Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 708: Phiền phức trên đường

Trong thâm tâm của Tạp Mao, hắn ta đã đem thanh âm kia như một thực thể chưởng khống sinh mệnh của hắn, hơn nữa là nhân vật cực kỳ khủng bố. Tạp Mao đã từng thấy và nghe truyền thuyết về các cường giả khác nhau, nhưng hắn ta chưa bao giờ nhìn nghe nói về hình thái ý thức thể như vậy, dưới uy thế khủng bố vô hình đó khiến hắn ta không thể sinh ra một chút tâm tư phản kháng nào. Thanh âm hôm qua nói với hắn rằng mọi thứ phải diễn ra theo kế hoạch, và kế hoạch là mang những món đồ rách nát mà hắn ta đã thu thập được trong thời gian này và tàn thi khổng lồ ra chợ để bán.
Tất nhiên, kéo tàn thi khổng lồ chắc chắn là một thử thách không nhỏ, thế nhưng Tạp Mao sẽ dám không chia nhỏ cái xác, bởi vì như vậy sẽ bị giảm giá, một cái xác còn tương đối nguyên vẹn có thể được mua với giá cao hơn. Cũng may trước đó hắn cũng đã từng được vận chuyển con mồi to lớn, có một cái giá được hàn bằng gỗ và hàng rào sắt, trên đó có thể để xác con mồi có kích thước hơn 20 mét, bên dưới có hơn chục bánh xe, có thể dùng xe ô tô kéo đi về phía trước, như thế cũng phải mất một ngày mới có thể chạy tới chợ.
Ngay sau đó, những người được Tạp Mao và Vương Răng hàm thuê bắt đầu kéo xác chết lên xe, sau đó sử dụng bốn xe và mấy con Lục Hành để kéo ra khỏi căn cứ Sườn núi.
Lần này vận chuyển hàng hóa phát động trọn vẹn hơn ba mươi người, tất cả mọi người đều là mang theo vũ khí, đường đi gần 100 cây số nên có thể sẽ gặp chút rắc rối.
Nhân loại và Dị tộc nhân ở khu căn cứ Sườn núi thực lực không mạnh, thẻ bài cũng khan hiếm nên vũ khí cũng rất đa dạng, súng của con người đương nhiên cũng có nhưng không nhiều, vì đạn cải tiến rất đắt nên đa số đều được sử dụng đủ loại vũ khí lạnh, chẳng hạn như rìu, kiếm và đao có chất lượng trung bình. Nhưng sau vụ nổ lớn hơn mười ngày trước, rất nhiều vũ khí và áo giáp được tìm thấy trong rừng, mặc dù hầu hết chúng đều bị hư hỏng nhưng cũng có thể sửa chữa một chút là có thể sử dụng được.
Còn việc thẻ hóa những vũ khí và hàng hóa này không phải là họ chưa nghĩ đến mà là họ không làm được. Bởi vì có hơn 200 con người và Dị tộc nhân trong toàn bộ căn cứ Sườn núi nhưng không ai biết chế tác thẻ, đừng nói đến bọn họ, ngay cả những người trong chợ cũng rất ít người biết chế tác thẻ, nếu ai biết cách chế tác thẻ địa vị của họ sẽ lập tức tăng lên, sẽ trở thành khách khanh của một số thế lực, ít nhất họ không phải lo lắng về sinh tồn.
Trong thế giới hỗn loạn này, sinh tồn là ưu tiên hàng đầu của cả con người và Dị tộc nhân.
Trên đường đi, Vương Răng hàm nói chuyện phiếm với Tạp Mao không ngừng nghỉ. Vương Răng hàm này cũng coi như là có chút bản lĩnh, thủ hạ của hắn có hai mươi người, có cả loài người và chủng tộc Dị tộc nhân. Hắn ta cũng là một Thức Tỉnh giả nguyên khí cấp 2, lần này trước mắt hắn ta định đến khu chợ để bán xác chết, và thứ hai là hắn ta muốn mua Thẻ tấn thăng cấp ba.
Hắn và Tạp Mao cũng coi như là quen thân. Về cơ bản, tất cả hàng hóa hắn ta tìm được đều đã bán qua tay Tạp Mao, và lần này là do hắn ta đoán định giá trị của tàn thi quá lớn nên định cùng Tạp Mao đi chợ.
Về phần Tạp Mao thì lại tâm thần không yên, thỉnh thoảng mới đáp lại một câu, nhưng phần lớn thời gian hắn ta ngồi đó giả vờ bình tĩnh. Theo quan điểm của Vương Răng hàm, loại phản ứng này được hiểu là lo lắng về những rắc rối trên đường, dù sao cũng có khả năng gặp phải một dã thú cường đại trên đường, cũng có những tên thổ phỉ sống sót bằng cách cướp bóc.
Nói đến loại thổ phỉ thì ở đây đã có quy mô rồi, trong số đó có cả con người và Dị tộc nhân, tuy khác chủng tộc nhưng điểm chung là chúng đều rất hung dữ, phàm là cướp đoạt được thứ gì cũng sẽ không lưu lại người sống.
Ngoài việc đi đường, Vương Răng hàm và những người khác chỉ có thể nói tán gẫu về thổ phỉ. Khi nói về thổ phỉ, một Dị tộc nhân cao lớn thô kệch nói: “Để nói về những tên thổ phỉ, ta nghe nói gần đây đã xuất hiện một mãnh nhân. Đó là một Nhân loại, tuy chỉ có một lỗ tai nhưng gã ta rất cường đại, các thuộc hạ của gã ta cũng rất mạnh mẽ. Coi như là chiến sĩ mạnh mẽ cũng phải nghe gã ta hiệu lệnh, mà nhưng phàm là bị gã ta nhìn chằm chằm thì hầu như không có người còn sống sót. Ngay ở mấy ngày trước, ta nghe nói người ở một căn cứ khác trong lúc trên đường giao hàng thì bị giết sạch sành sanh, rất nhiều người nói là Độc Nhĩ làm, bất quá ta cảm thấy gã ta cũng chẳng có gì ghê gớm, nếu như ta gặp phải nhất định phải cho gã đẹp mặt."
Dị tộc nhân này cao khoảng 1,9 mét, cơ bắp cuồn cuộn, hắn ta đang mặc một vài mảnh áo giáp rõ ràng không phải là một bộ, cầm một thanh đoản đao lưỡi rộng hơi mòn, đao này mặc dù có chút cũ nát và mài mòn, nhưng dùng đá mài đao mài giũa một chút thì lưỡi dao vẫn còn sắc bén.
Khi những người khác nghe thấy Dị tộc nhân này khoe khoang đều cười mắng vài câu, chỉ là một trò đùa trên đường, nhưng ngay sau đó đã bị một nhóm người trước mặt chặn lại. Hầu hết những người chặn lại ở vùng đất hoang vu này đều là thổ phỉ, những người như Tạp Mao và Vương Răng hàm cũng gặp thường, họ lập tức cầm vũ khí lao xuống, nhưng khi nhìn thấy đầu lĩnh thổ phỉ xuất hiện thì hết hồn chết lặng, đặc biệt là Dị tộc nhân cao lớn thô kệch vừa rồi, trông như thể hắn ta đã ăn phân ruồi.
Đầu lĩnh thổ phỉ là một Nhân loại, cực kỳ cường tráng, mặc một bộ áo giáp bằng kim loại và da, sau lưng có một thanh loan đao, đầu trọc, ánh mắt hung dữ và một lỗ tai trụi lủi.
“Độc Nhĩ?” Vương Răng hàm nhảy ra khỏi xe, trên tay cầm một khẩu súng trường đã được cải tiến và một thanh đoản kiếm ở thắt lưng, mặc dù đã có vũ khí trong tay nhưng Vương Răng hàm vẫn mang một vẻ mặt sợ hãi. Nếu như bọn thổ phỉ khác cũng không sao, lại một mực là Độc Nhĩ tà dị đồn đại gần đây. Chính cái gọi là người có tên cây có bóng, Độc Nhĩ này danh tiếng dữ tợn tự nhiên không phải người hiền lành, làm không tốt bọn họ sợ là tất cả đều phải ngỏm tại đây.
Tạp Mao cũng sửng sốt khi nhìn thấy băng cướp này, trước đây hắn cũng đã nghe nói đến tên Độc Nhĩ này, thực lực rất mạnh, quan trọng nhất là phi thường hung tàn, cứ vài ngày lại phải đi chợ tự nhiện phải nghe qua Độc Nhĩ lợi hại
Mặc dù bên Tạp Mao và Vương Răng hàm có rất nhiều người, nhưng tổng thể thực lực của bọn họ hiển nhiên không bằng đối phương. Độc Nhĩ bên kia đồng dạng có hơn ba mươi người, nhưng mỗi người bọn chúng đều như hung thần ác sát, tọa kỵ của chúng là Lục Hành Điểu nổi danh về tốc độ và sức chịu đựng, sinh vật to lớn giống đà điểu này là thú cưỡi tốt hơn ngựa, trên thị trường giá cả cũng không thấp. Mà hơn 30 người bên Độc Nhĩ đều mỗi người cưỡi một con, rõ ràng sau khi đối phương cướp đoạt giết người thì sẽ có thể rời đi ngay lập tức, không lo bị người khác đuổi kịp.
Độc Nhĩ nhảy ra khỏi Lục Hành Điểu của gã ta, sau đó liếc nhìn đám người Tạp Mao, Vương Răng hàm và những người khác hết sức khinh bỉ, rồi lại liếc nhìn tàn thi khổng lồ bị kéo trên giá sắt lớn phía sau, một đôi mắt hung tợn lộ ra lòng tham của gã.
"Vận khí không tệ, đó là xác của một người khổng lồ, kéo nó ra ngoài vừa sang tay là chúng ta có thể kiếm được hàng chục nghìn Thẻ nguyên khí. Các anh em, động thủ, quy tắc cũ, đồ vật toàn bộ cướp đi, không lưu người sống!" Ra lệnh một tiếng, bọn thổ phỉ phía sau liền gào lên vọt tới, dĩ nhiên là trực tiếp khai sát.
“Con bà nó, mọi người cùng bọn chúng liều mạng!” Vương Răng hàm cũng là một người tàn nhẫn, nhìn thấy đối phương không lưu một đường sống cũng là trong lòng hung ác, biết chuyện không thể nào tốt hơn chẳng bằng liều mạng phản kích, nói không chừng vẫn còn cơ hội chiến thắng.
Súng trường trong tay lập tức khai hỏa, cùng với vài tên thuộc hạ cùng nhau xạ kích, nhưng đám người Độc Nhĩ hiển nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, mấy người mặc áo giáp hạng nặng đặc biệt lập tức xông tới trước, cho dù là súng ống đan dược cải tiến cũng không thể bắn xuyên qua.
Vương Răng hàm trong lòng nhảy dựng lập tức lui về phía sau, nhưng mấy người xung quanh không phản ứng kịp, khi muốn chạy thì đã quá muộn trực tiếp bị bọn thổ phỉ cưỡi Lục Hành Điểu thú chém ngã xuống đất.
Băng thổ phỉ này cực kỳ tàn nhẫn, không chút nào dây dưa dài dòng, hơn nữa bất kể là vũ khí hay áo giáp thì bọn chúng đều mạnh hơn đám người Vương Răng hàm, Tạp Mao.
Lúc này, Vương Răng hàm nghiến răng, không ngờ lại rút ra một lá bài và triệu hồi một sủng vật là con Cương Mao Khiếu Lang, ngay khi con Lang thú giống như nghé con này xuất hiện đã hạ gục một người của đối phương, một ngụm cắn đứt đầu đối phương.
Ở căn cứ Sườn núi, sủng vật cũng rất khan hiếm, có rất nhiều sủng vật cấp một nhưng sủng vật cấp hai như Lang thú này rất hiếm. Ngoài ra còn có một số thuộc hạ của Vương Răng hàm và Tạp Mao đã triệu hồi những sủng vật của họ.
"Muốn chết!" Độc Nhĩ gầm lên một tiếng và triệu hồi sủng vật của mình. Hóa ra nó là một sinh vật cấp ba, một con Ban Lan Lang Chu (Lang nhện sặc sỡ). Con Lang Chu này to gấp đôi Lang thú, ngay khi vừa xuất hiện đã lập tức phun ra một tơ nhện vây khốn Lang thú và một số sinh vật khác, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể động đậy.
Ngay sau đó, Lang Chu lao tới một ngụm liền cắn chết con Lang thú chỉ bằng một cú đớp. Vương Răng hàm vừa thấy đã đau lòng lại hoảng sợ, vốn cho trong tay mình có một sủng vật cấp hai hẳn là có thể xoay chuyển chiến cuộc, không nghĩ tới trên sủng vật thì đối phương cũng vững vàng vượt trên bọn họ một bậc, như thế chắc chắn là thất bại không thể nghi ngờ.
Lại có mấy tên thủ hạ sống sờ sờ bị chém chết, Vương Răng hàm bị dọa sợ bể mật đã muốn chạy trốn, nhưng ngay sau đó một mảnh tơ nhện bay vụt qua bao phủ hắn và một ít thủ hạ trong đó.
Thuộc hạ của Tạp Mao cũng vậy, trong căn cứ Sườn núi không có cao thủ, lợi hại nhất cũng chỉ là nguyên khí cấp hai, quả thực là cấp thấp bên trong cấp thấp, hơn nữa không có ý thức tác chiến, chỉ chốc lát đã bị giết một nửa, còn lại cũng là bị mạng nhện nhốt lại. Tạp Mao đang cầm một khẩu súng và một con dao găm khá sắc bén, hắn ta không dám ra khỏi xe, nhưng hắn không đi xuống không có nghĩa là người khác có thể buông tha hắn.
Độc Nhĩ nhìn thoáng qua Tạp Mao trốn trong xe, cười gằn nói: "Không ngờ trong xe lại còn có một con chuột hoang, đi, lôi tên đó ra cho ta, ta sẽ dùng xăng cho các ngươi xem cái gì là con chuột lửa lớn, hahaha! "
Lập tức hai tên thổ phỉ hung hãn xông lên, nhìn bọn thổ phỉ bước vào Tạp Mao không khỏi run lên, trận chiến bên ngoài vừa rồi hắn cũng nhìn thấy nhưng không giúp được gì, hắn ta thấy bên mình không phải là đối thủ.
Bất quá vừa lúc đó, thanh âm tối hôm qua lại một lần nữa vang lên.
“Tạp Mao, có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói này dường như từ trong ý thức truyền đến, Tạp Mao chưa bao giờ cảm thấy giọng nói này hấp dẫn như vậy, vừa định kể ra hắn liền nghe thấy thanh âm nói: “Đừng nói nữa, ta đã biết chuyện gì xảy ra, những rắc rối bên ngoài ta sẽ thay ngươi giải quyết, nhưng phải dùng thân thể của ngươi. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận