Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 445: Hải Yêu nhất tộc và Hư Vô Hành Giả (1)

Lúc trước cô ta có chút lo lắng, nhưng đúng như cô nói, ở thời đại này, phụ nữ nếu muốn sống tốt thì chỉ có thể dựa vào chính mình, hoặc là mạnh mẽ như Cốc Vân mới có thể bảo vệ bản thân, chấn nhiếp người khác, hoặc là chọn một chỗ dựa cường đại và bán mình với giá tốt.
Đương nhiên, cô ta không có thực lực cường đại cho nên chỉ có thể lựa chọn con đường thứ hai, lựa chọn người chống lưng chắc chắn là quan trọng nhất. Và bây giờ, Tích Hi nghĩ rằng cô đã gặp được người chống lưng cường đại nhất.
Đúng vậy, chính là chỗ dựa mạnh nhất.
Tích Hi là một phụ nữ tinh mắt. Vào ngày hôm đó cô ta đã nhận thấy người đội mũ lưỡi trai và đeo mặt nạ là một cao thủ, một cao thủ cô ta chưa bao giờ từng thấy bao giờ, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người có thể phóng xuất ra Hỏa diễm Toàn Phong Kiếm Khí khủng bố. Hơn nữa những gì đã xảy ra vừa rồi, Tứ hung là tồn tại mà nhiều người không dám trêu chọc, khi đụng phải người này, vậy mà vừa đối mặt đã bị phế đi, ba người chết và một người bị thương, ngay cả khi tên Đại hung bây giờ chưa chết sẽ không bao giờ dám tìm anh ta nữa.
Đây chính là người chống lưng mà cô đang tìm kiếm nên khi nghe đối phương yêu cầu mình theo mình, Tích Hi tuy có hơi thấp thỏm không yên và có chút sợ hãi nhưng vẫn đi theo, mặc dù biết có thể người này sẽ lột sạch quần áo của mình, tùy ý lăng nhục.
Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa, không phải là chuyện sớm hay muộn hay sao? Thà làm nữ nhân cho cường giả như thế này còn hơn đi theo tên ngu ngốc não tàn Tiêu Khải, chỉ mỗi điễm này thôi mình đã mạnh gấp vạn lần so với hai người phụ nữ của Tiêu Khải.
Tích Hi vẫn hoàn toàn tự tin vào ngoại hình của mình.
Có chút thấp thỏm bước vào cabin cùng với Ngô Minh. Ngô Minh ngồi trên ghế, yêu cầu Tích Hi đóng cửa lại, sau đó nhìn chằm chằm vào đối phương không nói tiếng nào.
Tích Hi đứng đó, hơi choáng ngợp, ngay khi cô ấy định cởi quần áo của mình, Ngô Minh đã lên tiếng.
"Cô tên gì, tại sao phải ở chỗ này? Đem kinh nghiệm của các ngươi không sót một chữ nói cho ta biết. Đừng cố lừa gạt ta, như vậy đối với ngươi không có bất kỳ chỗ tốt nào đâu!"
Tích Hi sững sờ, nhưng cô vẫn nói rất chi tiết: "Tôi tên là Tích Hi, đang là học sinh trung học. Một năm trước, một số lớp tốt nghiệp của chúng tôi đã tổ chức một chuyến đi tốt nghiệp xuyên đại dương trên một du thuyền lớn có tên là Hoàng Gia Nữ Vương... "
Trải nghiệm này tự nhiên là một kỷ niệm của Tích Hi, trong ký ức vẫn còn mới mẻ, thậm chí còn xuất hiện trong giấc mơ của cô không biết bao nhiêu lần. Trong khoảng thời gian cô ta đang miêu tả, Ngô Minh không nói chuyện ngoại trừ thỉnh thoảng hỏi vài câu. Trong khi kể chuyện thì Tích Hi ngày càng nhập tâm hơn, dường như mọi thứ cô ta trải qua đều hiện lên trong tâm trí cô. Khi thảm họa xảy ra, du thuyền của họ bị những sinh vật bí ẩn tấn công, và chuyến đi tốt nghiệp vui vẻ biến thành một trải nghiệm địa ngục, những lá bài từ trên trời rơi xuống không chỉ mang đến những con quái vật đáng sợ, mà còn trực tiếp đập nát du thuyền, khiến cho con tàu trực tiếp giải thể.
Hỗn loạn, ít nhất một nửa số người trên tàu thiệt mạng.
Những người sống sót lênh đênh dưới nước một ngày một đêm trước khi đến một hoang đảo chỉ rộng vài nghìn mét vuông, nơi họ trải qua hàng tháng trời như địa ngục trần gian.
Thiếu lương thực, trên đảo hoang chẳng có gì ngoài một số cây cối thưa thớt và cát đá. Một số đã chết trên đảo hoang, một số may mắn trở thành Thức Tỉnh giả, nhưng miễn là còn sống thì họ phải thích nghi với hoàn cảnh mới, quy luật sinh tồn của Tân thế giới.
Đó là sự trở lại 'luật rừng' ban đầu.
Cố gắng sống sót bằng mọi giá.
Từ hòn đảo hoang đến một con tàu khác, rồi đến chiếc tàu chở dầu bị con quái vật lúc trước đánh tan xác, tất cả đều bỏ chạy. Một bước vào Loạn Lưu Hải thì không thể rời đi.
Ngô Minh nhìn Tích Hi ở phía đối diện và đánh giá sự thật của những gì đối phương nói.
Rõ ràng, Ngô Minh biết cô gái không nói dối mình, những gì cô nói đều là sự thật. Thậm chí về sau, cô ta hai mắt rưng rưng, hỏi mình xem Nhân loại ở thế giới bên ngoài Loạn Lưu Hải ra sao rồi.
"Nghe người ta nói thế giới bên ngoài cũng bị quái vật xâm chiếm, nhưng tôi vẫn không tin. Ngài có thể nói cho ta biết có thật như vậy không? Cha mẹ của ta, ta rất nhớ bọn họ." Nói ra lời cuối cùng, nước mắt lã chả tuôn rơi, bộ dáng làm người thương yêu.
“Một ngày nào đó, cô sẽ được tận mắt nhìn thấy quê hương của mình. Đến lúc đó, hãy tự mình đi xem!” Ngô Minh không trả lời, anh không có được câu trả lời mà mình mong muốn, đó là cách rời khỏi Loạn Lưu Hải.
Hoặc có thể, như Tích Hi đã nói, không ai có thể rời khỏi Loạn Lưu Hải.
Ngô Minh than nhẹ một tiếng, hiện tại chỉ có thể gác lại vấn đề phiền phức này. Bây giờ quan trọng nhất chính là khôi phục thực lực, chỉ khi thực lực khôi phục mới có thể tìm cách rời đi. Bằng không lần sau gặp phải nguyên khí cấp ba, thậm chí là cao thủ lợi hại hơn, một chút sinh vật này trong tay thật sự không đủ nhìn.
Trong lúc Ngô Minh đang trầm tư, anh ta mặc kệ Tích Hi đang ở phía đối diện, người sau không dám ngồi xuống, hiển nhiên cô có thể nhìn ra Ngô Minh có một số chuyện đang phiền não nào đó, cho nên không dám lên tiếng.
Sau một lúc, cuối cùng Ngô Minh cũng nghĩ thông suốt một số chuyện, khi anh nhìn lên thì thấy Tích Hi vẫn đang đứng đó.
“Sao cô vẫn ở đây?” Ngô Minh theo bản năng hỏi một câu, Tích Hi sững sờ, không biết đây là ý gì. Cô vẫn nghĩ Ngô Minh gọi cô vào nhất định không phải chỉ hỏi một số kinh nghiệm đơn giản, mà còn chú ý đến những thứ khác. Ví dụ như chuyện gì đó mà đàn ông thích làm, chẳng hạn như chuyện gì đó giữa một người đàn ông và một phụ nữ.
"Tôi... tôi..." Tích Hi không biết phải trả lời như thế nào.
Đáng tiếc Ngô Minh hoàn toàn không nghĩ tới điều đó, trực tiếp xua tay nói: "Được rồi, ngươi đi ra ngoài trước xem bọn họ kéo thuyền bốn tên hải tặc xong chưa. Thuyền của chúng ta không có dầu, cho nên không có động lực, có điều thuyền này cũng không có thể vứt bỏ, tốt hơn là để bọn họ nối hai thuyền lại với nhau, để ban đêm các ngươi có chỗ ngủ. "
Ngô Minh đương nhiên biết trên thuyền Bàn Cổ Hào có rất ít cabin, không có chỗ cho những người như Tích Hi, chỉ có thể ở trên boong thuyền chắp vá, nếu có thêm thuyền ​​thì việc để họ đi lên là điều đương nhiên.
Tích Hi gật đầu, vội vàng ra khỏi cabin nhưng tâm trạng đang rất thoải mái, theo ý cô thì Ngô Minh đã sắp xếp một 'công việc' cho cô, đó là thừa nhận thân phận và địa vị của cô, nếu như vậy thì cô cũng đã được coi là người của anh ta, cái này tự nhiên là một chuyện tốt.
Ngô Minh hiển nhiên không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, bên ngoài có Chúc trông chừng, còn có hai Khô lâu cung thủ nhất định sẽ không có gì ngoài ý muốn. Mặt khác, tình huống bên mình phải nhanh chóng giải quyết.
Mặc dù cách đây vài ngày anh ta dựa vào một nguồn cảm hứng, đã tạo ra một lá bài sâu trong linh hồn mình để 'phong ấn' sức mạnh của nguyên khí Lôi điện dị chủng, nhưng đồng thời cũng phong ấn luôn thực lực của mình.
Nói cách khác, chính là Ngô Minh tự mình áp chế thực lực của mình, giống như thay cái chai lớn lấy cái nhỏ, dù có uống bao nhiêu Huyết thanh, nước suối lỳ lạ hay quái tuyền kết tinh cũng đều vô dụng, bởi vì sức chứa của nó là có hạn.
Và nếu không thể giải quyết vấn đề này thì sẽ không bao giờ khôi phục được thực lực.
Nhưng làm thế nào để giải quyết vấn đề này lại là một vấn đề khó. Mặc dù Ngô Minh đã nghĩ ra một số phương pháp, nhưng cũng khó có thể thực hiện. Nhưng thật may mắn, Ngô Minh nghĩ tới mình vẫn có một trợ giúp mạnh mẽ.
Cửu Trảo !
Cửu Trảo đã đọc sách một trăm năm trong Thư viện bí thuật, có thể nó sẽ biết được một số phương pháp bí mật, có thể giúp mình giải quyết những rắc rối trước mắt. Việc này không nên chậm trễ, cho nên Ngô Minh lấy ra một tấm Thẻ phi tin và viết những rắc rối mà mình gặp phải từ trước đến nay. Tất nhiên, anh ta cũng viết một số lời hỏi thăm ân cần. Sau đó, Ngô Minh đọc lại một cách cẩn thận hơn hai lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới kích hoạt thẻ.
Ngô Minh tự hỏi liệu loại Thẻ phi tin này có thể sử dụng được ở vùng Loạn Lưu Hải này không, nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ biến thành một đạo lưu quang bay lên trời, Ngô Minh biết những lo lắng của mình là không cần thiết.
Thẻ phi tin sinh ra lưu quang tốc hành bay về phía chân trời, mặc dù là cách rất xa cũng có thể nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận