Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 647: Đời người thoáng chốc, trăm năm vội vàng (1)

Sau khi Thôi Hằng thấy nữ tử trẻ tuổi này, hơi sửng sờ, ngay sau đó cười nói: "Giang các chủ vì sao tới nơi này?"
Nữ tử này không phải là người khác, chính là Các Chủ Thương Thủy Kiếm Các Giang Thải Vân danh chấn Khánh Châu Nam Vực Đại Chu bây giờ, tuổi mới vừa hơn trăm, đã chứng đạo Thiên Quân cảnh.
Ở bên dưới trật tự quy tắc lâu dài mà ổn định, Đại Chu đã hoàn thành toàn thể thống trị đối với Tử Dương Tinh.
Để cho tiện quản lý, đem trọn cái tinh cầu phân làm Đông Tây Nam Bắc bốn vực, mỗi vực lại chia ra làm hơn 100 Châu, hơn nữa từ đệ tứ cảnh Tiên Giới bắt đầu, triều đình đều sẽ sắp xếp chỗ tu hành đặc thù, sẽ không dễ dàng đặt chân phàm trần.
Điều này thì tạo thành tình huống Thiên Quân bây giờ tức là đỉnh cao nhất một Châu.
Giang Thải Vân chính là cao thủ số một số hai trong chốn giang hồ Khánh Châu, còn có lời đồn nàng đã sắp đột phá đến cảnh giới Huyền Tiên, sắp bị triều đình tiếp đón đi chỗ tu luyện càng thích hợp, không lâu sau sẽ siêu thoát phàm tục.
Chỉ bất quá, có rất ít người biết, vị Giang các chủ danh chấn Khánh Châu này đã từng đau khổ truy tìm qua một người.
Một người từ lâu ở nơi này, mai danh ẩn tích trong mắt thế nhân.
"Tới thăm ngươi một chút. " Giang Thải Vân vẻ mặt hết sức phức tạp, ánh mắt nhu hòa nhìn chăm chú Thôi Hằng, đôi mắt quét qua bên trên một sợi tóc hoa râm, khẽ thở dài " Mấy năm nay ngươi sống như vậy ổn chứ?"
"Coi như không tệ. " Thôi Hằng thì vô cùng tự nhiên tùy ý, hắn đi tới mở ra cửa chính, mỉm cười nói " có lời gì vào nói đi."
Vừa nói, hắn giống thường ngày mà đi vào sân, đi tới trong một tòa đình nghỉ mát, tiện tay vỗ vỗ một cái ghế đá bên trong, thổi thổi tro bụi phía trên "Mời."
Giang Thải Vân nhìn thân ảnh già nua này, hơi hơi thất thần, trong thoáng chốc chỉ cảm thấy chính mình như thấy được thiếu niên hăng hái trăm năm trước, gật đầu cười khẽ nói, " Được."
...
Dưới đình nghỉ mát.
Giang Thải Vân bước đi nhẹ nhàng, ngồi ở đối diện Thôi Hằng, ánh mắt nhu hòa nhìn hắn.
"Giang các chủ lần này tới tìm ta, vì chuyện gì? " Thôi Hằng thần sắc như thường nói " Nơi này là Tây Vực, từ Nam Vực bên kia tới không tính là dễ dàng."
"Thật ra cũng không có chuyện khẩn cấp gì... " Giang Thải Vân khẽ gật đầu một cái, sau khi hơi trầm mặc, nói với Thôi Hằng " Ta sắp đột phá trở thành Huyền Tiên."
"Chúc mừng a. " Thôi Hằng từ trong thâm tâm tán dương " Trăm tuổi hơn là thành Huyền Tiên, có thể nói là thiên tư trác tuyệt, trước năm trăm tuổi trở thành Kim Tiên không khó."
"Ta bây giờ có thể giúp ngươi lột xác. " Giang Thải Vân nhìn chăm chú Thôi Hằng, trịnh trọng nghiêm túc nói " Ta có thể dùng căn nguyên pháp thân của ta giúp ngươi đúc lại căn cơ, tuyệt sẽ không có bất kỳ tai họa ngầm nào, sẽ còn tăng cao tư chất của ngươi trên diện rộng."
"Ta nói rồi, không cần như thế. " Thôi Hằng khẽ gật đầu một cái nói " Cuộc sống bây giờ, ta rất hài lòng."
Đây là lời thật tâm.
Cuộc sống hơn một trăm năm gần đây, có thể nói là một đoạn cuộc sống an ổn nhất bình thản nhất sau khi hắn đi ra tân thủ không gian.
Đôi lúc trong tiềm thức của hắn thậm chí cảm thấy được một mực sống như vậy cũng không tệ, nhưng loại ý niệm này ở trong nháy mắt nổi lên cũng sẽ bị hắn dập tắt.
Ở thời không tiên hiệp cao cấp Tiên Vương tung hoành, hung thú khắp nơi, thỉnh thoảng buông lỏng thích ý một chút không có vấn đề, nhưng nếu là quên hết tất cả trực tiếp lười biếng, đó chính là đang tự tìm đường chết.
Bây giờ hắn sắp đột phá Hóa Thần, đoạn cuộc sống yên tĩnh này cũng sẽ có một kết thúc.
Đối với điều này hắn vẫn là có mấy phần lưu luyến, có chút tương tự với cảm giác ù lì.
"Ngươi vẫn là như vậy. " Giang Thải Vân có chút chán nản, sau đó xít lại gần Thôi Hằng, một đôi mắt sáng nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, tràn đầy ân cần nói " Nhưng ngươi sẽ chết, tuổi thọ Tiên Thiên chẳng qua hơn trăm năm, ngươi không có bao nhiêu thời gian."
" Đoạn đời người này của ta bắt đầu từ nơi này, liền từ nơi này kết thúc, cũng là rất không tệ. " Thôi Hằng cười khẽ nói.
Hắn là nói về đoạn đời người mà hắn chuyển đổi đủ loại thân phận ba trăm năm qua, chính là bắt đầu từ tiêu diệt tổng đàn Bạch Liên Vô Sinh Giáo, đánh tan Bạch Liên Thánh Mẫu.
"... " Giang Thải Vân rơi vào trong trầm mặc, chỉ ngẩn ngơ nhìn Thôi Hằng, thật lâu không nói, qua một lúc lâu, nàng như là nghĩ qua rất nhiều rất nhiều, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, thấp giọng nói " Ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi."
Nói xong, nàng liền muốn xoay người rời đi.
Nhưng còn chưa chờ nàng đi tới trước cửa, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó chỉ thấy có hai người đi vào.
Cánh cửa là không có đóng.
"Thôi lão a, ta mang người đến, có một tiểu tử muốn tới thăm ngươi. " Lục Hỏa hoàn toàn là một bộ tư thái đem nơi này làm nhà mình, nghênh ngang liền đi vào.
"Thôi lão, ta tới... " Nhâm Phong ở sau lưng Lục Hoả, đang muốn hướng Thôi Hằng hành lễ, lại chợt nhìn thấy Giang Thải Vân đứng ở một bên, nhất thời kinh hô " Giang các chủ? !"
Giang thải Vân cũng có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Nhâm Phong, nghi ngờ nói: "Ngươi làm sao cũng ở nơi đây?"
"Các ngươi quen biết? " Thôi Hằng có chút hăng hái hỏi.
"Hắn là phu quân của tam đệ tử ta. " Giang Thải Vân hướng Thôi Hằng giải thích.
"Xin chào Giang các chủ. " Nhâm Phong vội vàng hướng Giang Thải Vân hành lễ, thái độ mười phần cung kính "Vãn bối tới đây muốn đi Miếu Thôi Quân cầu phúc cho Ngọc Nhi cùng hài tử trong bụng nàng.
"Khi tiến vào Thôi Quân Miếu, vị lão tiên sinh này mang tới nhang nến tặng cho vãn bối, lần này tới là dự định hướng vị lão tiên sinh này nói cám ơn, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp ngài."
Ngọc Nhi trong lời hắn muốn nói, chính là tam đệ tử của Giang Thải Vân.
"Cảm ơn thì không cần. " Thôi Hằng ở một bên khoát tay một cái, mỉm cười nói " có lòng tới cũng rất tốt, ngươi và phu nhân của ngươi, còn có đứa trẻ, ngày sau đều sẽ phúc duyên thâm hậu."
"Ngọc Nhi còn bao lâu chuyển dạ? " Giang Thải Vân dò hỏi.
"Còn có gần hai tháng. " Nhâm Phong mỉm cười nói " Lúc trước Ngọc Nhi còn nói nhớ mời ngài đi qua, chờ hài tử ra đời để cho ngài nhìn một chút."
"Ta sẽ đi. " Giang Thải Vân gật đầu cười nói.
Sinh mạng mới sinh ra luôn có thể mang tới cho người ta vui sướng, nàng là vui vẻ đi hưởng lây sự vui mừng.
Nhưng nàng rất nhanh lại nghĩ tới chuyện một sinh mạng nàng cực kỳ quan tâm tùy thời đều có thể chết đi, tâm tình lại khó tránh khỏi mà trầm xuống.
Vì vậy Giang Thải Vân nhìn về phía Thôi Hằng, muốn phải mời hắn cùng đi, nhưng há hốc mồm, cuối cùng là không có nói ra.
"Chớ có nhìn ta. " Thôi Hằng giống như là nhìn thấu Giang Thải Vân muốn nói điều gì, lắc đầu khẽ cười nói "Lão già khọm ta đây, đã định sống ở chỗ này, cho đến già chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận