Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 397: Thẻ bí thuật phiên bản đơn giản hóa

Ngô Minh nhận thấy Tri Chu này có vẻ hơi dị dạng, vốn dĩ Tri Chu nên có tám móng vuốt, mà phía sau mông nó còn có thêm một móng vuốt, vừa vặn là chín móng vuốt, vì vậy cái tên Cửu Trảo rất phù hợp với nó.
“Tên ta là Ngô Minh!” Ngô Minh nói. Mặc dù đang đối mặt với một Tri Chu, nhưng Ngô Minh sẽ không phân biệt đối xử vì chủng tộc và ngoại hình của nó. Chỉ có điều, làm sao lại có thể có một Tri Chu ở đây? Phải biết rằng đây không phải là một thư viện bình thường, đây là thánh địa của Bí thuật sư, Thư viện bí thuật.
“Ngươi là Bí thuật sư sao?” Cửu Trảo tiếp tục hỏi, giống như một đứa bé tò mò.
“Ta chỉ là Bí thuật học đồ!” Ngô Minh nói thật, tuy rằng có A mỗ, nhưng anh ta vẫn không biết luyện chế Thẻ bí thuật cao cấp, cho nên anh ta vẫn là Bí thuật học đồ.
"Học đồ? Đó là cái gì, so Bí thuật sư còn lợi hại hơn sao? Đúng rồi, ngươi lên như thế nào, ta ở đây đã lâu, ngươi là người thứ hai mà ta nhìn thấy có thể tới đây. Người trước cũng là một người tốt, so với ngươi thì lớn hơn một chút, ta và hắn cũng là bằng hữu, bất quá ta đã thật lâu không có gặp được hắn, hắn ta tên là Dillon, nếu ngươi có thể gặp hắn xin vui lòng cho hắn ta biết, sự tình mà hắn ta nhờ Cửu Trảo làm đã hoàn thành rồi!” Cửu Trảo nói.
Ngô Minh sững sờ một lúc, anh ta nghe thấy một cái tên, Dillon.
Đây không phải là người đã viết phương pháp cường hoá Thẻ bí thuật số 1 trong bút ký mà mình tìm được sao? Chữ ký trên bút ký lúc đó là 'Dillon'.
Không thể tưởng được, Dillon này là người cuối cùng tiến vào nơi bí mật này, Ngô Minh biết đối phương hẳn là một vị Bí Thuật Sư phi thường ghê gớm, rốt cuộc có thể tối ưu hóa phương thức chế tác Thẻ bí thuật số 1 thành như vậy, mà còn có thể tăng lên uy lực, đổi lại Bí thuật sư cao cấp đều tuyệt đối không thể nào làm được.
Mặc dù Ngô Minh không biết Dillon này là ai, nhưng hiển nhiên, đối phương nhất định không đơn giản.
Tiếp theo, Cửu Trảo Tri Chu mà bắt đầu lải nhải nói, như thể nó đã rất quen thuộc.
"Ngươi biết không? Ta sinh ra ở đây, về sau chậm rãi học xong kiến thức trong sách. Sau đó, ta nhận ra mình thực sự là một Tri Chu, nhưng là một Tri Chu rất đặc biệt. Đối với ta, những cuốn sách ở đây là những người bạn của ta, chúng đã dạy ta tất cả mọi thứ, chẳng qua nơi này chỉ có một mình ta. Ta chưa bao giờ rời khỏi đây, chỉ có thể nói chuyện với những cuốn sách này. Lần cuối cùng Dillon đến, chúng ta đã trở thành bằng hữu của nhau, nhưng hắn không phải là người lắm lời. Ngươi tên là Ngô Minh, nếu ngươi có thể tới đây vậy thì chúng ta cũng là bằng hữu, nói cho ta một chút chuyện bên ngoài đi.” Cửu Trảo hiển nhiên thập phần hưng phấn, có thể thấy được lông tơ không ngừng run rẩy trên người của nó.
Ngô Minh đã biết Cửu Trảo từ khi sinh ra chưa bao giờ rời khỏi nơi này, tất cả kiến ​​thức của nó đều là từ sách vở, thậm chí Ngô Minh còn đoán được Cửu Trảo có thể 'thông minh' như vậy cũng có thể liên quan đến kiểu đọc sách này. Nói cách khác, những cuốn sách ở đây, mỗi một bản nó đều xem qua không dưới hai mươi lần, đều có thể thuộc lòng.
Cửu Trảo tuy trông giống một Tri Chu xấu xí đáng sợ, nhưng trên thực tế nó phi thường hiểu đạo lý, cũng thập phần ngây thơ. Đối với Ngô Minh cũng không có đề phòng, nhưng Ngô Minh đột nhiên cảm giác được nguyên khí của từ trên thân Cửu Trảo, thực lực khá cao, ít nhất cấp độ nguyên khí thứ sáu, hoặc thậm chí cao hơn. Suy nghĩ kỹ một chút cũng hiểu được thập phần bình thường, sách trong Thư viện bí thuật sưu tầm đều rất uyên thâm, còn có phương pháp vận dụng và hấp thụ nguyên khí, Cửu Trảo đã ở đây ít nhất mấy trăm năm, suốt ngày đọc sách nếu không có thành tựu như vậy, ngược lại là không bình thường.
Giống như lão sư quét tước trong một tiểu thuyết võ hiệp nào đó ở thế giới cũ, sau khi ở trong một nơi tương tự như 'Tàng kinh các' lâu như vậy, tai nghe mắt thấy, muốn không trở thành cao thủ cũng khó khăn.
Bất quá nói trở lại, giống như Cửu Trảo vậy, Ngô Minh thật đúng là cảm thấy đối phương rất không tồi, thẳng thắn thành thật, thật sự rất hiếm có. Tuy thời gian Ngô Minh ở trong Thư viện bí thuật còn chưa tới một ngày, nhưng vẫn chậm rãi kể cho Cửu Trảo nghe về thế giới bên ngoài.
Cửu Trảo thỉnh thoảng sẽ ngắt lời Ngô Minh, đông hỏi một câu, tây hỏi một câu. Chẳng hạn như ở một căn cứ bên ngoài, thật sự có mấy vạn, thậm chí vài chục vạn, hơn trăm vạn người?
Đối với Cửu Trảo đã sống một mình trong một thời gian dài, số lượng này hiển nhiên là một chuyện không dám tưởng tượng.
Ngô Minh nhìn Cửu Trảo. Nhưng anh ấy nói rất nghiêm túc: “Nói thật, Cửu Trảo, tính cách của ngươi không thích hợp để đi ra ngoài. Bởi vì có rất nhiều người ở bên ngoài, thị phi cũng liền nhiều, có người lục đục với nhau, tâm ngoan thủ lạt. Tính cách của ngươi rất dễ bị lừa, cũng giống như ta ngươi không có chút phòng bị nào, lỡ như ta có ác ý với ngươi thì sao? "
Nói như vậy, Ngô Minh thật sự đem Cửu Trảo này trở thành bằng hữu. Đây cũng là phong cách làm việc nhất quán của Ngô Minh, tương tác với mọi người giống như đối mặt với một tấm gương. Nếu người khác đối xử tốt với anh ta, anh ta cũng sẽ đối xử tốt với người khác. Nếu người khác có ý đồ xấu muốn đối phó anh ta, anh ta nhất định sẽ ăn miếng trả miếng.
Cửu Trảo sững sờ một chút, nhưng lại nói ra: "Ngô Minh, ngươi nói cũng giống như lúc đầu Dillon nói với ta, bất quá ta có thể nhìn ra được một người tốt hay xấu, ngươi là người rất tốt !"
Ngô Minh bất đắc dĩ cười cười. Anh ta đã biết, Cửu Trảo tựa hồ là không cách nào rời khỏi nơi này, cho nên vừa rồi Ngô Minh cảm khái nên nói ra những điều đó. Nếu như Cửu Trảo đã không thể rời đi thì cũng không cần nói cho nó phương pháp đề phòng lòng người.
Lúc này, Ngô Minh đột nhiên nghĩ đến cuốn sách anh vừa đọc xong, lập tức hỏi: "Đúng rồi Cửu Trảo, phương pháp chế tác thẻ mà ngươi vừa nói có thể đơn giản hóa một chút, như thế nào để đơn giản hóa?"
Ngô Minh hỏi về Thẻ bí thuật Hư Vô Hành Giả số 72. Anh ta đã đại khái nhìn một chút, chế tác Thẻ bí thuật cấp cao độ khó quá lớn. Chưa kể nguyên liệu, yêu cầu về nguyên khí cũng khá cao, muốn chế tác Thẻ bí thuật này ít nhất phải đạt tới nguyên khí cấp sáu.
Ngô Minh bây giờ chỉ có nguyên khí cấp bốn, tự nhiên là kém rất xa, cho dù nguyên khí đã đạt tới Hỏa nguyên tầng bảy, cũng chỉ miễn cưỡng đạt tới nguyên khí cấp thứ 5. Vẫn chưa đạt tiêu chuẩn chế tạo ra những Thẻ bí thuật cấp cao như vậy.
Đó là lý do tại sao Ngô Minh lại nói nhiều như vậy với Cửu Trảo. Đối với phương pháp đơn giản hóa của Cửu Trảo, Ngô Minh đánh giá cho dù đơn giản hóa đến mức nào thì không thể đơn giản hóa đến mức tình trạng của mình có thể chế tác.
Nghe được câu hỏi của Ngô Minh, Cửu Trảo lộ ra vẻ rất tự tin, vung vẩy móng vuốt, sau đó nói: "Ngươi nói cái này? Haha, đơn giản, ta đã đọc cuốn sách này không dưới năm mươi lần, và ta cũng đã diễn luyện qua. Ta phát hiện muốn tạo ra một tấm thẻ như vậy độ khó quá lớn, vì vậy ta đã cố gắng thay đổi nó, cuối cùng nhận thấy toàn bộ quá trình chế tác thẻ có thể không yêu cầu nguyên khí và vật liệu cao như vậy. Thậm chí một số tài liệu phổ biến và nguyên khí thấp hơn cũng có thể chế tác được, nhưng hiệu quả có thể kém hơn một chút, có thể coi như đây là bán thành phẩm. "
Sau khi nói xong, Cửu Trảo đã giảng lại kết luận và kinh nghiệm đúc kết từ hàng trăm năm nghiên cứu mà không cần bảo lưu. Ngô Minh cẩn thận nghe lấy đồng thời kiểm tra lại những tính toán trong đầu, và biết ngay phương pháp chế tạo Thẻ bí thuật số 72 mà Cửu Trảo đã nói với anh đích thật tương đối cao minh, và nó cũng là một 'con đường tắt'.
Mặc dù đường đi của con đường tắt có thể không được suôn sẻ bằng con đường bằng phẳng, nhưng ưu điểm của nó là ít đòi hỏi hơn và cũng dễ dàng hơn, tiết kiệm thời gian và công sức.
Theo những gì Cửu Trảo đã nói, Ngô Minh thậm chí có thể chế tạo nó với mức độ nguyên khí hiện tại, nguyên liệu yêu cầu không như trong tưởng tượng, mặc dù rất hiếm nhưng vẫn có thể kiếm được.
Chỉ là uy lực của Thẻ bí thuật được tạo ra bằng phương pháp 'con đường tắt' này tự nhiên sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng Ngô Minh cũng biết nó là một Thẻ bí thuật cấp cao, tuy uy lực bị giảm đi rất nhiều nhưng vẫn là một Thẻ bí thuật cấp cao bán thành phẩm, uy lực chắc chắn mạnh hơn một số Thẻ bí thuật cấp thấp.
Cho nên thời gian tiếp theo khi Cửu Trảo giảng thuật, Ngô Minh thỉnh thoảng hỏi vài câu, phải nói là có lúc thời gian trôi qua khá nhanh, khi Ngô Minh hiểu được toàn bộ phương pháp, anh ta mới nhận ra thời hạn ba ngày mình tiến vào Thư viện bí thuật sắp hết.
Mặc dù có chút không muốn, Ngô Minh đứng dậy và nói với Cửu Trảo, người bạn mới quen là anh ta phải rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận