Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 59: Thiên địch

Ngô Minh khẽ thở dài, hiện tại đã dùng hết tất cả thủ đoạn, lúc này toàn thân đau nhức, đúng nói đến đào tẩu ngay cả đứng lên anh ta cũng không đủ sức.
Lúc hạ sát trùng nhân đã cạn kiệt sức lực cuối cùng của Ngô Minh.
Tuy rằng không cam lòng, tuy rằng không muốn nhận mệnh, nhưng hiện thực chính là như thế khiến Ngô Minh chỉ còn nước cười khổ.
Người đá khổng lồ gầm lên một tiếng, toàn thân nó bị lửa đốt cháy dữ dội nhưng lớp da đá của nó vẫn phòng hộ được ngọn lửa đốt cháy này. Giờ phút này nó trừng con mắt duy nhất gắt gao nhìn chằm chằm hướng Ngô Minh đang ẩn thân chầm chậm bước tới.
Lúc này, Ngô Minh đã có thể nhìn thấy người đá khổng lồ đứng cách mình không đến hai mét, chỉ cần nhấc chân lên là có thể dễ dàng giẫm chết anh ta.
Tuy nhiên, sự tình phát triển lại vô vàn biến hóa, vào lúc này một bóng đen đột nhiên từ trên trời rơi xuống, bao phủ khu vực này thành một cái bóng cực lớn.
Sau đó, có một âm thanh nghe được khiến ai cũng khó quên cả đời.
GRÀOOOOOOO!
Ngô Minh chưa bao giờ nghe thấy âm thanh như vậy, lỗ tai nhất thời mất thính giác, Ngô Minh có thể thấy rõ thủy tinh cả đường vỡ tan, cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.
Ngẩng đầu, Ngô Minh nhìn thấy một bóng đen cực lớn, ngay cả một người đá khổng lồ cao hơn mét sáu cũng thấp hơn bóng đen này rất nhiều.
Lại nhìn về phía người đá khổng lồ dường như nó đã nhìn thấy kẻ thù sinh tử của mình, nó mặc kệ không quản tới Ngô Minh mà gầm lên với cái bóng, thậm chí còn rút đèn đường cầm một tay vũ động về phía đối thủ.
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng đen trên không trung đột nhiên lao xuống, một luồng khí tức cực lớn thổi tới, Ngô Minh vội vàng núp dưới góc tường nhìn chằm chằm cự thú khổng lồ lơ lửng trên không trung.
Đúng vậy, Ngô Minh chỉ có thể dùng cự thú khổng lồ để miêu tả thứ này.
Con quái vật khổng lồ này được bao phủ bởi lớp vảy màu xanh lục thoạt nhìn rất cứng rắn. Mỗi chiếc vảy có kích thước bằng cái bát, nhô cao lên trông vô cùng cứng cáp, lơ lửng trên không trung, mỗi khi đập cánh sẽ tạo ra áp lực gió rít có thể nghe thấy, một số ô tô ở gần bị thổi bay như một tờ giấy.
Với cái đầu khổng lồ, cái đuôi dài và cái miệng đầy những chiếc răng sắc nhọn, con quái vật khổng lồ này trông giống như một con thằn lằn xanh được phóng đại hàng trăm lần.
Ngô Minh sững sờ một lúc và tự nghĩ, đây chẳng phải là 'cự long ' trong truyền thuyết phương Tây sao?
Ở kiếp trước, Ngô Minh cũng đã từng nghe nói qua loại sinh vật này, nhưng anh ta chưa từng thấy qua, cũng chưa từng tưởng tượng mình sẽ được cự long này gián tiếp cứu thoát.
Đầu của cự long trước mặt quá lớn, xương hàm to lớn tượng trưng cho lực cắn mạnh mẽ, lúc này hai mắt nó dán chặt vào người đá khổng lồ, trong cổ họng không ngừng gầm lên tiếng gầm giận dữ.
Ngô Minh chợt nhớ ra điều gì đó, anh từng nghe đồn rằng người khổng lồ và rồng là thiên địch, nhưng anh không ngờ đó là sự thật.
Nói tóm lại, lúc này hai con yêu thú to lớn đối mặt với nhau như kẻ thù sinh tử, hoàn toàn quên mất Ngô Minh, có lẽ đối với chúng nó Ngô Minh đơn giản chỉ là một con kiến không cần quan tâm.
Đột nhiên, người đá khổng lồ gầm lên và tấn công trước. Nó nhặt một chiếc đèn đường đập mạnh, cự long phản ứng cũng không chậm chút nào, nó há miệng ra táp vào cột kim loại của đèn đường, dưới hàm răng của con rồng, cột đèn đường bằng kim loại đã bị gãy hoàn toàn, mỏng manh như que tăm.
Người đá khổng lồ tuy không to bằng con rồng, nhưng tương đối nhanh nhẹn, lao lên đập một cánh tay, không ngờ con rồng phản ứng cực nhanh, vĩ rồng tạt ngang quét gã khổng lồ ngã rầm xuống đất.
Gã ta bị mất một cánh tay và mù một mắt, tự nhiên sức chiến đấu của nó giảm đi rất nhiều, vừa muốn đứng dậy thì đã thấy cự long vũ động long dực lao về phía nó, cắn vào cổ người đá khổng lồ nhanh như chớp.
Da đá có thể phòng hộ được đạn pháo lại vỡ vụn dưới răng rồng, máu tuôn xối xả, gã khổng lồ bằng đá giẫy giụa từ kịch liệt đến chậm chạp, cuối cùng chìm vào yên tĩnh.
Ngô Minh từ đầu đến cuối đều không dám để lộ ra hơi thở, có thể kết luận cho dù cự long này không phải sinh vật cấp bốn, nhưng nó nhất định mạnh hơn gã khổng lồ bằng đá. Điều này không quan trọng, điều quan trọng là nếu đối phương muốn ăn thịt mình thì còn dễ hơn giết một con kiến.
May mắn thay, những lo lắng của Ngô Minh đã không trở thành sự thực, lục giáp cự long không hề quan tâm đến anh ta, mà dùng móng vuốt sau sắc bén vồ lấy cơ thể của người đá khổng lồ, vỗ cánh trực tiếp kéo người đá khổng lồ bay đi. Tốc độ cực kỳ nhanh chớp mắt đã biến mất không còn bóng dáng, anh ta cũng không biết nó đã bay đi đâu.
Nhặt về được một cái mệnh, Ngô Minh thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh hiểu rằng đây có thể là một cuộc 'săn mồi', nhưng con mồi của cự long là một người khổng lồ.
Dù chỉ giao chiến trong chốc lát nhưng hai gã khổng lồ này đã phá hủy toàn bộ con phố, hiện trường như một bãi chiến trường, mái hiên gãy đổ, tường vỡ, mặt đất sụp đổ, xe hơi nát bét khắp nơi.
Ngô Minh nghỉ ngơi một hồi, cuối cùng cũng từ dưới đất bò dậy, phải rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không có khí tức người đá khổng lồ phát uy, quái vật như trùng nhân nhất định sẽ xuất hiện, lúc này anh ta không còn bất cứ thủ đoạn nào nữa, bị bao vây khẳng định sẽ lành ít dữ nhiều.
Vì cái gọi là phước bất trùng lai, hoạ vô đơn chí, Ngô Minh vừa nghĩ đến điều này khi anh nghe thấy một tiếng rống của trùng nhân quen thuộc.
Từ những tòa nhà phía xa, hơn chục trùng nhân bước ra, thậm chí còn có vài trùng nhân cấp hai. Những chiếc răng nanh sắc nhọn không ngừng cắn hợp, phát ra tiếng cạ cạ ghê người, hai tròng mắt xám đục liếc nhìn xung quanh.
Ngô Minh lập tức cúi người trốn sau một chiếc ô tô bị lật, trong tình huống hiện tại, một là anh kiệt sức và trọng thương, hai là anh không có thẻ bài, nếu bị số trùng nhân này phát hiện, hậu quả xảy ra khó có thể tưởng tượng.
Trên thực tế, chưa nói đến thẻ bài, Ngô Minh đã phát hiện ra mình đã đánh rơi khẩu súng mà mình mang theo trong quá trình chạy trốn vừa rồi.
Tất nhiên, không phải hoàn toàn không còn gì, Ngô Minh vẫn còn một chiếc răng bọ. Tuy nhiên uy lực của thứ này thực sự có hạn, Ngô Minh đương nhiên không thể nghĩ sẽ dùng răng bọ xông ra ngoài vòng vây khi bị trùng nhân bao vây.
Trong khi Ngô Minh đang suy nghĩ tìm đối sách, một gã trùng nhân đã vượt qua chiếc xe bị lật lập tức phát hiện ra Ngô Minh.
“Xong đời!” Ngô Minh thầm mắng một tiếng, con trùng nhân lập tức phát ra tiếng rít liền xông về phía Ngô Minh.
...
Choáng váng, Ngô Minh cảm thấy rất khó chịu, như thể anh đang bị kéo lê trên những cái hố không bằng phẳng và sỏi đá.
Bang!
Lại là một vụ va chạm, sau đầu của Ngô Minh tiếp xúc trực tiếp với mặt đất, tuy rằng lần va chạm này rất nặng nhưng Ngô Minh đột nhiên tỉnh táo lại.
Khi mở mắt ra, Ngô Minh phát hiện mình thực sự bị kéo theo, có một tên trùng nhân khom người đi tới, dùng tay tóm lấy một cổ chân của anh ta đi về phía trước.
Xung quanh tối om, có vẻ giống như đây là một cái hầm ngầm.
Sớm nhớ lại tất cả những chuyện trước khi hôn mê, Ngô Minh nhớ tới mình bị trùng nhân phát hiện, sau đó chống cự lại bị một con trùng cấp hai đánh vào đầu, ngất xỉu tại chỗ.
Ngô Minh lúc này mới phát hiện y phục trên người đã tan nát, Áo giáp nguyên khí hợp kim mà anh mặc bên trong cũng có vết nứt, thậm chí có vài bộ phận bị vỡ.
Rõ ràng là bộ giáp này đã cứu mạng anh ta, nếu không hiện tại nhất định phải là một cái xác chết.
Thiết tượng xứng danh là một thợ rèn huyền thoại, bộ áo giáp mà ông tạo ra thực sự rất phi thường, nhưng trang bị này cũng đang trên đà hỏng hóc, chắc chắn nó sẽ thành phế liệu nếu không được sửa chữa.
"Có vẻ như những con trùng nhân đó đã tấn công ta một cách điên cuồng, và nhờ bộ giáp này chúng tưởng rằng ta đã chết nên chúng mới kéo ta đến đây? Nhưng đây là nơi nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận