Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 679: Tường sương mù sụp đổ

Những Dị tộc nhân bị nuốt vào trong Hắc vụ lập tức bị các Vụ Linh tấn công, thương vong nặng nề. Các sinh linh sau khi chết lập tức bị Hắc vụ khống chế, càng sinh ra nhiều Vụ Linh. Chỉ trong vài phút, các Quân đội 400.000 người đã tử vong hết 9 phần 10, những người còn lại có thực lực cao hơn có thể cầm cự được một thời gian, nhưng sớm muộn gì họ cũng sẽ bị Hắc vụ nuốt chửng.
Ngô Minh không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng anh ta vẫn cảm giác được Hắc vụ trải qua biến hóa kịch liệt, giống như một nồi nước sôi, rơi vào trạng thái cuồng bạo, vô cùng bất ổn.
“Vừa rồi Gia hỏa này chắc là đã làm gì đó rồi!” Ngô Minh cau mày lấy ra một Thẻ bí thuật Hoàng kim mà anh ta mới chế tác gần đây, Thẻ bí thuật Lôi hệ này đã đạt tới tiêu chuẩn của một Thẻ phép cấp sáu, đủ để diệt sát cao thủ cấp 6. Ngô Minh cảm thấy Vu sư Thú nhân ở phía đối diện quá nguy hiểm nên dự định giải quyết trận chiến càng sớm càng tốt, lúc này Ngô Minh mới thể hiện thực lực của mình.
Có điều, Vu sư Thú nhân phía đối diện dường như cũng cảm nhận được khí tức sát ý trên người Ngô Minh, lập tức giành trước kích hoạt mấy tấm thẻ tạo thành kết giới hỏa diễm phong tỏa phía trước, và một tấm thẻ trong đó tạo thành một bóng ma quái dị lao về phía Ngô Minh nhanh như chớp, tốc độ của hồn ma quá nhanh, Ngô Minh khó tránh khỏi, lập tức bị hồn ma chui vào trong cơ thể.
"Ta khác với những tên khổng lồ ngu ngốc kia. Khi không hạ được đối thủ, ta sẽ kịp thời rút lui, nhưng chủ nhân của U Linh Thánh Điển, tính mạng của ngươi sớm muộn gì cũng là của ta, ta đã nguyền rủa ngươi, về sau ngươi ở bất cứ nơi nào thì ta cũng có thể tìm được ngươi, chờ ta quay đầu trở lại đi." Độc Hỏa nói xong, quanh thân bốc lên ngọn lửa màu xanh lục, liền muốn chạy trốn.
Ngô Minh hừ lạnh một tiếng, lời nguyền mà đối phương vừa tung ra dường như không thể phòng bị và né tránh, cũng không có khó chịu về thể chất, xem ra quả thực là một lời nguyền kiểu theo dõi, nhưng đã nhận mà không trả lễ thì không hay, cho nên anh ta trực tiếp hạ lệnh cho A Mỗ kích hoạt Thẻ bí thuật trong tay. Chỉ thấy môt đạo Lôi điện nhanh chóng đánh tới, trực tiếp đánh trúng Độc Hỏa đang chuẩn bị chạy trốn, liền nghe một tiếng hét thảm, ngọn lửa màu xanh lục lập tức bùng cháy dữ dội, sau đó thân ảnh của đối phương biến mất không còn tăm tích.
Sau đó Ngô Minh lao tới, ngọn lửa màu xanh lục còn chưa biến mất hoàn toàn, nhìn xung quanh thì phát hiện đối phương quả nhiên đã trốn thoát. Loại pháp thuật có thể trốn thoát vào ngọn lửa này quả thực khá kỳ lạ, ít nhất trốn thoát cũng là tiện nghi bậc nhất. Tuy nhiên, đối phương vẫn bị trúng Thẻ bí thuật cuối cùng, cho dù không chết cũng nhất định bị thương nặng, điểm này Ngô Minh vẫn có thể khẳng định, đối với Thẻ bí thuật Hoàng kim do chính mình chế tác thì anh ta vẫn có sự tự tin này, càng không cần phải nói vừa nãy Thẻ bí thuật phóng thích vừa rồi là Lôi hệ có lực công kích mạnh nhất.
Kiểm tra cơ thể một hồi vẫn không có gì bất thường, nhưng Ngô Minh có thể cảm thấy có một bóng đen trong cơ thể mình, nhưng không thể chạm vào và trục xuất nó, đây hẳn là lời nguyền của đối phương.
Ngô Minh lập tức lấy ra một Thẻ cứu rỗi và sử dụng nó trên người mình để xem có thể thoát khỏi lời nguyền này hay không. Nhưng hiển nhiên loại lời nguyền này không phải là thẻ phép tiêu cực, cũng sẽ không gây ra thương tổn gì cho Ngô Minh, cho nên Thẻ cứu rỗi không thể trục xuất nó.
"Được rồi, chẳng qua là bị người hạ xuống truy tung khí như thế mà thôi, nếu tên đó dám tới, ta sẽ khiến hắn không có cơ hội chạy thoát! " Mặc kệ nói như thế nào, Ngô Minh lúc này đều là bị người bày một đạo, tuy công kích vừa rồi coi như thu hồi được chút lợi tức, nhưng vẫn khiến cho Ngô Minh cảm thấy mình bị thua thiệt. Ít ai biết rằng ở nơi cách đó cả nghìn mét, Độc Hỏa đi ra từ bên trong ngọn lửa màu xanh lục chật vật không thôi, nửa người bị Lôi điện đánh cháy xém, một cánh tay đều phế bỏ, trên người áo choàng cũng rách tả tơi lộ ra vẻ ngoài xấu xí của hắn.
"Đồ khốn, tên Bí thuật sư chết tiệt, ngươi đã hại ta thành như thế này, chờ xem, chờ xem. Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi, moi tim ngươi ra, biến ngươi trở thành thi nô (xác sống nô lệ) kinh khủng, còn có U Linh Thánh Điển, ta nhất định phải đoạt được!" Độc Hỏa cực kỳ dữ tợn, nhưng lúc này bị thương nặng tự nhiên không thể quay lại báo thù, huống hồ gã ta đã sớm nhìn ra thực lực của đối phương khá là cường đại, mặc dù chính mình toàn lực ra tay cũng không thể thủ thắng. Càng không cần phải nói trực giác Độc Hỏa rất nhạy cảm, gã có thể nhìn thấy đối thủ giấu giếm thực lực, vì vậy gã ta quyết định chọn cách lui sang một bên, cũng may cuối cùng lại gieo vào đối thủ một lời nguyền để gã có thể tìm đối thủ bất cứ lúc nào trong tương lai để trả thù.
"Thu hồi tất cả Hắc Linh Châu, vừa rồi đã cắn nuốt đại quân 400.000, Hắc Linh Châu chắc chắn sẽ đạt đến mức bão hòa!" Độc Hỏa ra lệnh cho một nhóm Vu sư Thú nhân xung quanh gã ta, và những Vu sư Thú nhân đó ngay lập tức thi hành mệnh lệnh.
Chẳng mấy chốc, hàng chục Vu sư Thú nhân xuất hiện, mỗi người đều cầm trong tay một viên Hắc Linh Châu, nhưng sau khi đếm lại chỉ có hơn năm mươi cái.
"Làm sao vậy? Sao lại có thể có ít như vậy?" Độc Hỏa da mặt kinh hoàng, phải biết lúc đầu gã đã sắp xếp một trăm viên Hắc Linh Châu, nhưng bây giờ chỉ có hơn năm mươi viên, dĩ nhiên là thiếu gần một nửa.
“Độc Hỏa Đại vu sư, là một U Linh cổ quái và một con quái xà không ngừng tấn công Tháp xương của chúng ta, tất cả những Hắc Linh Châu khác đều bị chúng lấy đi!” Một Vu sư Thú nhân sợ hãi nói.
“Cái gì?” Ngay lập tức sâu trong ánh mắt Độc Hoả bốc lên một ngọn lửa, răng nanh trong miệng không ngừng khu động phát ra những tiếng ken két, thân thể vốn lọm khọm cũng trực tiếp thẳng lưng lên. Gã ta tiến lên một bước, đưa tay chộp một cái liền vồ nát Vu sư Thú nhân vừa mới lên tiếng, sau đó lấy vu thuật khủng bố hấp thu tất cả máu thịt cùng linh hồn của đối phương.
Các Vu sư Thú nhân khác lập tức câm như hến, không dám nhúc nhích.
Lúc này, Độc Hỏa dùng đôi mắt căm hận nhìn chằm chằm vào Hắc vụ phía xa, sát khí trên mặt cực kỳ nồng đậm, lúc này không ai dám lên tiếng vì sợ tai bay vạ gió.
Cuối cùng Độc Hỏa cũng nuốt xuống một ngụm hoả khí này, mặc dù đối phương đã lấy gần một nửa Hắc Linh Cầu khiến kế hoạch của gã bị đả kích cực lớn, nhưng Độc Hỏa hiểu vết thương nghiêm trọng của mình vẫn còn chưa lành, hơn nữa đối thủ của gã ta không sợ Hắc vụ mà thực lực mạnh mẽ có thể so với Cổ Cự Nhân Vương và Hoàng Kim nhất tộc, đối thủ như vậy tạm thời gã đánh không lại cho nên khẩu ác khí trong lòng nuối không trôi cũng phải nuốt.
“Được, tốt lắm, chủ nhân của U Linh Thánh Điển, ta đã nhớ kỹ mối hận này, cứ chờ xem!” Độc Hỏa nói xong, quay đầu nói với những Vu sư khác: “Đi, rời khỏi đây, Cự Nhân nhất tộc chẳng mấy chốc sẽ biết chúng ta lợi dụng bọn chúng, sợ là sẽ phải đối phó chúng ta, cũng may có Đế quốc Thú nhân kiềm chế bọn chúng. Chỉ cần chúng ta đến vùng đất của tổ tiên chúng ta, sau đó sử dụng lực lượng cường đại của hạt Hắc Linh Châu để triệu hồi tổ tiên của Vu sư thị tộc chúng ta. Khi đó, toàn bộ Nguyên khí thế giới, bao gồm cả Cự nhân nhất tộc và Hoàng Kim nhất tộc cũng chỉ có thể trở thành nô lệ dưới chân chúng ta. "
Nói xong, gã ta biến thành một lửa xanh và biến mất không dấu vết.
Mười phút sau, Ngô Minh tìm được Nhuyễn Trùng Hủy Diệt và U Linh Thánh Điển, không biết U Linh Thánh Điển đã nuốt bao nhiêu Hắc Linh Châu, lúc này chói mắt như mặt trời nhỏ, mặt trên nguyên khí mạnh mẽ đến mức tận cùng, thậm chí ngay cả Ngô Minh cũng cảm giác một tia run rẩy.
Đúng vậy, cảm giác này đơn giản giống như đối mặt với một Cổ Cự Nhân Vương cường đại, hoặc thậm chí còn hơn thế nữa.
“Chủ nhân, đối phương đã lấy đi những Hắc Linh Châu còn lại, ta cũng không thể tiếp tục hút nữa, kế tiếp ta cần phải tiêu hóa nguồn sức mạnh này. Trong khoảng thời gian này, ta sẽ không thể giúp ngài được nữa!” Vương miện U Linh nói. Giờ phút này không còn đờ đẫn như trước mà trong đôi mắt bốc lên U Linh Chi Hỏa tràn đầy cơ trí, hiển nhiên nuốt được Hắc Linh Châu đã khiến nó tiến hóa và cải thiện rất nhiều.
Nghe nói U Linh Thánh Điển muốn ngủ say, Ngô Minh cũng biết đối phương đang muốn tiêu hoá sức mạnh cho nên anh ta đương nhiên gật đầu đồng ý.
Ngay lập tức, Vương miện U Linh hóa thành một tia hào quang tiến nhập vào U Linh Thánh Điển, U Linh Thánh Điển phanh một tiếng và biến thành một thẻ bài đầy ánh sáng rơi vào tay Ngô Minh.
Ngô Minh thấy trạng thái của U Linh Thánh Điển lúc này không dùng được nữa, dường như nó không thể xuất hiện trở lại cho đến khi Thánh Điển đã tiêu hóa được sức mạnh to lớn không gì sánh được này.
Cất thẻ đi, Ngô Minh nhìn Hắc vụ xung quanh một chút, tuy Hắc vụ vẫn còn nhưng Ngô Minh cảm thấy rất khác so với vừa rồi, Hắc vụ vừa rồi giống như một nồi nước sôi, khắp nơi đều đầy rẫy nguy hiểm, nhưng hiện tại Hắc vụ dường như đã trực tiếp bị rút hết tất cả sinh cơ, trước mắt âm u đầy tử khí.
Mặc dù Ngô Minh có thể cảm giác được trong Hắc vụ vẫn còn có một số Vụ Linh, thế nhưng số lượng đã ít đến mức đáng thương.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Ngô Minh cau mày, anh ta chạy nhanh tìm tới một tòa Tháp xương bỏ hoang.
Trước khi phá hủy Tháp xương để giết Vu sư lấy Hắc Linh Châu, Ngô Minh không để ý tới Tháp xương mà trực tiếp để cho Nhuyễn Trùng Hủy Diệt đập nát, lúc này có thời gian nghiên cứu mới phát hiện ra Tháp xương này không bình thường.
Rõ ràng Tháp xương này là một loại công trình đặc biệt, Ngô Minh tỉ mỉ kiểm tra một hồi, xương cốt trên đó đều là xương cốt ẩn chứa Linh nguyên, cách sắp xếp và bố trí cũng rất đặc biệt, hình dạng giống như một hình thang tiêu chuẩn. Lúc này, Ngô Minh có thể thấy Hắc vụ vẫn đang thoát ra từ Tháp xương.
Đưa tay chạm vào Tháp xương, Ngô Minh thử nghiệm đem nó hoá thẻ. Phải biết chỉ có một Chế thẻ sư lợi hại mới có thể hoá thẻ tất cả vật phẩm, trong cơ thể Ngô Minh có Hoàng kim nguyên khí, đã từng được huấn luyện Bí thuật, cũng cùng Y Y và lão Pol Hủy Diệt nhất tộc trao đổi qua, vì vậy tài nghệ chế tác thẻ của Ngô Minh đã có thể được xem là cấp đại sư.
Vì vậy, không khó để Ngô Minh có thể hoá thẻ Tháp xương này, và chỉ cần nó được hoá thẻ thì anh ta có thể biết được công dụng của Tháp xương này.
Vài phút sau, lòng bàn tay của Ngô Minh tập trung một luồng nguyên khí lập tức quấn lấy Tháp xương cao mười thước, sau đó phanh một tiếng, Tháp xương liền biến thành một tấm thẻ bài.
"Hắc Vụ Cốt Tháp, một vật phẩm cấp bốn, nơi đặt Hắc Vụ Cốt Tháp sẽ được bao phủ trong Hắc vụ. Hắc vụ thích hợp nhất cho các Linh thể và sinh vật Bất tử (xác sống) sinh tồn."
Hiển nhiên đây là vật phẩm cấp bốn, và tác dụng của nó rõ ràng là ngoài dự đoán của Ngô Minh, điều mà anh ta nghĩ là nếu kiếm được nhiều Hắc Vụ Cốt Tháp này, bố trí chúng xung quanh lãnh thổ của mình rồi để một số sinh vật Bất tử trong đó thì tuyệt đối là một phòng tuyến phi thường cường đại, phải biết đấy ngay cả Quân đoàn cự thú cũng bị mắc kẹt bởi Hắc vụ này, và chỉ điều này thôi cũng biết được sự kinh khủng của Hắc vụ.
Ngay lập tức Ngô Minh bắt đầu lang thang trong Hắc vụ tìm kiếm Tháp xương rồi thu thập, mỗi lần thu thập Tháp xương, một phần Hắc vụ sẽ tiêu tan. Sau khi Ngô Minh thu thập hơn năm mươi Hắc Vụ Cốt Tháp, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện Hắc vụ đã tiêu tan không còn hình bóng, lộ ra diện mạo như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận