Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 290: Quả đấm của Hoàng Cân Lực Sĩ (1)

Bạch Hổ Đồng Tử sống hơn một trăm năm, trước đó cho tới bây giờ đều chưa từng cảm nhận qua cái gì gọi là sợ hãi.
Phụ thân của hắn là Địa Tiên, mẫu thân cũng là Địa Tiên, hơn nữa hai người đều là trưởng lão của Ngự Thú Tiên Môn, quyền cao chức trọng.
Vì vậy, bắt đầu từ khi Bạch Hổ Đồng Tử ra đời, liền được chúng nhân tôn trọng và yêu thương hết mực.
Vào lúc hắn bảy tuổi, trong lúc tình cờ cùng một con Thần Thú Bạch Hổ còn non ký kết linh khế, sau đó địa vị càng trở nên đặc thù.
Ngay cả chưởng môn Thiên Nhân của Ngự Thú Tiên Môn, đều thu hắn làm con nuôi.
Thân phận như vậy, dõi mắt toàn bộ Thiên Khư Giới, cũng không có bao nhiêu người có thể cùng so sánh.
Bạch Hổ Đồng Tử cứ như vậy thuận buồm xuôi gió mà tu luyện.
Cho tới bây giờ đều chưa bao giờ gặp cái bình cảnh gì, cũng không có gặp khó khăn gì.
Chỉ dùng thời gian một trăm năm mươi năm ngắn ngủi, hắn liền tu thành Địa Tiên.
Đây là tốc độ tu luyện mà tuyệt đại đa số võ giả ngay cả nghĩ cũng không dám.
Vì vậy, Bạch Hổ Đồng Tử vẫn luôn cảm giác mình là được trời cao săn sóc, là con cưng của ông trời, hết thảy mọi thứ trên thế gian đều phải xoay tròn chung quanh hắn.
Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, trong trạng thái tâm lý như vậy, cho tới bây giờ hắn đều không biết cái gì gọi là sợ hãi.
Lần này hạ xuống hạ giới cũng là chính bản thân hắn chủ động yêu cầu.
Mục đích chỉ là vì tới hạ giới giải sầu một chút thôi.
Về phần vì sao dùng loại lý do này cũng có thể xin phép thành công?
Chỉ cần xem thân phận của cha mẹ hắn, của nghĩa phụ hắn thì sẽ biết.
Mấy người kia dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt yêu cầu của Bạch Hổ Đồng Tử.
Hơn nữa, đứng ở góc độ của bọn hắn, để cho Bạch Hổ Đồng Tử hạ giới, cũng coi là để hắn mở rộng tầm mắt một chút.
Căn bản cũng không cân nhắc qua có nguy hiểm gì.
Dù sao, một tên Địa Tiên mang theo mười tên Nhân Tiên, còn có một món Tiên Khí cấp Thiên Nhân, hạ giới nho nhỏ người nào có thể ngăn?
Chính bản thân Bạch Hổ Đồng Tử cũng cho rằng như thế.
Ở trước khi Hoàng Cân Lực Sĩ xuất hiện, hắn quả thật cho rằng nhân gian này không có ai có thể uy hiếp được hắn.
Nhưng mà bây giờ, hắn rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi cực độ.
Nhất là sau khi ba con Bạch Hổ cấp Nhân Tiên bị đả thương đánh chết, mười tên hộ vệ cấp Nhân Tiên trọng thương hộc máu, nỗi sợ hãi trong lòng của hắn càng là nồng nặc tới cực điểm.
Chằng qua, so với lúc mới vừa thấy Hoàng Cân Lực Sĩ, bây giờ Bạch Hổ Đồng Tử đã từ trong tâm tình sợ hãi cực độ phục hồi tinh thần lại, không còn sững sờ ngây ngốc tại chỗ.
"Kim xa!"
Bạch Hổ Đồng Tử cao giọng hét lớn, giơ tay lên hướng chiếc Xe Mây Mạ Vàng Vạn Dặm vồ tới.
Chiếc kim xa này nhất thời toát ra kim quang vô cùng sáng ngời, uy năng so với lúc trước bị mười tên Nhân Tiên kích hoạt càng đáng sợ hơn.
Hư ảnh trăm ngàn con dị thú từ bên trong bay ra, so với trước kia càng ngưng tụ, số lượng cũng nhiều hơn, chấn động tản mát ra tự nhiên cũng càng cường đại hơn.
Những dị thú này muôn hình vạn trạng, lại còn có sức mạnh đặc thù bất đồng, chúng nó trong nháy mắt liền đem Hoàng Cân Lực Sĩ bao vây lại, gần như không có lưu lại bất kỳ khe hở.
Tại góc nhìn từ bên ngoài, thậm chí đều đã không thấy được thân ảnh Hoàng Cân Lực Sĩ.
Nếu như mà dựa theo quy trình bình thường, thì Hoàng Cân Lực Sĩ tiếp đó sẽ bị hư ảnh những dị thú này nghiền nát sạch sành sanh, hài cốt không còn, một thân tu vi tất cả đều sẽ hóa thành phân dê bồi bổ chiếc kim xa kia.
Bạch Hổ Đồng Tử thấy vậy, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh nói: "Đồ đáng chết, lại dám làm tổn thương hộ vệ của ta, dưới uy năng của Tiên Khí cấp Thiên Nhân này, để ta nhìn xem ngươi còn có thể lật trời hay không. . ."
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn bất ngờ vang lên trực tiếp cắt dứt lời nói của Bạch Hổ Đồng Tử, hư ảnh những dị thú vây quanh Hoàng Cân Lực Sĩ kia tất cả vậy mà đều nổ tung ngay tức khắc.
Nương theo một đạo hào quang màu vàng sậm bùng nổ, thân ảnh cao lớn của Hoàng Cân Lực Sĩ chợt giãn ra, chẳng qua là lực lượng thân thể sinh ra khi duỗi người, liền trong nháy mắt đem những hư ảnh dị thú kia nghiền nát.
Tiên Khí Thiên Nhân mặc dù cũng là bảo vật tương đương với Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng so sánh cùng nhục thân chi đạo đã đạt tới đỉnh phong Trúc Cơ sơ kỳ của Hoàng Cân Lực Sĩ, căn bản là châu chấu đá xe, không tự lượng sức mình.
Hơn nữa, sau khi Hoàng Cân Lực Sĩ nghiền nát những hư ảnh dị thú kia, cũng không có đình chỉ động tác công kích, nó nhanh chân bước về phía trước, chợt đánh ra một quyền, hung hãn đập vào trên Xe Mây Mạ Vàng Vạn Dặm.
Ầm!
Chiếc kim xa Tiên Khí cấp Thiên Nhân lóng lánh kim quang này tại chỗ liền bị quả đấm lưu chuyển màu ám kim đánh bể.
Các loại ánh sáng dị tượng ở trước mặt lực lượng tuyệt đối của Hoàng Cân Lực Sĩ, đều giống như giấy dán, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng ngăn cản.
Sau khi ánh sáng chói lọi tản mát ra, bản thể kim xa bên trong liền lộ ra ngoài.
Nhưng mà Hoàng Cân Lực Sĩ cũng không có tiến một bước đem nó phá hủy, mà là bỗng nhiên nắm càng xe, một tay đem chiếc Xe Mây Mạ Vàng Vạn Dặm này giơ qua đỉnh đầu.
Sau đó, chợt từ trên trời ném xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận