Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 794: Một cái tát lật úp

Sau khi nhìn thấy đồ vật trong tay Ngô Minh, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay sau đó là tim đập nhanh hơn, con mắt trừng trừng.
Ngay cả Sài ca trung tầng của Câu lạc bộ Vĩnh Lạc cũng vậy.
Vật quý giá nhất ở thời điểm hiện tại là gì?
Có người nói là đồ ăn, đúng vậy, khi có đồ ăn thậm chí có thể khiến nữ thần từng đuổi ngươi lập tức cởi quần áo quỳ xuống liếm láp, nhưng trong Khu an toàn, có một thứ còn quý hơn cả đồ ăn.
Đó chính là Tinh hạch nguyên lực, đây là thứ có thể tăng cường sức mạnh và thậm chí có được những dị năng mạnh mẽ, coi như là Công ty Tinh Hà cũng xem Tinh hạch nguyên lực là vật phẩm chiến lược.
Đúng lúc này, Ngô Minh tùy ý nắm lấy một ít hạt Tinh hạch nguyên lực, có bảy tám viên. Kinh khủng nhất trong đó có hai hạt Tinh hạch màu xanh lục dị hoá, ai cũng biết khi nuốt vào trăm phần trăm có thể thu được một loại dị năng, bình thường có một cái cũng đã hiếm thấy rồi, lần này có tới hai cái, cùng với ít nhất năm viên Tinh hạch bình thường lấp lánh chung quanh, hiệu quả này không kém gì lúc trước đem một ngàn vạn tiền mặt chất đống trực tiếp trước mặt quỷ nghèo, bị chấn động như ném hơn một chục người đẹp khỏa thân vào trong bầy sắc lang.
Trong nháy mắt, xung quanh đều có những âm thanh nuốt nước miếng.
Chỉ có điều những người này cũng không biết, những Tinh hạch nguyên lực này Ngô Minh còn có rất nhiều, trước đó Ngô Minh giết rất nhiều Trùng nhân, anh cũng đã thu thập những viên Tinh hạch nguyên lực trong não của Trùng nhân. Lúc này, trong ba lô của anh ta ngoại trừ mấy xấp giấy vàng cùng một ít tài liệu làm bùa chú, không gian còn lại đều chứa đầy các loại Tinh hạch nguyên lực. Ngô Minh cũng không thèm thu thập Tinh hạch nguyên lực màu trắng xám bình thường, hầu hết các túi của anh ta đều là Tinh hạch màu xanh lục của những Trùng nhân dị hoá, và thậm chí một vài Tinh hạch giống như ngọc bích, được Ngô Minh đào ra sau khi giết một số Trùng nhân cấp đầu lĩnh khi anh ta phá vây, cấp bậc những Trùng nhân này mạnh hơn, tất nhiên số lượng cũng phi thường ít ỏi.
Thu thập những Tinh hạch nguyên lực này Ngô Minh không phải để sử dụng cho riêng mình. Anh ta đã từng thử nhưng không thể hấp thụ sức mạnh trong Tinh hạch, có lẽ là do nguyên khí hoặc do Linh lực của mình, rõ ràng vô cùng bài xích đối với nguồn sức mạnh cấp thấp này, giống như quý tộc không muốn sống trong cùng một căn phòng với những người ăn xin.
Vì vậy những thứ này chẳng có ích gì đối với Ngô Minh, thu thập chúng chỉ vì giá trị của những thứ này đối với người bình thường, hơn nữa A Mỗ, Thiết Mâu, Nguyệt Ảnh bọn họ có thể cần chúng nhiều hơn. Vì vậy, những hạt Tinh hạch nguyên lực này có giá trị hàng nghìn đô la trong mắt người khác, nhưng thực ra lại vô giá trị đối với Ngô Minh.
Sài ca thực sự là một thủ lĩnh nhỏ của một băng đảng, và hắn là người đầu tiên tỉnh táo trở lại. Suy cho cùng, bảy tám hạt Tinh hạch này không phải là một con số nhỏ, nhưng chúng chẳng là gì đối với Câu lạc bộ Vĩnh Lạc, lợi ích hàng ngày của bọn họ kiếm được còn nhiều hơn gấp đôi so với những thứ này, đương nhiên chỉ cần đưa đối phương tới là có thể nhận được những phần thưởng này, như vậy hắn tự nhiên đồng ý.
"Ta nghe Vương Triều gọi ngươi là Ngô ca, ta hơn ngươi mấy tuổi nên cũng gọi là Ngô ca, có thể thấy ngươi cũng là người có năng lực. Nếu không, một người không thể sống trong khu vực bị chiếm đóng nhiều ngày như vậy mà có được nhiều hạt Tinh hạch như vậy, ghê gớm a. Xe này không đáng giá mấy đồng tiền, bán cho ngươi cũng không thành vấn đề. Có điều ở khu an toàn lái xe, không có bối cảnh không thể được, một số nơi còn là khu vực hạn chế, như Tiểu khu Giang Tân, xông vào mà không biết tình hình chắc chắn sẽ gây ra nhiều rắc rối. Như vậy đi, xe ta bán cho ngươi, hơn nữa ta lần này còn đưa ngươi đến cửa Tiểu khu Giang Tân, thế nào? " Sài ca nói, thực ra hắn bán xe trực tiếp cho Ngô Minh là dễ nhất, nhưng hắn cũng là một người giảng nghĩa khí và không muốn chiếm tiện nghi người khác. Lần này hắn đưa người đi qua, coi như xảy ra vấn đề, đối phương biết có liên quan đến Câu lạc bộ Vĩnh Lạc cũng sẽ cho một chút mặt mũi. Phải biết rằng Câu lạc bộ Vĩnh Lạc không phải là một băng nhóm bình thường, cũng có một ông chủ lớn ở hậu trường.
Ngô Minh đã có có ấn tượng tốt về Sài ca này, gật đầu nói: “Được, vậy làm phiền!"
"Ngô ca, chúng ta cũng đi theo anh!" Vương Triều mấy người cũng nói họ đã quyết tâm đi theo Ngô Minh, thời điểm như thế này nếu như lùi bước, vậy ai còn có thể che chở cho bọn họ?"
Lúc này mọi người lên xe, cũng may xe Sài ca rất lớn. Chiếc SUV đô thị cỡ lớn dù miễn cưỡng ngồi đủ 7 người cũng không vấn đề gì.
Trên xe Sài ca nói: "Ngô huynh đệ, nếu bằng hữu của ngươi sống trong Tiểu khu Giang Tân, ta đoán anh ấy có lẽ cũng là thành viên của Quỷ Vương đảng. Dù sao, những người duy nhất có thể sống ở đó chỉ có thành viên của Quỷ Vương đảng mới đủ tư cách, ngươi có biết bằng hữu mình tên gì không? Nếu như có chút địa vị nói không chừng có thể cũng kéo các ngươi vào Quỷ Vương đảng, đúng rồi, Vương Triều, các ngươi là không phải sớm biết Ngô huynh đệ có tầng quan hệ này rồi, mới không gia nhập Câu lạc bộ Vĩnh Lạc chúng ta?"
Câu này rõ ràng chủ yếu là nói đùa, đám người Vương Triều tự nhiên coi nó như một trò đùa, Ngô Minh cũng không nhiều lời, chỉ mỉm cười. Đương nhiên, Ngô Minh đã nắm chắc nội tình về Quỷ Vương đảng trong tay, tự nhiên là không hề có một chút e ngại nào cả.
Kỹ năng lái xe của Sài ca rất xuất sắc, hắn băng qua những con phố vốn đã tắc nghẽn một cách nhanh chóng. Sau mười phút, hắn đến lối vào của Tiểu khu Giang Tân, nhưng không có ai lang thang ở đây. Nó giống như một dải phân cách vô hình, bên trong phân biệt với bên ngoài. Hiện tại trong khu an ninh, ai mà không biết Quỷ Vương đảng, trước cửa Tiểu khu Giang Tân có một tấm biển lớn viết tám chữ.
“Lãnh địa Quỷ Vương, thiện nhập giả chết (*)!”
(*) Kẻ nào tự tiện xông vào sẽ chết.
Tám chữ này khá là uy phong lẫm liệt, tám chữ này còn có nghĩa không ai dám vượt qua biên giới.
Sau khi Ngô Minh và những người khác đến gần, họ phát hiện ra vẫn còn vài chiếc ô tô đang đậu trước mặt họ, và hơn một chục người đang đứng ở cổng của Tiểu khu Giang Tân với vẻ mặt rất kính trọng.
"Thỉnh nhờ một vài anh em báo tin cho Quỷ Vương. Tôi là đặc phái viên của chính quyền thành phố, thay mặt thị trưởng và phó thị trưởng, tôi đến thỉnh cầu Quỷ Vương ra tay, hiệp trợ chúng ta ngày mai ra khỏi thành đoạt lương thực." Một người đàn ông trung niên mặc vest đứng ở cửa rất lịch sự, nói với một vài người gác cổng phía trước.
Một vài người đối diện với đặc phái viên trông có vẻ kiêu ngạo, và một trong số họ nói: "Tôi đã nói với ngài bao nhiêu lần rồi, hôm nay không có ai ở đây nhìn thấy Quỷ Vương đại nhân cả, có chuyện gì, ngày mai lại đến.”
"Nhưng việc này liên quan đại sự kế sinh nhai Khu an toàn, không chờ được, đương nhiên chúng ta sẽ không để cho Quỷ Vương làm không công, có điều kiện gì cũng có thể nói ra, chính phủ sẽ thay các ngươi giải quyết!" Người đàn ông trung niên hiển nhiên rất có vẻ quan trường.
"Chính phủ? Đừng khôi hài, bây giờ ai không biết là Công ty Tinh Hà và quân bộ phụ trách, ai sẽ nghe những gì Thị trưởng và Phó thị trưởng nói, nói cho ngươi, cho dù các lãnh đạo của Công ty Tinh Hà và cao tầng quân bộ có tới thì ta cũng nói như vậy. Ngày mai trở lại!” Người gác cửa nhếch mép nói.
Quan viên sắc mặt rất khó coi, nhưng bây giờ không giống như trước, trước đây khi người khác cầu hắn làm việc, hắn đánh giá cũng là sắc mặt này, không có lợi tuyệt đối không làm. Trước đây hắn ngầm thu không biết bao nhiêu chỗ tốt, ngày hôm nay đúng là ngược lại, hắn đến nhét chỗ tốt cho người khác, cho nên lập tức lấy ra một bao đồ vật, đưa qua, đồng thời ăn nói khép nép: "Mấy vị, đây là một điểm tâm ý, xin mời nhận lấy, chỉ cần giúp ta truyền một lời là được!"
Mấy người kia ngược lại cũng không khách khí, trực tiếp đem đồ vật nhận lấy mở ra nhìn một chút, bên trong có một số loại thịt đóng hộp và những thứ tương tự, ở giai đoạn này rất hiếm.
Theo lý mà nói, nhận lấy lợi ích của người khác hẳn là sẽ làm giúp chút chuyện, vị quan cũng nghĩ như vậy, nhưng chuyện tiếp theo khiến hắn choáng váng, mấy người kia thu chỗ tốt nhưng căn bản không có muốn thay người thông báo một chút nào. Hỏi bọn họ, bọn họ lại nói đồ vật thu rồi, nhưng vẫn là ngày mai trở lại, điều này làm cho mặt của viên chức này tức giận lúc trắng lúc xanh, muốn ngạnh xông vào lại không dám. Phải biết ngay mấy ngày trước, người của quân bộ muốn cưỡng ép tiến vào, nhưng kết quả đều bị Quỷ Vương toàn bộ cắn giết, đối với Quỷ Vương, ngay cả quân bộ và Công ty Tinh Hà cũng cực kỳ kiêng kỵ.
Giữa lúc này quan viên này không thể làm gì, đám người Ngô Minh đã đậu xe lại, những người gác cổng lập tức chạy tới.
“Người nào, cút về, trong vòng 100 mét ở đây cấm đỗ xe!” Quát to một tiếng, dĩ nhiên là không hỏi người đến là ai trực tiếp mở miệng mắng.
Trong xe Ngô Minh hơi cau mày, người gác cổng thật bá đạo, có thể tưởng tượng ngày thường Quỷ Vương đảng này làm gì.
Sài ca cũng coi như là một phương nhân vật, nhưng cũng không bằng quan viên trung niên, đối phương cũng không dám cùng mấy người trông cửa này khởi lên xung đột, liền càng không cần phải nói tới hắn.
“Ngô huynh đệ, ta chỉ có thể đưa ngươi đến nơi đây. Quỷ Vương đảng cực kỳ bá đạo, vô luận như thế nào cũng đừng xung đột với bọn họ!” Sài ca ở một bên khuyên vài câu, Ngô Minh cũng gật đầu, nhưng lại đẩy cửa đi xuống.
“Mẹ nó, mày bị điếc à, kêu mày lăn ra xa 100 mét cũng không nghe thấy!” Một người gác cửa nhìn thấy Ngô Minh không những không rời đi mà còn xuống xe, rất khó chịu, lập tức quát mắng. Hắn ta tên là Lưu Toàn, trước đây chỉ là một người bán hoa quả, có thể nói là người ở dưới đáy có cuộc sống không mấy viên mãn. Nhưng từ khi hắn may mắn được gia nhập Quỷ Vương đảng thì tình hình biến hóa long trời lở đất, người khác thấy hắn phải cúi đầu khom lưng, còn phải nói những lời tốt đẹp. Điều này khiến trong lòng hắn đắc ý, cũng trở nên có chút vặn vẹo, nói trắng ra, chính là có chút ỷ thế hiếp người.
Lúc này, hắn ta chỉ vào Ngô Minh và những người khác và chửi ầm lên, nhưng hắn không biết mình đã nhầm đối tượng.
Ngô Minh vừa mới nghe xong trực tiếp một bạt tai quất tới, liền nghe bộp một tiếng, Lưu Toàn trực tiếp bị quất xoay người, sau đó ngã ngồi trên mặt đất, trong miệng phun một cái, chính là bọt máu văng ra tứ phía.
Hắn rõ ràng là bị đánh cho ngu người, từ ngày thành lập Khu an toàn thì không ai dám đánh hắn, Lưu Toàn là người khôn khéo, biết người trong Quỷ Vương đảng không thể khiêu khích, nhưng người ngoài, hắn còn tàn nhẫn hơn bất cứ ai khác.
“Phản, phản rồi, các huynh đệ, đánh cho ta, đánh chết tính cho ta!” Lưu Toàn ngồi dưới đất nói một cách vô thức, lập tức các thành viên của Quỷ Vương Đảng đang đi cùng hắn rút khảm đao xông lên. Chỉ có điều những người này làm gì là đối thủ của Ngô Minh, kết quả từng người đều bị tát lăn ra đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận