Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 447: Phân chia quyền lực trên thuyền

Ngô Minh đã gạt bỏ những tạp niệm trong đầu, anh biết bây giờ nghĩ nhiều cũng vô ích, chi bằng thích ứng trong mọi tình cảnh sẽ tốt hơn. Ngoài ra, phương pháp mà Cửu Trảo cũng chưa chắc không có khả năng thực hiện, Ngô Minh đã nhớ rõ Bạch Tuộc Hư Không dường như đã xuyên qua không gian để đến đây, nếu gặp nó lần nữa, Ngô Minh sẽ bắt nó bằng bất cứ giá nào.
Nghĩ vậy, Ngô Minh mở cửa cabin và bảo Tích Hi đi vào. Có thể nói bây giờ cô ấy là người phát ngôn của Ngô Minh, cô ấy có thể quản lý một số việc. Bởi vì Tích Hi đủ thông minh, mà muốn quản lý một ít sự tình thì nhất định phải thông minh mới được.
Tích Hi gọi lần lượt gọi Tiêu Khải, Đại Hồ tử, Cốc Vân và những người khác đến cabin của Ngô Minh. Ngô Minh đương nhiên hỏi bọn họ tình hình Loạn Lưu Hải từng người một, nhưng những gì bọn họ biết là vô cùng hạn hẹp, cũng may Ngô Minh vẫn biết được một số tin tức có chút hữu ích với mình.
Tin tức là do Đại Hồ tử cung cấp.
Lúc này, Đại Hồ tử vẻ mặt tràn đầy tươi cười khi nhìn Ngô Minh, cơ thể không bao giờ thẳng lên, cung kính dọa người. Khi Ngô Minh hỏi hắn ta về Loạn Lưu Hải, Đại Hồ tử đã nói ra tất cả những gì mình biết, hơn nữa chủ động cung cấp một thông tin.
Trong vùng Loạn Lưu Hải có một số 'phiên chợ', thường là những chợ nổi nhỏ được nối với nhau bằng một số con thuyền, nơi đó có thể mua tất cả các loại vật tư sinh vật, bao gồm cả một số thông tin tình báo. Mà Đại Hồ tử đã nhìn thấy một lần cách đây vài tháng, chỉ là khi đi vào chạy một vòng liền sợ tới mức chạy ra, trong lời nói của hắn ta thì bên trong không có Nhân loại.
Đây coi như là thông tin hữu ích mà Ngô Minh đã nghe được. Bây giờ mục đích chính của anh ta là khôi phục thực lực của mình, nhưng vấn đề này liên quan đến Hải yêu nhất tộc. Nếu như đi đến phiên chợ này, nói không chừng có thể thăm dò tộc tin tức về Hải yêu nhất tộc.
Đối với những khu chợ đó, Ngô Minh đoán chừng là do Dị Tộc nhân sống trong Loạn Lưu Hải tạo ra, nhưng không thành vấn đề, Ngô Minh đã giao dịch với Dị Tộc nhân không phải một hai ngày, cho nên không cần lo lắng.
Vì vậy, Ngô Minh đã yêu cầu Đại Hồ tử dựa vào ký ức của mình lái thuyền về phương hướng phiên chợ trên biển.
Trên thuyền còn có la bàn để định hướng, cũng may mà có thứ này, nếu không thì giữa biển cả mênh mông mà muốn tìm một địa phương thì rất khó.
Đại Hồ tử rất hào hứng khi nhận được công việc này. Đối với hắn mà nói, một cường giả như người đeo mặt nạ khẳng định ưa thích những người có ích cho mình, và hắn ta đã tình cờ hữu dụng. Bởi như vậy, trên thuyền hắn ta mới có địa vị, có địa vị mới có giá trị tồn tại. Đây là quy luật làm việc của Đại Hồ tử, người khác không có khả năng vô duyên vô cớ giúp mình, phải tự mình đấu tranh cho vị trí của mình.
Và bây giờ, hắn ta coi như được người đeo mặt nạ thu nhận, và đây là điều quan trọng nhất.
Vì vậy, Đại Hồ tử trở thành người đắc ý thứ hai sau Tích Hi, trong thuyền này cũng có thứ bậc, rõ ràng là hắn ta đi trước những người khác.
Mấy người còn lại tâm trạng vẫn còn thấp thỏm không yên. Mấy ngày nay hai cô gái vốn đi theo Tiêu Khải cũng đã bỏ mặc hắn, lúc đầu đi theo Tiêu Khải là vì có thể được bảo vệ và có đủ thức ăn, hiện tại Tiêu Khải yếu thế, bọn họ đương nhiên muốn lập kế hoạch khác.
Không phải họ chưa bao giờ nghĩ đến việc bán thân thể của mình, mà vấn đề là họ biết mình đã từng bán qua rồi, nhưng Tích Hi còn không có bán qua lần nào, đó là lần đầu tiên nên được sủng ái là đúng, nhưng họ không biết mình còn có thể làm điều đó hay không.
Lúc này cả hai đều rất hối hận, hối hận vì bản thân không nên bàn mình quá sớm, nếu vẫn kiên trì thì vị trí của mình trên tàu nhất định sẽ không thua Tích Hi.
Mặt khác, Cốc Vân là loại người rất thờ ơ với mọi thứ, không tranh giành hay cướp giật, không bao giờ nghĩ đến việc làm hại người khác, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc bán mình để xu nịnh người khác. Trừ điều này ra thì cô ta còn là một người tốt, có thể thấy người đi theo cô ta là có thể nhận ra, để giúp đỡ mọi người, cô ấy căn bản không tiếc sức lực.
Và tình huống bây giờ cũng là điều mà Cốc Vân rất vui khi thấy, cô ta không cần phải lo lắng đề phòng Tiêu Khải và Đại Hồ tử nữa, bởi vì cao thủ mạnh nhất trên con thuyền là người đàn ông đeo mặt nạ dường như không quan tâm đến những thứ khác. Có anh ta ở đó, Tiêu Khải và Đại Hồ tử trở nên trung thực giống như cháu trai, bọn hắn không dám bắt nạt cô lần nào nữa.
Về phần Tích Hi, Cốc Vân sẽ không can thiệp vào sự lựa chọn của cô ấy, theo cái nhìn ​​của Cốc Vân, Tích Hi hiện là người số hai trên con thuyền đang ra lệnh thay cho người đàn ông đeo mặt nạ, cũng may Tích Hi là bạn tốt của đám người cô ta nên hay chăm sóc những người ở bên này.
Đại Hồ tử lúc này đang ở trong phòng điều khiển so sánh biểu đồ và la bàn để xác định vị trí phiên chợ trên biển của lần cuối cùng mà hắn ta gặp được. Hắn ta từng là một ngư dân và cũng là người giỏi nhất trong việc này, mấy ngày nay nhưng hắn ta dồn toàn bộ sức lực để chứng tỏ giá trị của bản thân. Trải qua sự kiện Tứ hung, Đại Hồ tử cũng đã thông suốt rồi, gặp được người đeo mặt nạ lần này là phúc khí của hắn. Mấy tháng nay, trong vùng biển này hắn là lão đại của ba người, trông có vẻ oai vệ, nhưng trên thực tế chả là cái cóc khô gì, nói không chừng ngày nào đó liền ngoẻo rồi. Muốn phát triển vượt bậc và sống tốt hơn thì chỉ có thể đi theo người đeo mặt nạ. Giống như lần trước gặp phải con quái vật đáng sợ đó, nếu không có người đàn ông đeo mặt nạ thì tất cả bọn họ đã chết từ lâu rồi, chỉ vì lý do này thôi, hắn cũng đã quyết định khăng khăng một mực đi theo đối phương.
Giống như hắn, còn có Tích Hi, cô cũng là một người thông minh, người đeo mặt nạ khác với những người cô đã gặp trước đây, đây là trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy đối phương chắc chắn sẽ không bị mắc kẹt trong Loạn Lưu Hải này. Tất nhiên, cô ấy cũng đã thuyết phục Cốc Vân và các chị em khác cùng nhau hoàn toàn đi theo người đàn ông đeo mặt nạ, nhưng những người khác rõ ràng là không hứng thú lắm, có lẽ là chết lặng, hoặc có thể họ vẫn không tin tưởng.
Ngô Minh ở trong cabin cả ngày không ra ngoài, hễ có thời gian là anh lại thử xem có cách nào khác để khôi phục thực lực hay không.
Một ngày sau, một hòn đảo hoang vắng hiện ra phía trước.
Kích cỡ hòn đảo tương đương với ba hoặc bốn sân bóng rổ. Đại Hồ tử thập phần hưng phấn khi nhìn thấy hòn đảo này, trước đây hắn ta đã đi ngang qua hòn đảo này, đã có cái này làm vật tham chiếu thì nhiều khả năng hắn sẽ tìm được phiên chợ trên biển. Theo tình hình hiện tại, nhiều nhất trong ba ngày là có thể đến khu vực biển nơi có phiên chợ.
Nhưng vào lúc này, trên hoang đảo có bóng người lắc lư, nghe phanh một tiếng, vậy mà truyền đến một tiếng súng vang.
“Có biến!” Người trên thuyền lập tức bị hấp dẫn về phía mạn thuyền, lúc này chỉ còn cách hoang đảo mấy trăm mét, thị lực của Thức Tỉnh giả bọn họ đương nhiên có thể xem tình huống trên đó.
Một người nào đó trên đảo hoang đang chiến đấu với một số quái vật, bên chiếm ưu thế rõ ràng là những con trông giống như tôm.
"Đó là Hiểu Phong và Thôi Lỵ của khối ba. Họ đang gặp rắc rối. Có vẻ như Hà Quái (quái vật tôm) cấp một đang tấn công họ. Nhanh lên, chúng ta phải giúp họ!" Cốc Vân đầy nhiệt huyết sau khi thấy người trên hoang đảo ập tức kêu lên, Tiểu Chanh bọn họ đã tập mãi thành thói quen. Cốc Vân là một người tốt bụng và cô ấy là lớp tưởng của khối hai của họ. Cô ấy rất chịu trách nhiệm, khi bắt đầu thảm họa, nếu không có Cốc Vân thì họ đã táng thân dưới biển làm thức ăn cho cá.
Chỉ cần là người quen thì Cốc Vân sẵn sàng giúp đỡ, đôi khi Tích Hi sẽ thuyết phục cô đừng quá tốt bụng, thế giới đã thay đổi nhưng Cốc Vân luôn lắc đầu và nói rằng mọi người sống là để giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng Đại Hồ tử cầm lái lại là không có để ý đến cô ta.
Mặc dù Cốc Vân cũng là Thức Tỉnh giả cấp 2, nhưng Đại Hồ tử trước kia còn không bao giờ nghe lời cô, huống hồ bây giờ Đại Hồ tử đã tự nhận mình là 'Nhân vật số ba' ở đây, tự nhiên đã sớm không đem Cốc Vân để vào mắt.
Tiêu Khải một bên cũng không nói gì, một việc không liên quan đến mình thì để ý làm gì. Mấy ngày nay hắn không cùng người nào trao đổi, nhìn lướt qua bóng người trên hoang đảo, rất nhanh liền mất đi hứng thú. Hiển nhiên, sống chết của người khác cùng hắn không hề có một chút quan hệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận