Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 648: Đời người thoáng chốc, trăm năm vội vàng (2)

"Thôi lão, ngươi nói gì thế, ngươi khẳng định sống lâu mấy trăm tuổi a. " Lục Hỏa lại gần cười nói " Ta thấy thân thể này của ngươi xương cốt rất khỏe mạnh, so với rất nhiều người tuổi trẻ thích thức đêm đều mạnh hơn không ít."
"Thiên mệnh buông xuống, thân thể và gân cốt cứng rắn đi nữa cũng không chống nổi năm tháng mài mòn. " Thôi Hằng lắc đầu một cái, khoát tay nói " Các ngươi đi thôi, chính ta ngồi một hồi."
Nhâm Phong nghe vậy muốn phải khuyên, lại bị Lục Hỏa ngăn trở.
"Yên tâm là được, Thôi lão rộng lượng lắm. " Lục Hỏa vỗ nhè nhẹ bả vai Nhâm Phong, kéo hắn đi ra ngoài, cười nói " Hơn nữa hôm nay ngươi nhưng là lấy được một câu chúc phúc của Thôi lão.
"Điều này rất ghê gớm a, ngươi phải mời khách, mời ta nhậu nhẹt, ha ha!"
Ở trong tiếng cười, thân ảnh của hai người từ từ đi xa.
Trong toà viện này cũng chỉ còn lại hai người Thôi Hằng cùng Giang Thải Vân.
Thôi Hằng nhìn về phía Giang Thải Vân, mỉm cười nói: "Ngươi không đi sao?"
"Ta đi lần này, có phải hay không sẽ không còn được gặp lại ngươi? " Giang Thải Vân nhìn Thôi Hằng, trong ánh mắt lóe lên đau thương " Sinh cơ của ngươi đang nhanh chóng trôi mất, không quá ba ngày, sẽ hết thọ."
Ở trong cảm giác của nàng, thân thể Thôi Hằng giống như là một cái phễu to lớn, hơn nữa rách nát không chịu nổi, sinh cơ duy trì sinh mạng trong cơ thể tựa như sông lớn chảy vào biển, đang lấy tốc độ cực nhanh trôi đi.
"Đời người thoáng chốc, trăm năm vội vàng, đây là một đoạn nhân sinh để cho ta hài lòng. " Trên mặt Thôi Hằng mang nụ cười nhàn nhạt, đứng dậy, nhìn Giang Thải Vân, cười nói " Chớ có biểu cảm này, thật giống như ta là đàn ông phụ lòng vậy."
"Đã là người sắp chết, vẫn còn nói đùa. " Giang Thải Vân nở nụ cười, tựa như là mới vừa nghĩ thông suốt cái gì, cười nói " Ta bỗng nhiên nghĩ đến, chờ sau khi ngươi chết, ta có thể bảo vệ hồn phách của ngươi chuyển thế, sau đó sẽ thu ngươi làm đồ đệ, chẳng phải đẹp thay?"
"Đi đi đi. " Thôi Hằng khoát tay cười nói " Đi thôi, bộ muốn ta chết không yên sao?"
"... " Giang Thải Vân hơi trầm mặc, cuối cùng sâu kín thở dài nói " Dù sao phải có người đem ngươi an táng đi."
Thôi Hằng nghe vậy sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu cười nói: "Cũng tốt, nhớ đem mộ bia khắc đẹp mắt chút."
...
Quan hệ giữa thân phận hiện tại này của Thôi Hằng và Giang Thải Vân rất là thân mật.
Bọn họ quen biết từ nhỏ, đã từng cùng chung hoạn nạn, đồng thời trải qua rất nhiều kiếp nạn, có thể nói là bạn chí cốt.
Nhưng lại cũng không phải là tình nhân.
Giang Thải Vân là người một lòng cầu đạo, cũng không tâm tư tình yêu nam nữ.
Cái thân phận này của Thôi Hằng cũng là chỉ cầu tự nhiên tùy tính mà sống, đồng thời cẩn thận thể ngộ ở bên dưới trật tự quy tắc, thử xem chuyển đổi thân phận bất đồng, sẽ có cái gì bất đồng.
Cứ như vậy, quan hệ của hai người mặc dù mật thiết, nhưng lại không có tương tư gì.
Nếu như nhất định phải dùng một từ tới hình dung, hẳn là đạo lữ thích hợp nhất.
Mặc dù chỉ có thể coi là đạo lữ trong một đoạn cuộc sống của thân phận này của Thôi Hằng, nhưng là để cho bọn họ hiểu rõ tính cách cùng truy cầu của nhau.
Vì vậy, Giang Thải Vân sẽ không vì cảm nhận của mình mà cưỡng ép can thiệp ý tưởng của thân phận này của Thôi Hằng, thân phận này của Thôi Hằng cũng sẽ không bởi vì ý tưởng của Giang Thải Vân mà làm ra cái gì thay đổi.
...
Sau ba ngày.
Thân phận này của Thôi Hằng y theo sắp xếp trước kia mà sinh cơ đoạn tuyệt, ngưng hô hấp, tim cũng ngưng đập.
Sau khi trải qua ban đêm cuối cùng của nhân sinh này.
Sáng sớm khi mặt trời mọc, hết thọ qua đời.
Giang Thải Vân tự tay lo liệu tang sự, đem hắn an táng thật tốt, cũng tự tay khắc xuống mộ bia.
" Mộ Thôi Trường Sinh bạn ta."
Nàng dừng lại ở mộ Thôi Trường Sinh ước chừng một tháng, vô luận ngày đêm, vô luận mưa gió, cuối cùng ở sau một tiếng thở dài nhẹ lướt đi.
Từ nay về sau, Giang Thải Vân lại không có gì ràng buộc.
Trong lòng chỉ có đại đạo vô ngần.
...
Ở sau khi Giang Thải Vân rời khỏi, thân phận cuối cùng của Thôi Hằng cũng vẽ lên một cái dấu chấm tròn viên mãn.
Sau đó, hắn trở về diện mục thật sự, một lần nữa xuất hiện ở trong hoàng cung Đại Chu.
Xa cách ba trăm năm, rốt cuộc trở về.
Lý Minh Quỳnh trước tiên cảm giác được khí tức Thôi Hằng, ngay lập tức liền chạy tới, cung kính hành lễ: "Đệ tử bái kiến sư tôn, chúc mừng sư tôn tu hành viên mãn."
" Ba trăm năm này, ngươi làm rất tốt. " Thôi Hằng gật đầu khen ngợi, sau đó nói " Tiếp đó, ta sẽ bế quan, qua một đoạn thời gian bên ngoài có thể sẽ xuất hiện một chút động tĩnh, ngươi phải bảo vệ tốt trật tự."
"Xin sư tôn yên tâm. " Lý Minh Quỳnh trịnh trọng nghiêm túc nói.
"Như thế rất tốt. " Thôi Hằng mỉm cười nói, sau đó cả người liền biến mất không thấy gì nữa.
Hắn muốn chuẩn bị bắt đầu đột phá.
...
Bên trong bí cảnh cấm khu Tử Thiên Thần Cung.
Trác Phàm sắc mặt trắng xám mà quỳ dưới đất, trước mặt của hắn lóe lên một bóng sáng, luồng ánh sáng này vặn vẹo chồng lên nhau, như là đan dệt đại đạo vô tận.
Tầng tầng âm thanh vang lên ở xung quanh hắn.
"Thời cơ đã đến, chuyển thế thân của ta sắp giáng sinh ở Tử Dương Tinh, ngươi mau sớm đi nghênh đón!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận