Tận Thế Tân Thế Giới

Chương 671: Tháp xương

Ngô Minh sử dụng Tia Chớp Đen phóng tới với tốc độ nhanh nhất, lúc rạng sáng cuối cùng cũng tới nơi Mặc Mặc Thác bọn họ bị bao vây, vết thương của Huyết Nhận trong cabin cũng đã khôi phục 8 thành. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại Phi hành khí này, tự nhiên là tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nói rằng thứ này nhanh hơn gấp mấy lần so với Lôi đình Chiến ưng nhanh nhất trong Đế quốc Thú nhân.
"Mặc Mặc Thác tên kia vẫn tốt chứ?" Ngô Minh sau khi nhìn thấy Huyết Nhận không việc gì mới lên tiếng hỏi, lần này Ngô Minh vội vàng chạy tới như vậy, trên thực tế cũng là bởi vì Mặc Mặc Thác, giống như Lâm Kỳ, Ngô Minh cùng Mặc Mặc Thác quan hệ tuyệt đối sắt son, bằng không Mặc Mặc Thác gia hỏa này gặp phải nguy cơ sống còn, cũng sẽ không bỏ gần cầu xa, chuyên môn hướng về Ngô Minh cầu cứu rồi.
Huyết Nhận nghe Ngô Minh xưng hô với Vương tử Mặc Mặc Thác như vậy, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng. Trong Đế quốc Thú nhân, Mặc Mặc Thác là niềm tự hào của toàn bộ Thú nhân nhất tộc, bởi vì đó là Bí thuật sư đầu tiên trong Đế quốc Thú nhân, cộng thêm thân phận Vương tử của Mặc Mặc Thác, càng là không có ai không tôn kính anh ta.
Mà Ngô Minh này vậy mà lại gọi là 'Tên kia', nhưng Huyết Nhận không nói gì cả. Hắn mặc dù là một tên Thú nhân đại quê mùa, nhưng cũng có một chút thông minh, thời điểm Ngô Minh xưng hô 'tên kia' cũng không hề có gì xem thường hay không tôn kính, ngược lại, nó giống như nói về một người anh em với giọng điệu mà chỉ những người có mối quan hệ rất tốt mới nói với giọng điệu này.
Mặt khác, Huyết Nhận bây giờ trông cậy vào việc Ngô Minh giải cứu Vương tử Mặc Mặc Thác và Quân đoàn cự thú, dù đối phương có nói xấu cũng phải chịu đựng.
"Hai ngày trước lúc tôi rời đi còn không có vấn đề, nhưng bất cứ điều gì có thể xảy ra trong hai ngày..." Lời nói của Huyết Nhận đầy lo lắng.
Ngay sau đó, Ngô Minh đã nhìn thấy tình hình bên ngoài qua mạn tàu.
Khu vực này bị mây đen kéo dài hàng trăm km bao phủ, sấm chớp xen lẫn trong mây đen, trước mặt hiện ra một bức tường sương mù khổng lồ.
Bức tường sương mù này hiển nhiên dày hơn mây đen trên bầu trời, bao phủ một vùng rộng lớn giống như một khối chất lỏng đen sền sệt.
"Đó là Trận pháp do Cự nhân và Đại Vu sư thiết lập, bao vây toàn bộ Quân đoàn cự thú. Hai ngày trước, tôi cũng đã tốn rất nhiều công sức cùng một số thẻ bài quý giá mới có thể thoát khỏi nó." Huyết Nhận nhìn thấy bức tường sương mù nơi xa run rẩy nói, hiển nhiên bức tường sương mù màu đen kia mang theo ký ức đáng sợ.
Ngô Minh đã biết Đại Vu sư trong miệng Huyết Nhận là kẻ phản bội Thú nhân nhất tộc. Địa vị của các Vu sư trong Đế quốc Thú nhân rất đặc biệt, họ có thành trì và thủ lĩnh độc lập nhưng lại thuộc hoàng tộc của Đế quốc Thú nhân, phản bội lần này thực sự là bộ tộc phù thủy của Đế quốc Thú nhân thống trị. Họ sử dụng các vu thuật hùng mạnh, bố trí Trận pháp cạm bẫy bao vây Quân đoàn cự thú tinh nhuệ nhất trong Đế quốc Thú nhân.
Tia Chớp Đen không tiếp tục đến gần. Thay vào đó, đã dừng lại ở khu vực hơn mười km phía trước bức tường sương mù màu đen, bởi vì Ngô Minh cảm giác được nguy hiểm, nếu tiếp tục tới gần, nhất định sẽ xảy ra chuyện trong sương mù dày đặc hòa cùng mây đen xung quanh.
Vẫn chưa tìm hiểu tình hình bên trong, cũng không biết hiện trạng Mặc Mặc Thác bọn họ như thế nào, Ngô Minh không có dự định mạo hiểm, cũng không có dự định kinh động kẻ địch.
Ở độ cao cách mặt đất năm km, Ngô Minh yêu cầu Chúc mở cửa khoang của Tia Chớp Đen, và một cơn gió dữ dội thổi tới ngay lập tức. Chỉ là, loại gió này không có tác dụng gì đối với Ngô Minh, coi như là Huyết Nhận cũng không sợ.
"Ngươi đi không?" Ngô Minh quay lại nói với Huyết Nhận, hắn ta lập tức tháo Song Thủ Phủ sau lưng ra rồi gật đầu, nhìn thấy đối phương tỏ thái độ, Ngô Minh đưa tay nắm lấy áo giáp của Huyết Nhận, sau đó nhảy ra khỏi cửa khoang.
Huyết Nhận hiển nhiên không ngờ Ngô Minh lại nhảy xuống đột ngột như vậy, phải biết tuy là cao thủ đã đạt nguyên khí cấp năm, nhưng nếu rơi từ độ cao như vậy xuống sẽ bị thương rất nặng. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Ngô Minh thực sự đã kéo đầu Huyết Nhận xuống rồi sà xuống với tốc độ rất nhanh. Nếu không phải Huyết Nhận có tâm lý coi như cứng rắn, e rằng sẽ hét to.
Đối với những chiến binh Thú nhân vốn chỉ giỏi chiến đấu trên mặt đất, nỗi sợ hãi khi rơi xuống độ cao như vậy thực sự không khác gì những con người bình thường.
Trong nháy mắt, Ngô Minh cách mặt đất không đến mười thước, sau đó Ngô Minh đột nhiên thúc giục Ngũ Trảo Kim Long, sau đó mạnh mẽ ổn định thân hình, về phần Huyết Nhận thì mắt nổ đom đóm, hai mắt si ngốc, có chút chưa có lấy lại tinh thần được.
Ngô Minh nhìn xung quanh rồi ném Huyết Nhận xuống, khoảng cách mười mét đối với Huyết Nhận mà nói không đáng kể chút nào, nhưng có thể bị kích thích mạnh, cho nên lúc này phác thông một tiếng ngã lăn ra đất, lúc lắc đầu đứng dậy thì Ngô Minh đã đứng bên cạnh rồi.
"Ngươi... ngươi..." Huyết Nhận chỉ vào Ngô Minh nửa ngày nhưng không nói được lời nào, đang muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Ngô Minh đưa tay ra làm động tác im lặng, sau đó ném ra một vài thẻ bố trí một Trận pháp ẩn để che giấu anh ta và Huyết Nhận trong đó.
Một lúc sau, đằng xa có mấy tên Kỵ sĩ Địa tinh cưỡi Tấn Mãnh Long đến kiểm tra, hiển nhiên vừa rồi Ngô Minh mang theo Huyết Nhận hạ xuống, tuy động tác bí mật nhưng vẫn bị phát hiện.
Những Kỵ sĩ Địa tinh này đều mặc áo giáp toàn thân, cầm trong tay loan đao và trường mâu, cưỡi một đầu Tấn Mãnh Long. Loại tọa kỵ này khác với ngựa chiến ở chỗ chúng có lực bộc phát và sức bền mạnh hơn, đồng thời hung dữ hơn. Hàm răng sắc nhọn của chúng có thể xé nát áo giáp kiên cố, lúc cần thiết, bọn nó cũng có thể hiệp trợ chủ nhân tiến hành chiến đấu.
Ẩn mình trong Trận pháp nhìn những Kỵ sĩ Địa tinh càng lúc càng gần, Huyết Nhận nắm chặt Chiến phủ trong tay, đồng thời thì thào: "Cẩn thận, những tên đê hèn này đều có thẻ đưa tin có thể kích hoạt nhanh chóng. Một khi gặp phải kẻ địch, bọn nó sẽ lập tức cảnh báo đưa tới càng nhiều địch nhân."
Ý tứ chính là nói cho Ngô Minh, nếu như muốn động thủ thì không thể để những Kỵ sĩ Địa tinh này có cơ hội truyền tin.
Ngô Minh gật đầu, sau đó lấy ra một ít Thẻ trận ném ra ngoài.
Có hơn 20 lá bài trong Thẻ trận điệp gia này, lập tức tạo thành hai Trận pháp, một là Trận pháp ẩn bao bọc các Kỵ sĩ Địa tinh, và một là Trận pháp tấn công, lấy hỏa diễm mạnh mẽ đốt thiêu địch nhân.
Trước đó, Ngô Minh đã kích hoạt Lôi bộ lao ra nhanh như một tia chớp, trong nháy mắt quay trở lại, trong tay anh ta đã kéo sẵn hai con Kỵ sĩ Địa tinh đang ngất xỉu và hai Tấn Mãnh Long.
Về phần các Kỵ sĩ Địa tinh khác đã bị Trận pháp công kích phóng thích ra Liệt Diễm khủng bố trong nháy mắt thiêu chết, bọn chúng thậm chí còn không có cơ hội để kích hoạt thẻ liên lạc.
Toàn bộ quá trình chỉ mất chưa đầy hai giây, Huyết Nhận nhìn Kỵ sĩ Địa tinh và Tấn Mãnh Long thú nằm trên mặt đất, cũng như Kỵ sĩ Địa tinh bị cháy thành than bên ngoài, hắn đột nhiên cảm giác mình cầm trong tay Chiến phủ muốn chiến đấu dáng vẻ đặc biệt ngốc.
“Thẩm vấn hai con Địa tinh này một chút, sau đó chúng ta mặc trang bị của bọn chúng trà trộn đi vào xem chúng ta có thể đột phá hay không!” Ngô Minh phân phó một tiếng, Huyết Nhận theo bản năng gật gật đầu, mặc dù chỉ mới tiếp xúc thời gian một chút, nhưng hắn đã theo thói quen tiếp thu Ngô Minh ra lệnh, quan trọng nhất là, hắn dĩ nhiên không hề có một chút chống cự, hết thảy đều là thuận lý thành chương.
Ngô Minh lấy thẻ bài và trang bị của hai Kỵ sĩ Địa tinh, buộc chặt chúng bằng dây thừng, kích hoạt thẻ bài và dội một quả cầu nước lạnh băng trực tiếp lên hai tên Địa tinh.
Ngô Minh không tham gia vào phần còn lại, để cho Huyết Nhận thực hiện thẩm vấn hai tên Địa tinh.
Mười phút sau, Huyết Nhận dùng Chiến phủ giải quyết hai tên bị bắt, sau đó nói với Ngô Minh: "Tình hình bên trong vẫn ổn, Vương tử Mặc Mặc Thác bọn họ vẫn còn đang kháng cự, hai tên Địa tinh này không biết chuyện khác."
Ngô Minh gật đầu, chỉ cần Mặc Mặc Thác bọn họ hiện tại hoàn hảo là được, anh ta cùng Huyết Nhận nhanh chóng đổi thành áo giáp của hai Kỵ sĩ Địa tinh, hai tên Địa tinh có kích thước tương đương với Ngô Minh và Huyết Nhận cho nên hai bộ áo giáp vẫn vừa vặn, sau khi đôi nón lên thì có nhìn gần cũng không thể thấy được vấn đề. Sau khi đánh thức hai đầu Tấn Mãnh Long thú, hai con thú nhớ rõ mùi trên áo giáp nên không phát hiện ra gì, ngay lập tức Ngô Minh và Huyết Nhận cưỡi lên đầu Tấn Mãnh Long và nghênh ngang chạy về phía trước.
Trên đường đi, Ngô Minh nhìn thấy rất nhiều Kỵ sĩ Địa tinh đang tuần tra xung quanh. Ngoài những Kỵ sĩ Địa tinh, còn có một số chủng tộc Dị tộc nhân khác, càng đến gần bức tường sương mù càng có nhiều chủng tộc Dị tộc nhân như vậy. Khi đến vùng phụ cận đã có thể nhìn thấy có mấy chục vạn đại quân tập kết ở nơi này, trận thế này tuyệt đối là chấn nhiếp nhân tâm. Những tộc Dị tộc nhân này có hình thể khác nhau, mặc những bộ giáp bằng da khác nhau, tụ tập thành từng nhóm, một số cưỡi tọa kỵ cổ quái, và một số gầm thét từ bầu trời thể hiện sức mạnh của chúng.
Trước khi đến gần bức tường sương mù, Ngô Minh đã nhìn thấy hàng nghìn Cự nhân cao hơn 20 mét, trong đó có một Cự nhân cao hơn 50 mét trở lên, rõ ràng cho thấy một tên đầu nhỏ lĩnh. Ngoài ra, Ngô Minh không hề nhìn đến sự hiện diện của Cổ Cự Nhân Vương ở đây.
Không nghi ngờ chút nào, nếu như ở tình huống như vậy xông vào khẳng định sẽ chịu nhiều thiệt thòi, nhưng giờ đây, dựa vào bộ giáp của một Kỵ sĩ Địa tinh, Ngô Minh và Huyết Nhận đã tiến đến mà không bị cản trở.
"Khi tôi chạy trốn hai ngày trước không có nhiều quân ở đây. Có vẻ như họ đang có ý định tấn công!" Huyết Nhận cay đắng nói.
Ngô Minh ra hiệu cho hắn không cần nói chuyện, dù sao thì nếu bị lộ ở đây chắc chắn sẽ phiền phức lắm.
Tiếp tục đến gần, Ngô Minh nhìn thấy dưới bức tường sương mù dày đặc như mực, cứ cách năm trăm mét lại có một tháp xương cao chừng mười mét, còn từng người đứng đấy có năm lão Thú nhân còng lưng mặc áo choàng đen. Huyết Nhận bí mật nói với Ngô Minh lũ Thú nhân này là Vu sư của Đế quốc Thú nhân, và giờ chúng đã hoàn toàn sa vào vòng tay của những gã khổng lồ.
Tháp xương không ngừng tỏa ra sương mù tạo thành bức tường sương mù, hiển nhiên đây chính là nguồn gốc của toàn bộ bức tường sương mù, sương mù đen kịt xuất hiện từ trong Tháp xương không ngừng biến thành hình dạng của các loại ma thú, lăn lộn gầm thét, cách xa mấy dặm cũng có thể nghe được này âm thanh khủng bố này.
"Những màn sương mù đen đó rất kinh khủng, và dường như có vô số quái thú ẩn bên trong. Lúc đó có hơn 30 chiến binh Thú nhân đi cùng tôi, nhưng cuối cùng chỉ có một mình tôi trốn ra được!" Một bên Huyết Nhận dùng thanh âm hơi run rẩy sơ lược nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận