Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 567: Hội nghị trăm quốc (2)

“Thế nào, có nắm chắc không?” Đỗ Uy hỏi, nhìn về phía sĩ quan quân đội.
"Có lẽ không sai biệt lắm. Chúng ta dùng khẩu pháo nguyên khí này để giết một sinh vật cấp bốn. Lúc đó, cũng dùng ba quả đạn là có thể bắn giết nó. Có lẽ cho dù không cách nào trọng thương Người khổng lồ nguyên khí cấp năm này, nhưng mà muốn làm cho đối phương lui về phía sau vài bước hẳn không phải là việc khó.” Sĩ quan bình tĩnh phân tích.
“Được rồi, quyền lợi của Tân Đô Thành của chúng ta là tùy thuộc vào ngươi!” Đỗ Uy nói, bọn họ cũng không còn cách nào khác. Dùng Thẻ phép hay Thẻ sinh vật cường đại đều không thể lay động Người khổng lồ này, ngay cả đội trưởng Kỵ binh của Kiếm Thuẫn Đế Quốc cũng không được nên cũng không cần nói bọn họ. Vì vậy khẩu pháo nguyên khí là hy vọng cuối cùng của họ.
Nếu khẩu pháo nguyên khí cũng không được, thì Đỗ Uy và những người khác không còn chiêu thức gì nữa.
Mà kết quả là pháo vang. Gã khổng lồ lãnh trọn quả pháo, nhưng chỉ lắc lư chứ chân không nhúc nhích chút nào, lần này cả Nhân loại đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đúng lúc này, từ trong cơ thể Người khổng lồ lại đột nhiên phun ra một trận hỏa diễm, hỏa diễm sau đó trực tiếp bắn bay ra ngoài, một lát sau, một tiếng pháo nổ ầm ầm truyền đến tai mọi người.
Mọi người đều sững sờ.
Bao gồm cả Dị tộc nhân và Nhân loại, đặc biệt là quý tộc của Đế quốc Tuban, thậm chí há hốc mồm. Bộ giáp đặc biệt trên người bị xuyên thủng, ngực đầy máu, hẳn là tên khổng lồ này bị thương nặng sắp chết rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo, lại có một viên đạn pháo, Người khổng lồ hấp hối trực tiếp bị nổ thành hai đoạn, trên mặt đất đều bị nổ tung thành một cái hố sâu to lớn, trong lúc nhất thời huyết nhục đầy trời, đá vụn bùn đất tung toé. Các tộc Dị tộc nhân của Đế quốc Tuban từng người một khiếp sợ, sủng vật xung quanh cũng từng một cái rít gào lên.
"Sao lại thế này? Kẻ nào cả gan dám đánh lén chúng ta, các ngươi muốn gây chiến với Đế quốc Tuban sao?" Quý tộc của Đế quốc Tuban lúc này đã bị đất thịt bắn tung tóe, khí lưu pháo kích vừa rối đánh bay hắn xuống ngựa. Lúc này, hắn ta mới bò dậy, vẻ mặt chật vật quát.
"Đánh lén? Chúng ta không có đánh lén. Ngươi nói chúng ta có thể tấn công bằng bất kỳ vũ khí nào, chỉ cần có thể hất gã khổng lồ lùi lại ba bước thì các ngươi sẽ thua. Nhưng bây giờ gã khổng lồ đã bị hất tung lên xa hơn 30 mét, cả người nó bị bắn hỏng rồi, không biết có tính là thắng hay không? " Một giọng nói đột nhiên vang lên, mọi người theo tiếng nói đó nhìn lại thì thấy phía trước Nhân loại Tân Đô Thành còn có thêm một người.
Người này đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm quý tộc của Đế quốc Tuban có chút bông đùa, giọng nói truyền đến tai tất cả mọi người.
Không cần hỏi, người này chính là Ngô Minh.
Sau khi Ngô Minh phát hiện ra tình trạng khó khăn mà đám người Đỗ Uy gặp phải trên Nhân Vương Hào, anh ta ngay lập tức ra lệnh tấn công tên khổng lồ bằng chủ pháo trên chiến hạm.
Chủ pháo trên Nhân Vương Hào chính là tác phẩm mới nhất do Ngân Nguyệt Thành nghiên cứu ra, lực công kích mạnh đến không hợp thói thường. Lần này, nó có thể giết chết một cao thủ nguyên khí cấp năm chỉ bằng hai phát pháo, coi như là nghiệm chứng uy lực của nó.
Tất nhiên, trong thực chiến, tác dụng của chủ pháo này sẽ giảm đi một chút, vì kẻ địch sẽ không đứng đó một cách ngu ngốc như gã khổng lồ vừa rồi mà để cho ngươi bắn.
Khi phát pháo đầu tiên thì Ngô Minh đã từ trên trời hạ xuống, mượn âm thanh và uy lực do pháo kích mang lại để hạ xuống, lần pháo kích thứ hai thu hút sự chú ý của mọi người nên không ai để ý đến sự xuất hiện của Ngô Minh.
Theo lời nói của Ngô Minh thì mọi người mới nhận ra anh ta, và người đầu tiên nhận ra chính là Đỗ Uy.
“Lão đại!” Đỗ Uy vui mừng khôn xiết khi thấy Ngô Minh xuất hiện, anh ta vài bước chạy tới và ôm Ngô Minh một cái thật chặt.
Ngô Minh đã đẩy anh chàng này ra, thậm chí còn nói mình không có sở thích gì đặc biệt, muốn ôm thì tìm một nữ nhân mà ôm, sau đó cả hai chỉ biết nhìn nhau mỉm cười. Tất nhiên, tình bạn giữa Đỗ Uy và Ngô Minh thì không cần nói, bằng không Ngô Minh sẽ không thể không do dự ra lệnh pháo kích.
"Lão đại, ngươi đến rồi thì tốt rồi. Ta còn tưởng lần này sẽ phải chiến đấu một mình, nghe Thích lão gia tử nói thế lực của ngươi vẫn rất lớn, còn được mời tham gia Hội nghị Trăm quốc lần này đúng không? Trận pháo kích vừa rồi có phải do Lão đại bắn không? Lợi hại a, cũng may mắn mà có lão đại ngươi kịp thời đuổi tới, bằng không chúng ta sẽ mất mặt ném đến nhà bà ngoại hắn rồi!” Đỗ Uy tựa hồ có chuyện nói không hết, điều này làm cho mọi người ở Tân Đô Thành đều mở rộng tầm mắt. Phải biết Đỗ Uy trong ấn tượng bọn họ đó là cao cao tại thượng, ít khi cùng người nói cười, thế lực siêu quần, là thần tượng của thanh niên ở Tân Đô Thành.
Nhưng bây giờ, Đỗ Uy giống như một đứa em trai, hướng về phía người khác kể khổ, hình tượng cao lớn của Đỗ Uy sụp đổ trong tích tắc, nhưng Đỗ Uy vẫn không để ý và tiếp tục nói.
"Được rồi, ngươi nói nhiều như vậy còn không phải là muốn ta xuất đầu cho ngươi sao. Yên tâm, nếu chúng ta đã là huynh đệ, ngươi kêu ta một tiếng lão đại thì ta sẽ không để cho ngươi la mắng vô ích!" Ngô Minh biết rõ Đỗ Uy thằng này đang chơi trò lừa đảo, cũng là dở khóc dở cười. Anh vỗ vai để cậu ta bình tĩnh lại, rồi nhìn sang các quý tộc của Đế quốc Tuban ở đối diện.
Người sau đã trên bờ vực của cơn thịnh nộ rồi.
"Nhân loại đáng khinh, vừa rồi ngươi dùng vũ khí gì vậy? Theo ta, đó hoàn toàn không phải là vũ khí của ngươi. Nếu không, làm sao có thể giết chết chiến binh của Đế quốc Tuban chúng ta?" Gã quý tộc này bắt đầu kiếm cớ để lấp liếm thất bại.
Ngô Minh cũng không thèm để ý tới hắn mà chỉ một ngón tay lên trời. Mọi người lúc này mới hoảng sợ phát hiện, giữa những đám mây phía trên có một quái vật khổng lồ bất ngờ xuất hiện.
Chiến hạm khổng lồ có chiều dài 150 mét, từ xa có thể nhìn thấy nòng chủ pháo cực lớn dài bảy tám mét, dưới ánh mặt trời phản chiếu ánh sáng khiến người ta khiếp sợ.
Trên thân tàu lớn, hai ký tự lớn màu đỏ như máu như muốn xuyên thủng mắt người.
“Nhân Vương!”
Tất cả mọi người đều sững sờ, bao gồm cả Đỗ Uy, tên này há miệng to đến nỗi có thể nhét vào một cái nắm đấm, nhìn Chiến hạm đang bay này có dấu vết rõ ràng của nền văn minh Nhân loại, loài người có mặt lập tức cảm thấy niềm tự hào khó tả.
Dị tộc nhân, hãy xem, đây là vũ khí của Nhân loại.
Các ngươi đã luôn coi thường con người, cho rằng con người là sinh vật thấp hèn, con người chỉ đáng làm nô lệ cho cấp dưới của các, nhưng bây giờ, các ngươi khiếp sợ và run rẩy dưới Chiến hạm do con người tạo ra.
Thật là một sự tương phản rất lớn, thật là một khoảnh khắc khiến người ta thoải mái.
Những Thức Tỉnh giả ở Tân Đô Thành, bất kể là chỉ huy hay binh lính lúc này đều rất phấn khích, bởi vì bọn họ phát hiện mình không đơn độc, Nhân loại vẫn chưa hoàn toàn khuất phục trước ngoại tộc, Nhân loại cũng có thể dựa vào sức mạnh của chính mình để quật khởi trong Tân thế giới này và trở thành một chủng tộc mà không ai dám bắt nạt nữa.
Lúc này, không biết là ai hô một câu: “Nhân Vương muôn năm!”
Hiện tại, toàn bộ người ở Tân Đô Thành đều hô bốn chữ này, mặc dù Tân Đô Thành lần này chỉ cử hơn 300 người. Nhưng vào lúc này, thanh âm của hơn 300 người lại rung động toàn trường, thời gian trôi qua, những người trên chiến hạm Nhân Vương cũng bắt đầu hét lên bốn chữ này.
Vô số người Dị tộc nhân có mặt đều sững sờ không nói nên lời.
Chấn động mà Nhân Vương Hào mang đến cho bọn họ quá lớn, hiển nhiên bọn họ không ngờ Nhân loại lại có thể tạo ra một thứ kinh khủng như vậy, thậm chí có thể giết chết một cao thủ nguyên khí cấp năm.
Nguyên khí cấp năm là tồn tại đứng đầu trong Đệ tứ nguyên khí thế giới, một lời có thể quyết định sinh tử của người khác, không ai dám khiêu khích bọn họ, bất kỳ thế lực nào có nguyên khí cấp năm sẽ lập tức phát triển và lớn mạnh, có thể nói nguyên khí cấp năm là tồn tại bất khả chiến bại trong mắt họ.
Nhưng hiện tại, hai viên pháo nguyên khí đã giết chết một nguyên khí cấp năm.
Vì vậy, nếu thực sự xảy ra chiến đấu, những Nhân loại này muốn oanh sát bọn họ cũng không phải một việc khó.
Tất cả các chủng tộc Dị tộc nhân ngay lập tức cảm thấy khủng hoảng, họ không bao giờ nghĩ rằng cảm giác khủng hoảng này lại đến từ con người mà họ cho là loài kiến ​​có thể tùy ý bắt nạt và lợi dụng.
Tiếng reo hò của Nhân loại, sự im lặng của Dị tộc nhân.
Chúc mừng và im lặng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận