Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 248: Trở lại Thành phố Sư tử

Sau khi Ngô Minh bố trí trận pháp thì trời đã tối muộn, tuy nhiên tiêu hao mấy tiếng đồng hồ, và vì thẻ trận cơ bản không đủ, Ngô Minh cũng đã làm ngay tại chỗ một số thẻ trận khẩn cấp, bất quá cũng may, cuối cùng Ngô Minh bố trí trận pháp phòng thủ lớn nhất đã hoàn thành.
Ngô Minh đã triệu tập một vài sủng vật để kiểm tra nó, và hiệu quả rất tốt.
"Trận pháp Phòng thủ cấp độ đầu tiên đủ để chống lại sự tấn công của tất cả sinh vật dưới cấp độ nguyên khí thứ tư. Ngay cả những sinh vật có nguyên khí cấp bốn thông thường cũng khó phá vỡ. Kể từ đó, phối hợp thêm một ít vũ khí thì Lâu đài Á kỳ có thể nói là bất khả xâm phạm. Thật đáng tiếc lại không có nhiều thẻ trận, nếu không có thể bố trí trận pháp Tấn công vậy thì càng thêm hoàn mỹ!”
Ngô Minh tự nhủ, bất quá anh ta cũng biết, người ta không thể ăn một miếng thành một kẻ to béo, trận pháp Tấn công bố trí càng khó hơn nên chỉ có thể đẩy lùi tạm thời.
Người trong Lâu đài Á Kỳ từ chiều đã vây quanh bức tường thành, xem Ngô Minh bày ra trận pháp, có thể nói trận pháp là một thứ mới mẻ mà họ chưa từng nghe đến, từng thẻ trận được ném lên không trung như phép thuật. Cuối cùng, chỉ cần ai đó kích hoạt nó bằng thẻ nguyên khí, một lớp lá chắn nguyên khí sẽ xuất hiện xung quanh Lâu đài Á Kỳ, coi như có bị đại pháo oanh kích cũng không thể phá vỡ, thật sự là lợi hại.
Hơn nữa, Ngô Minh còn lưu lại nguyên khí của mọi người trong lâu đài bằng một số thẻ trận then chốt, về sau chỉ những người được chấp thuận mới có thể vào lâu đài, nếu không, những ai lẻn vào lâu đài mà không được phép sẽ bị đuổi ngay lập tức khi trận pháp được kích hoạt.
Lần này, khả năng phòng thủ của toàn bộ Lâu đài Á Kỳ có thể nói thoáng cái đã tăng lên vô số cấp bậc.
Ngày thứ hai, Ngô Minh đích thân dẫn người áp giải Chu Huy đến Sư Thành.
Lần này, Ủy ban quản lý lợi dụng sự vắng mặt của anh ta để phái một Chu Huy đến như vậy, Ngô Minh nhất định đòi một lời giải thích, cũng là để thăm dò sâu cạn của ủy ban. Trừ cái này ra, Lưu Bân, Độc nhãn lão ngũ và Lỗ đại sư đều trở về Thành phố Sư tử, Ngô Minh cũng đến tìm họ.
Lần này Ngô Minh cũng không dẫn Lý Hạ đi theo, hiện tại lâu đài vẫn cần một người quản lý, không có Độc nhãn lão ngũ cho nên Lý Hạ là ứng cử viên thích hợp nhất, cũng chỉ có nàng mới có thể làm được.
Người lái xe là Duẫn Vân Phi, Ngô Minh chỉ dẫn theo một mình hắn, đồng thời đem Chúc và An Ny lưu lại trong lâu đài. Có hai Tinh linh nguyên tố, khả năng phòng thủ của lâu đài có thể nói là không có bất cứ vấn đề gì.
Chu Huy ngồi ở phía sau không dám nói lời nào, xe phóng nhanh tiếp tục đi về phía trước băng qua Nghiêu hà một hồi, đã đã có thể nhìn thấy các phương tiện xung quanh Thành phố Sư Tử qua lại.
Ngô Minh đã không đến Thành phố Sư tử hơn hai tháng, lúc này, số thức tỉnh giả ở Thành phố Sư tử hiển nhiên nhiều hơn, chỉ cần nhìn vào số lượng thức tỉnh giả đang săn lùng xung quanh cũng có thể thấy được.
Một số trại nhỏ tạm thời thậm chí đã được thành lập trong các khu rừng rậm và hồ nước. Không giống như tình huống mấy tháng trước, thậm chí có người còn bắt đầu kinh doanh mua bán, thu mua tại chỗ một số con mồi hoang dã, sau đó kéo đến Sư Thành để bán.
Nhìn thấy xe của Ngô Minh đang đi tới, một số thương nhân vây xung quanh muốn mua con mồi, nhưng đều bị Duẫn Vân Phi đuổi đi.
"Tại đây cách Nghiêu hà chưa đầy năm km. Theo thời gian, phạm vi hoạt động của con người sẽ ngày càng lớn hơn, đến lúc đó muốn hoạt động tại phía bắc Nghiêu hà, lâu đài của chúng ta sẽ trở thành thành trì quan trọng nhất. Hôm qua, Lý Hạ đã thức cả đêm để lên kế hoạch phát triển lâu đài, nàng ta nói Lâu đài Á Kỳ quá nhỏ, muốn dùng Lâu đài làm trung tâm hướng ra phía ngoài một km, thành lập vòng tròn căn cứ. Lúc đó nếu thức tỉnh giả từ Sư Thành muốn đi săn ở phía bắc Nghiêu hà thì phải dựa vào thành của chúng ta.” Lúc này Duẫn Vân Phi nhìn ra ngoài cửa sổ nói.
Ngô Minh là lần đầu tiên nghe nói, tối hôm qua bố trí trận pháp cũng không biết kế hoạch của Lý Hạ, nhưng nghe có vẻ khá tốt. Quả thực, Lâu đài Á Kỳ mặc dù là một pháo đài rất tốt, nhưng xét cho cùng thì nó vẫn còn quá nhỏ, số lượng người mà nó có thể chứa được thì cực kỳ hạn chế, chắc chắn sẽ không đủ để phát triển trong tương lai, nhưng để xây dựng một căn cứ như Thành phố Sư tử xung quanh nó, đó mới là trọng điểm của tương lai.
Ngô Minh không biết phải làm thế nào, đây không phải là lĩnh vực chuyên môn của anh ta, cũng may xung quanh anh ta có rất nhiều người tài ba, họ có thể giúp anh ta giải quyết rất nhiều việc.
Chu Huy ngồi sau xe nghe vậy, trong lòng thầm nở nụ cười khinh thường, trong lòng thầm nghĩ, một thành trì chiến lược quan trọng như Lâu đài Á Kỳ, làm sao mà Ủy ban quản lý Thành phố Sư tử lại có thể buông tha cho được? So với thành phố Sư Tử thật sự không đủ nhìn, quả thực là châu chấu đá xe, tự tìm đường chết.
Chu Huy không biết cảm giác lực của Ngô Minh đã cường đại đến trình độ biến thái, đặc biệt là trong không gian kín này, hắn nhất cử nhất động, thậm chí là một cái động tác tinh tế cùng biểu lộ đều bị Ngô Minh khống chế rõ ràng.
Nhưng Ngô Minh không nói gì, bởi vì anh ta khinh thường cũng không cần, người như Chu Huy không đáng để anh ta tốn nhiều tâm tư, chỉ là ở giai đoạn này, mặc dù Ngô Minh không sợ Ủy ban quản lý, nhưng đối phương cũng có một thế lực rất cường đại, đối phó như thế nào cần phải suy nghĩ lại.
Xe càng đến gần Thành phố Sư tử, điều kiện đường xá sẽ càng tốt, về phía sau có thể được mô tả là phi nước đại.
Từ xa, Ngô Minh đã có thể nhìn thấy đường nét của Thành phố Sư tử, một căn cứ nhân loại khổng lồ như vậy, nằm trên đồng bằng phía xa thật là khổng lồ và hùng vĩ, đối với Ngô Minh mà nói, bất kể như thế nào, nơi này đều là địa bàn nhân loại của mình, đồng thời nghĩ đến trong Tân thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, nếu loài người muốn tồn tại nhất định phải đoàn kết. Mặc dù Ủy ban quản lý cũng đang tranh giành quyền lực, nhưng những người này cũng không mơ hồ đối với vấn đề này, nếu không sẽ không thể thành lập một căn cứ đông đảo như vậy.
Nói cách khác, hầu hết những người trong hiệp hội quản lý đều có tinh thần trách nhiệm, là con người nếu không biết phải làm gì vào lúc này thì chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ diệt vong.
Đương nhiên cũng không loại trừ một ít con sâu làm rầu nồi canh, chẳng hạn như Phùng uỷ viên, lần trước Ngô Minh nhìn thấy lão ta liền thấy người này không ổn, cũng giống như Viên Cẩm Giang trước đây, lão ta ích kỷ, vô lương tâm, đạt mục đích không từ thủ đoạn, người như vậy không chọc đến mình thì tốt, nếu lão dám tới, Ngô Minh cũng không ngại để lão đi theo vết xe đổ của Viên Cẩm Giang.
Vào lúc này, Thành phố Sư tử đang ở ngay trước mặt, lúc này có một đoàn xe ô tô chạy ra khỏi thành phố trước mặt, tất cả đều được sơn màu đen và có biểu tượng đầu sư tử của Cảnh vệ. người ven đường nhìn thấy lập tức nhường đường, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Khi vượt qua xe của Ngô Minh và những người khác, xe dẫn đầu trực tiếp dừng lại và một người đàn ông đầu trọc bước xuống xe, mặc quần áo của lực lượng Cảnh vệ đội Thành phố Sư tử, lại thấy được Chu Huy trong xe Ngô Minh, giờ phút này cười ha ha một tiếng nói: "Đây không phải Chu Thành chủ sao, ngọn gió nào đem ngài thổi tới nơi này? Về sau ngài là người đứng đầu Lâu đài Á Kỳ, có thể phải chiếu cố các huynh đệ nhiều hơn a, tới, các huynh đệ, cùng Chu Thành chủ chào hỏi !"
Phần phật bước xuống một đám thức tỉnh giả Cảnh vệ, xem ra đích thật là đến chào hỏi.
Chu Huy sắc mặt tái đi, không dám đáp lời, trong khi Ngô Minh thần sắc thản nhiên, thầm nghĩ Chu Huy có quan hệ rất tốt, hoặc có thể đám Cảnh vệ này đều là người của Phùng uỷ viên cho nên mới phải nhiệt tình như vậy.
Trên thực tế, Ngô Minh đã đoán đúng, những người này đúng là đứng về phe của Phùng uỷ viên, hiện tại một số thành viên trong Ủy ban quản lý phụ trách mọi mặt của Thành phố Sư tử, hiện tại một số lực lượng Cảnh vệ và phòng thủ thành phố đều bị Phùng uỷ viên kiểm soát, Chu Huy là một thành viên của Phùng uỷ viên đương nhiên là quen thuộc với những Cảnh vệ này.
Ngô Minh không nói lời nào, Chu Huy cũng không dám có cái gì dị động, nhưng hiện tại hắn rất muốn gây ra một sự tình, hiện tại tiến vào Sư Thành nên dũng khí của hắn lớn hơn rất nhiều, thầm nghĩ Ngô Minh cuồng ngạo như thế nào cũng không có thể địch nổi những Cảnh vệ này. Chưa kể những Cảnh vệ này có vũ khí tối tân nhất và thực lực không tầm thường, họ có quyền sử dụng thẻ bảo hộ đến tru giết địch nhân.
Nghĩ đến đây, Chu Huy lập tức thầm nháy mắt ra hiệu với Cảnh vệ trọc đầu, người sau cũng là người thông minh lanh lợi, lập tức nhận ra Chu Thành chủ đang bị bắt làm con tin.
“Các huynh đệ, cẩn thận một chút, vây quanh chiếc xe này, mọi người trên xe bước xuống, tiếp nhận kiểm tra!”
Cảnh vệ trọc đầu nhìn thấy Chu Huy âm thầm ra hiệu, lập tức nghiêm nghị nói, những thức tỉnh giả xung quanh nhìn thấy tư thế này lập tức trốn đi xa hơn chục mét, Cảnh vệ đội cũng không phải loại lương thiện, nếu như gặp phải tình huống đặc biệt bọn họ có đặc quyền tiền trảm hậu tấu.
Nói cách khác, đắc tội Cảnh vệ đội, liền chết cũng không biết chết như thế nào.
Duẫn Vân Phi lúc này mới liếc nhìn Ngô Minh, nhìn thấy người sau bình thản ung dung, hắn cũng hiểu được Ngô Minh không sợ tiểu tràng diện như vậy, lập tức lớn tiếng quát: "Nhìn cho rõ ràng, đây mới là thành chủ Lâu đài Á Kỳ, người chiến thắng danh hiệu Thành phố Sư tử, Ngô Minh, cũng được mệnh danh là Anh hùng Thành phố Sư tử, nhanh chóng cho chúng ta vào! "
Duẫn Vân Phi trước kia cũng là người từng va chạm trong xã hội, lúc này đôi mắt trừng to cũng rất có khí thế, trong lúc nhất thời mấy Cảnh vệ có chút không biết làm sao.
Gã Cảnh vệ đầu trọc nhìn chằm chằm, hắn ta liếc nhìn Ngô Minh và nhận ra ngay người đàn ông này chính là anh hùng trong truyền thuyết đã giết ba con quái vật khổng lồ và giải cứu hàng ngàn thức tỉnh giả.
Chỉ là hắn lại không cảm thấy như thế nào, bởi vì hiện tại hắn cũng là thức tỉnh giả cấp ba. Trong hai tháng qua, thẻ nâng cấp đã rơi hai lần, hiện tại đã có rất nhiều thẻ nâng cấp cấp ba. Hơn nữa Sư Thành đã cử người đến khu vực xung quanh hàng trăm km thu thập thẻ nâng cấp, hiệu quả vô cùng tốt. Hiện tại có ít nhất hai trăm thức tỉnh giả cấp ba ở Thành phố Sư tử, và hắn ta cũng biết những thức tỉnh giả cấp ba bây giờ là mức cao nhất mà con người có thể đạt được. Nếu muốn cải thiện nó thì đòi hỏi một thủ đoạn khác.
Nói như vậy, cho dù Ngô Minh có hung mãnh cỡ nào, hắn hiện tại cũng chỉ là thức tỉnh giả cấp ba giống như chính mình, hơn nữa Phùng uỷ viên cũng đã hạ lệnh cho những thân tín này rồi, nếu như gặp phải Ngô Minh, tốt nhất là âm thầm diệt trừ chấm dứt hậu hoạn.
Nghĩ đến đây, Cảnh vệ đầu trọc cười lạnh một tiếng, chợt nảy ra một cái ý tưởng, lập tức lớn tiếng nói: "Ngươi nói hắn là anh hùng thì được sao? Ta xem các ngươi giống như là gián điệp dị tộc, lại dám cưỡng ép Chu Thành chủ, mọi người cùng nhau xông lên đem hai người này bắt xuống nói sau."
Nói xong dĩ nhiên là trực tiếp tiến lên động thủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận