đơn giản là một con rùa khổng lồ nằm dưới biển.
Cự Nhân nhất tộc xem như là to lớn, Quỷ Hạm tộc cũng không nhỏ, nhưng so với con rùa khổng lồ này thì đơn giản là nhỏ bé, loại khổng lồ này ngoài sức tưởng tượng của con người, chỉ cần nhìn thấy sinh vật khổng lồ này, lá gan nhân loại nhỏ bé đánh giá sẽ có thể bị hù chết.
Nói cách khác, trước đây mình đã chiến đấu trên mai rùa của người khác, ngẫm lại thôi cũng đủ cảm thấy kinh hãi.
Giờ phút này, Huyền Vũ khổng lồ ro rút trong mai rùa giống như hòn đảo, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy vài đường nét, nhưng ngay cả đường nét này cũng vô cùng khổng lồ, so với đối phương, Ngô Minh cảm thấy mình còn không bằng một con kiến.
“Thiên Hạm, ngươi có chắc là muốn đánh thức hắn không?” Ngô Minh hỏi, thành thật mà nói, ngay cả khi con rùa khổng lồ Huyền Vũ này đang ngủ cũng đã tạo cho Ngô Minh một áp lực không gì sánh được, gọi nó thức dậy, chính Ngô Minh cũng cảm thấy có chút cố kỵ.
"Đừng lo, mũi của hắn nhạy cảm nhất, ngươi dùng hết sức đấm vào thì tên này sẽ có thể tỉnh lại!" Thiên Hạm xúi giục.
Thiên Hạm đã nói như vậy hẳn là không sai, huống hồ Thiên Hạm đã cùng mình dung hợp, không thể tách rời nhau, nếu hắn làm hại Ngô Minh cũng chính là hại chính hắn.
Nghĩ đến đây, Ngô Minh cũng trút bỏ được lo lắng, bơi nhanh tới.
Nhìn thấy đầu của Huyền Vũ chui vào trong mai rùa khổng lồ, Ngô Minh có cảm giác mình đang đứng trước một ngọn núi lớn, cái mũi hơi hếch lên của đối phương còn to hơn cả một chiếc xe tải.
"Thiên Hạm, xác định không có chuyện gì?"
"Yên tâm, đã có ta!"
Ngô Minh hít một hơi thật sâu, sau đó dồn sức lên 190%, sau đó hạ quyết tâm, một quyền đấm lên mũi Huyền Vũ.
Cú đấm đủ để đập đá tảng thành từng mảnh đánh vào cái mũi khổng lồ, tuy không phá vỡ ra được nhưng là không thể thiếu chấn động cuồng bạo, gần như ngay lúc Ngô Minh đánh trúng, đôi mắt to lớn vô cùng của Huyền Vũ đột nhiên mở ra, có thể thấy một vòng tròn nước mắt trong mắt rùa khổng lồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận