Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 493: Khôi phục thực lực (4)

Đúng lúc này, Ngư nhân răng nhọn bước tới với vẻ mặt kiêu ngạo, khinh bỉ liếc nhìn Ngô Minh trên mặt đất, sau đó lắc lắc thanh đao trong tay nói: “Nguyên khí cấp hai, giết ngươi chỉ làm bẩn đao của ta, bất quá nếu phó Hội trưởng đã giao phó, vậy ngươi cũng chỉ có thể chết mà thôi.”
Nói xong, coi như miễn cưỡng vung đao chém xuống.
Nhưng gã ta không nhìn thấy cảnh tượng đối thủ bị chém làm đôi, huyết nhục bắn tung tóe như mong đợi, thay vào đó gã nhìn thấy một tia sáng lóe lên, sau đó là trời đất quay cuồng.
Ngư nhân răng ngọn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi chìm vào bóng tối.
Tuy nhiên, bọn Thụ Bì nhân ở phía bên kia có thể nhìn thấy rõ ràng, Ngư nhân răng nhọn chuẩn bị chém giết đối phương, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ đột nhiên lấy ra một thanh trường kiếm, dùng một tốc độ khó tin chém Ngư nhân răng nhọn và thanh đao trong tay thành hai đoạn.
Nhanh chóng, tinh chuẩn, thủ pháp thuần thục, nói như thế nào thì một nguyên khí cấp 2 cũng không có khả năng xuất ra được. Ngay cả một cao thủ nguyên khí cấp bốn cũng không thể có tốc độ bạo phát đó, bằng không thì Ngư nhân răng nhọn cũng chưa kịp phản ứng đã bị chém chết.
Thanh loan đao gãy nát, thi thể cùng với cái đầu máu me đầm đìa rơi trên mặt đất, lúc này bọn Thụ Bì nhân mới có phản ứng, mà Bane đang ngã dưới đất cũng đã thấy được toàn bộ quá trình, sợ hãi đến nói không nên lời.
“Trùng hợp, cái này nhất định là trùng hợp, đúng rồi, thanh kiếm trong tay hắn nhất định là một bảo vật!” Thụ Bì nhân ngay lúc này thì thào, những cao thủ khác của Hiệp hội Hải tặc nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, Ngư nhân răng nhọn có chết hay không thì bọn chúng không quan tâm, bọn chúng chỉ quan tâm đến bảo vật.
Ngay lập tức, một người đàn ông rùa với chiếc búa có gai bước tới.
“Để ta đối phó con kiến ​​này, nhưng ta muốn kiếm của hắn!” Người đàn ông rùa nói xong, lập tức lao về phía Ngô Minh. Đối phương hình thể to lớn, rõ ràng cho thấy là một cao thủ chuyên về sức mạnh, mai rùa trên người càng là kiên cố vô cùng, mặt trên có rất nhiều vết vũ khí chém, rõ ràng cho thấy lực phòng ngự rất mạnh.
Ngô Minh cũng lười nói, nhưng lại đâm ra một kiếm, cả người nhanh tới cực hạn, thứ mà anh ta thi triển chính là Loa toàn kiếm khí.
Vèo, phốc phốc !
Ngay khi người rùa vừa chạy hai bước, một trận mưa máu thịt từ trong lồng ngực bộc phát ra, xuất hiện một cái lỗ to đáng sợ, cố nhiên trợn to hai mắt ngã xuống đất, trực tiếp chết đi.
Giết liên tiếp hai cao thủ nguyên khí cấp bốn bằng một thủ đoạn cực kỳ dễ dàng, ngay cả kẻ ngốc cũng biết có chuyện không bình thường.
Thụ Bì nhân trợn tròn con mắt, như thể gã ta muốn xem những gì đang xảy ra ở bên kia, nhưng không thể nhìn thấy gì cả. Nghĩ một chút, gã ta vẻ mặt đằng đằng sát khí quát lên: "Mọi người, cùng nhau xông lên giết hắn đi."
Phải nói rằng Thụ Bì nhân rất dày dặn kinh nghiệm, gặp loại tình huống này gã ta không hề tự đại, chứ đừng nói là đánh giá thấp đối thủ của mình, một khi đã ra tay chính là toàn lực xuất thủ, và tư thế của gã ta thậm chí còn nghiêm túc hơn khi đối phó với Kỵ sỹ Cốt Long. Dù sao vừa rồi gã không có ý định diệt sát Kỵ sĩ Cốt Long, nhưng bây giờ thật sự muốn giết người.
Ngay lập tức, bày ra sức chiến đấu mạnh mẽ của cao thủ nguyên khí cấp 5, vừa ra tay đã toàn lực xuất thủ. Mấy cao thủ nguyên khí cấp bốn khác của Hiệp hội Hải tặc cũng cùng nhau tiến công, tựa hồ bọn họ đối mặt không là một nguyên khí cấp hai cao thủ, mà là một nguyên khí cấp năm đỉnh phong kinh khủng, thậm chí ngang hàng với cao thủ nguyên khí cấp sáu.
“Không hổ là nguyên khí cấp năm, lúc đối chiến kinh nghiệm xác thực lợi hại!” Ngô Minh nhìn quân bài Thụ Bì nhân ném ra, sắc mặt thay đổi. Hiện tại mặc dù đã khôi phục thực lực, triệt để nắm trong tay của Hồn thẻ trong cơ thể mình, nhưng nói trắng ra thì anh ta vẫn là nguyên khí cấp 4. Tuy thực lực lúc này so với lúc sức mạnh bị giảm xuống lợi hại hơn nhưng vẫn chưa đến nguyên khí cấp năm, cho nên trận chiến này hươu chết về tay ai thì vẫn chưa biết, nhưng ít nhất thì anh ta cũng đã có vốn để chiến đấu.
Hồn thẻ là một tồn tại đặc biệt, sau khi sở hữu Hồn thẻ, Ngô Minh có thể coi bản thân là một tồn tại gần bằng nguyên khí cấp 5. Ngô Minh hiện tại, xét về sức chiến đấu đã có thể nói là nguyên khí cấp 5 rồi, bất kỳ nguyên khí cấp 4 nào cũng không còn đáng nói ở trước mặt Ngô Minh, đây là chỗ lợi hại của Hồn thẻ, nhưng Ngô Minh chỉ vừa mới khống chế Hồn thẻ nên chưa quen thuộc lắm, vì vậy anh ta chỉ có thể dựa vào khả năng ban đầu của mình để chiến đấu.
Một trong những lá bài do Thụ Bì nhân thả ra đã biến thành một Thụ nhân kinh khủng lao về phía anh ta, còn hai lá bài kia biến thành rắn độc màu xanh sát khí mười phần, hiển nhiên là một loại Thẻ phép thuật cao cấp, còn mấy nguyên khí cấp bốn cũng cùng nhau phát động công kích hung mãnh, dưới thế tấn công này, ngay cả nguyên khí cấp thứ năm cũng có thể một chiêu diệt sát.
Ngô Minh đương nhiên chịu áp lực rất lớn, không có thời gian bố trí Trận pháp phòng ngự, nhưng khả năng phòng ngự của anh ta hiển nhiên không chỉ như vậy, hiện tại thực lực đã khôi phục, Thẻ bí thuật ban đầu của Ngô Minh có thể tiếp tục sử dụng.
“Thẻ bí thuật số 2, Nham Thạch Thuẫn!” Ngô Minh ném ra một tấm thẻ, một tấm chắn bằng đá cực lớn lập tức xuất hiện trước mặt anh.
Đây là một Thẻ bí thuật, nó mạnh hơn rất nhiều so với các lá bài thông thường, và Nham Thạch Thuẫn đủ để chống lại công kích của một cao thủ nguyên khí cấp năm.
Thụ nhân to lớn, rắn độc và các phép thuật khác đập vào Nham Thạch Thuẫn, nhưng tấm chắn bằng đá cự đại trầm trọng này chỉ bị rung chuyển nhẹ, lại là không có bất kỳ tổn hại nào.
Ngô Minh chỉ dùng một chiêu đã có thể ngăn cản được lần tấn công của đám người Thụ Bì nhân. Thụ Bì nhân hiển nhiên cũng là một người có kiến thức rộng rãi, lúc này gã ta nhìn chằm chằm vào Nham Thạch Thuẫn lơ lửng trên không, ánh mắt như nhớ lại một cái gì đó, lập tức lộ ra vẻ sợ hãi.
Người của Hiệp hội Hải tặc khác thì không có kiến ​​thức như Thụ Bì nhân. Cái này cũng khó trách, Thụ Bì nhân cùng bọn họ bất đồng, gã ta mấy chục năm trước mới ngộ nhập đến Loạn Lưu Hải vực, mà những người khác ngay từ đầu đã ở trong vùng Loạn Lưu Hải, không biết đến thế giới bên ngoài.
Vì vậy, những gì Thụ Bì nhân biết thì bọn họ không biết.
Mà thứ Thụ Bì nhân sợ thì bọn họ đồng dạng cũng không nhận ra được. Vào lúc này, Thụ Bì nhân đã nhận ra Thẻ bí thuật số 2, Nham Thạch Thuẫn, vẻ khinh thường ban đầu trong mắt gã ta đã biến mất, thay vào đó là hoảng sợ.
"Ngươi... ngươi là bí thuật..." Thụ Bì nhân có chút lắp bắp kinh hãi, ở Đệ tứ nguyên khí thế giới, có ai mà không biết Bí thuật sư lừng lẫy của Đệ tam nguyên khí thế giới?
Mỗi người trong số họ là một tồn tại vô cùng kinh khủng, hơn nữa trong giới Bí thuật sư có quan hệ phức tạp. Cho dù không phải là Bí thuật sư, chỉ cần là Bí thuật học đồ thôi thì cũng không ai dám trêu chọc, bởi vì đắc tội Bí thuật học đồ cũng có khả năng dẫn ra Bí thuật sư sau lưng đối phương, sau đó tiến tới đắc tội toàn bộ vòng tròn Bí thuật sư, điểm này Thụ Bì nhân thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Khi gã ta còn chưa bước vào vùng Loạn Lưu Hải, gã ta là thành viên của vương quốc Thụ nhân, và vương quốc Thụ nhân cũng là cường quốc từ rất lâu, bởi vậy bắt đầu ngạo mạn không ai bì nổi, và cuối cùng xúc phạm đến tồn tại không thể xúc phạm.
Bọn gã đã vô tình giết một Bí thuật học đồ dẫn đến sự trả thù điên cuồng từ Bí thuật sư, và chính trong sự việc đó, Thụ Bì nhân đã chạy trốn như chó nhà có tang. Sau đó ngồi thuyền, kết quả là ngộ nhập đến Loạn Lưu Hải vực.
Vì vậy, gã ta sợ hãi Bí thuật sư và Bí thuật học đồ hơn bất cứ ai khác.
Bởi vì gã ta đã có trải nghiệm đáng sợ đó, cho nên gã ta đã nhận ra Thẻ bí thuật số 2 Nham Thạch Thuẫn trong nháy mắt.
Ngô Minh nhìn thấy biểu hiện của Thụ Bì nhân và biết đối phương đã nhận ra thân phận của mình, bất quá chỉ bằng điểm này hiển nhiên không có khả năng hoàn toàn chấn nhiếp đối phương, vì vậy Ngô Minh lập tức hành động, cầm thanh Vạn Thú Kiếm chém giết nguyên khí cấp bốn từng người một.
Sở dĩ không trực tiếp tấn công Thụ Bì nhân là vì bên cạnh gã ta có hai sủng vật Thụ nhân, nên Ngô Minh đã chọn mục tiêu là những người khác.
Hiện tại, Thụ Bì nhân cũng đã thoát khỏi nỗi sợ hãi.
"Đáng chết. Coi như là Bí thuật học đồ, thậm chí là Bí thuật sư ta cũng không sợ, nơi này là Loạn Lưu Hải vực, coi như là người của Nguyên Khí Thánh Đường cũng không thể tùy tiện đi vào, càng sẽ không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây, đã như vầy, ta tại sao phải sợ?" Thụ Bì nhân đã nghĩ thông suốt điểm này. Cơn giận đối với Ngô Minh càng lúc càng mạnh, nhưng lời nói của Ngô Minh lại khiến gã ta choáng váng.
“Ngươi đương nhiên phải sợ, bởi vì hiện tại ta mạnh hơn so với ngươi!” Ngô Minh lúc này mới nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận