Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 1004: Hình chiếu ở chỗ sâu trong ký ức (3)

Đương nhiên, nếu như Nhân Hoàng trong truyền thuyết là như thế này thật thì cũng không có gì đáng để kiêng kỵ nữa.
"Ha ha, không biết trời cao đất rộng." Cái hình chiếu này phát ra tiếng cười lạnh khinh thường, nói với Thôi Hằng: “Tiểu bối, ngươi làm hỏng đại đạo của ta, chắc chắn phải chết. Ít ngày nữa ta sẽ chân thân giáng lâm, diệt ngươi!"
Nói xong, đạo hình chiếu này nhanh chóng ảm đạm xuống, uy năng trên người cũng nhanh chóng biến mất.
Hiển nhiên là muốn rút về lực lượng ở trên hình chiếu.
"Nơi này là nơi mà ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?" Thôi Hằng hừ lạnh một tiếng.
Lập tức, thần trí của hắn khẽ nhúc nhích, trong nháy mắt phong tỏa toàn bộ thần hồn chi hải của Nhân Vương lại.
Bất kỳ lực lượng nào cũng không thể đi vào, cũng không thể thoát ra ngoài.
Tất cả đều bị phong cấm ở nơi này.
"Làm càn!"
Cái đạo hình chiếu đó phát ra tiếng rống giận dữ, đối mặt với thần thức phong tỏa như thế này, hắn hoàn toàn không thể trốn đi được.
Chỉ có thể để lại tất cả lực lượng ở đây.
Nhưng mà hắn cũng không có ngồi chờ chết.
Mà là trực tiếp vận dụng toàn bộ lực lượng ẩn chứa trong đạo hình chiếu này vọt tới thần thức của Thôi Hằng.
Chiến đấu bằng thần hồn thì còn quỷ dị và khó lường hơn là chiến đấu bình thường trong hiện thực, nhưng đạo hình chiếu này cũng không có vận dụng bất kỳ bí pháp thần hồn gì, chỉ là bộc phát lực lượng đơn thuần tiến hành công kích.
Bởi vì hắn biết rõ với thần hồn chi lực của đạo hình chiếu này của mình thì hắn thua chắc, hoàn toàn không còn đường nào khác.
Kết cục duy nhất chính là bị hủy diệt.
So với bị người hủy diệt còn không bằng tự mình hủy diệt.
Thế nhưng là đạo hình chiếu này mới điều động lực lượng thì bỗng nhiên có một cỗ sức mạnh thần thức cực kỳ mạnh mẽ bao phủ, khiến cho thần hồn chi lực cực kỳ táo bạo trở nên bình thản trong nháy mắt, nhẹ nhõm trừ khử đòn công kích này.
Thần hồn chi lực của Chân Giới Đệ Thập Nhị Cảnh, đối với Thôi Hằng thì quá nhỏ bé, có thể khống chế dễ dàng, ngay cả muốn tự hủy diệt cũng không làm được.
Lúc này, đạo hình chiếu đó cũng nhận ra điểm này.
Hắn từ bỏ công kích, đứng tại chỗ, toàn thân tỏa ra cảm xúc tức giận, trầm giọng nói: "Tiểu bối, ngươi sẽ trả giá đắt cho hành vi của ngươi hôm nay!"
Nói xong, đạo hình chiếu này lại nhanh chóng trở nên hư ảo, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ để lại lực lượng vốn bám vào trên người hắn, bản thân hình chiếu thì không có bóng dáng.
"Cũng rất quả quyết." Thôi Hằng cười lạnh một tiếng.
Vừa rồi sở dĩ đạo hình chiếu đó sẽ biến mất, cũng không phải là trốn.
Mà là bản thể lựa chọn từ bỏ đạo hình chiếu này, triệt để cắt đứt tất cả liên hệ.
Kể từ đó hình chiếu hoàn toàn mất đi, sẽ trực tiếp biến mất.
Cũng không thể truy tung.
Nhưng mà làm như vậy sẽ mất đi một lượng thần hồn chi lực tương đương với Chân Giới Đệ Thập Nhị Cảnh, tổn thất không nhỏ.
"Chỉ là không biết chân thân của hậu nhân Nhân Hoàng mạnh cỡ nào." Thôi Hằng thầm nghĩ trong lòng.
Thật ra thì trước khi đạo hình chiếu đó trốn đi, hắn đã tra ra thân phận của bản thể của đạo hình chiếu đó trong trí nhớ của Tiên Chủ, chính là Nhân Hoàng hậu nhân mà Tiên Chủ gặp được ở Huyền Tiên Vực.
Chính là Nhân Hoàng hậu nhân này giả trang Nhân Hoàng, khi Tiên Vực vỡ vụn, thừa cơ xâm lấn mộng cảnh của Nhân Vương, tung tin đồn nhảm về cái gọi là Ngọc Đỉnh đại kiếp.
"Ngọc Đỉnh nhỏ là bảo vật tùy thân lúc Nhân Hoàng chưa thành đạo, bây giờ bị Phú Quý nhi lấy được, hắn đã đi lên con đường thu hoạch truyền thừa Nhân Hoàng, Nhân Hoàng hậu nhân này làm như thế là muốn bóp chết võ giả đồng đạo?"
Trong lòng Thôi Hằng hơi nghi hoặc một chút: "Nhưng làm như vậy có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ trên con đường này, cảnh giới cao thâm cũng có hạn chế số lượng. Đồng đạo chính là không chết không thôi?"
...
Trong một thế giới lớn vô biên, năm cái đại lục lơ lửng trên đại dương mênh mông.
Cái đại lục lớn nhất thì được gọi là Trung Thổ.
Ở trung ương Trung Thổ đại địa, một tòa cung điện vô cùng to lớn, vô cùng tráng lệ, người cư trú bên trong là một vị chúng thần chi vương, vạn tiên chi quân, nhân tộc chi tổ.
Hắn là chúa tể tất cả sinh linh hình người trong thiên địa này, sinh ra từ khi mới khai thiên tích địa, là "người" đầu tiên xuất hiện trong thiên địa, cũng thành Nhân Tổ.
Không người nào dám bất kính với vị Thần Vương, Tiên Quân, Nhân Tổ này.
Ngoại trừ số ít người có thân phận cực kỳ tôn quý, còn lại đều không có tư cách tiếp xúc tòa cung điện đó, càng không có tư cách nhìn thấy vị tồn tại vĩ đại ở bên trong đó.
Bởi vậy, bên trong tòa cung điện đó, đa số thời gian đều chỉ có một người, không có ai biết hắn làm cái gì ở trong cung điện, cũng không người nào dám nhìn lén.
Ầm ầm!
Một ngày này, trên không toà cung điện cao quý nhất phương thế giới này có mây đen hội tụ, bầu trời tối om, nhìn giống như là trời sắp sập xuống.
Khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ áp lực.
Vô số người đều chú ý tới thay đổi của cung điện bên này, nhưng không có ai dám nhìn trộm.
Ngay lúc tất cả mọi người tâm sinh sợ hãi thì trong cung điện bỗng truyền ra một giọng nói, tràn ngập lửa giận với phẫn hận, giống như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
"Ngăn trở đại đạo của ta, không chết không thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận