Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 957: Luyện giả thành thật, không chỗ nào không có mặt (1)

Quyển sách nhỏ ghi chép lại “Trung cấp tiên pháp - Từ nhập môn đến thăng thiên” xuất hiện trong tay Thôi Hằng.
Hắn quen tay lật đến nửa sau quyển sách.
Hóa Thần thiên.
[... Khi đạt tới Hóa Thần hậu kỳ, chứng tỏ đã tiến vào giai đoạn giao thoa hoàn toàn với thế giới này, cũng hiểu rõ bản chất của thế giới này.]
[Nhưng nếu chỉ đơn giản là giao thoa với thế giới thì không thể vươn tới đỉnh cao của cảnh giới, càng không thể nhìn thấy sự ảo diệu của Phản Hư. Chỉ khi luyện giả thành thật thì mới có thể chạm đến đỉnh cao của Hóa Thần, cũng dòm ngó tới ảo diệu của Phản Hư.]
[Nếu muốn Phản Hư, trước tiên phải thành thật.]
Sau khi đọc xong đoạn giải nghĩa, Thôi Hằng lặng thinh hồi lâu.
Đoạn giải nghĩa trong quyển trung cấp tiên pháp đọc kiểu gì cũng rất mơ hồ.
Nếu muốn Phản Hư thì trước tiên phải thành thật!
Luyện giả thành thật là sao?
Đối với câu nói này, Thôi Hằng không có chút manh mối nào mà chỉ có nghi hoặc bất tận.
Với cảnh giới và tu vi bây giờ của hắn, hắn có thể dễ dàng làm được hư không tạo vật, để cho hư ảo hạ xuống thực tế, thậm chí là biến không thành có, tất cả đều dễ như trở bàn tay.
Đáng lẽ việc luyện giả thành thật không tính là khó với hắn mới đúng.
Tuy nhiên nếu liên hệ giữa việc luyện giả thành thật và Phản Hư thì mọi chuyện lại không đơn giản như vậy, chắc chắn phải có ý nghĩa nào đó sâu xa hơn.
Có điều thế nào là thật, thế nào là giả?
“Xem ra vẫn phải sử dụng công năng giải thích ý nghĩa từ đơn của hệ thống.” Thôi Hằng thầm nghĩ trong lòng.
Sau khi gói hệ thống được thăng cấp, nó có thêm một công năng nữa là giải thích ý nghĩa từ đơn. Hắn có thể chọn một từ trong “Trung cấp tiên pháp - Từ nhập môn đến thăng thiên” là đối tượng để được giải nghĩa một cách kỹ càng cẩn thận.
Công năng này sẽ giảm bớt rất nhiều khó khăn trong quá trình thăm dò phương hướng tu luyện của hắn.
Suy cho cùng, từ lúc bắt đầu, bộ tiên pháp mà hệ thống tặng cho hắn luôn miêu tả những vấn đề quan trọng một cách mơ hồ.
Chỉ có lý niệm cơ bản mà không có phương pháp tu luyện cụ thể.
Lần nào cũng bắt hắn đích thân tìm hiểu và tự lĩnh ngộ.
Thế nên Thôi Hằng thẳng thừng đưa ra mệnh lệnh cho hệ thống.
“Nạp hai lần cơ hội sử dụng với công năng ‘Vé đọc’. Sử dụng công năng ‘Vé đọc’ và ‘giải thích ý nghĩa từ đơn’, giải nghĩa vấn đề ‘luyện giả thành thật’.”
[Xin chào ký chủ tôn quý! Ngài sử dụng công năng ‘giải thích ý nghĩa từ đơn,’ số lần được sử dụng phiếu đọc -2.]
[Số lần đọc của ngài chỉ còn 0 lần, mời ngài nạp phí kịp thời.]
[Ngài đã chọn từ đơn là ‘Luyện giả thành thật’, hiện tại bắt đầu giải thích.]
[Luyện giả thành thật: Thật giả chỉ là sự tồn tại tương đối, không giống chân thật chính là hư giả. Luyện giả thành thật nghĩa là biến hư giả khác chân thật thành chân thật, hợp quy về chính mình, chỉ ta là duy nhất.”
“Biến hư giả thành chân thật, hợp quy về chính mình, chỉ ta là duy nhất.”
Từ Hằng đọc phần giải nghĩa, lại lâm vào trầm tư, lẩm bẩm: “Phạm vi định nghĩa của chân thật và hư giả quá rộng. Nhưng nếu liên hệ với phần giải thích hợp quy về chính mình, chỉ ta là duy nhất thì có thể thu hẹp phạm vi, có lẽ phạm vi định ở ‘ta’ hay là ‘chính mình’?”
“Nếu suy luận theo cách này, khác với ta chân thật, chính là ta hư giả. Sau đó luyện ta hư giả thành chân thật, cuối cùng hợp quy về chính mình, tồn tại duy nhất?”
“Nếu vậy thì trước khi muốn làm rõ ý nghĩa của ta chân thật thì phải xác minh ý nghĩa của ta chân thật, từ đó mới có thể tạo được ta hư giả.”
“Phải cẩn thận, không được mạo hiểm… Đây là tính cách của ta. Hóa Thần hậu kỳ có thể diệt Tinh Hải… Đây là thực lực cảnh giới của ta. Vị Thượng Tiên được người tôn sùng, bị người e ngại, bị người ghét bỏ … Có thể nói đây là thân phận của ta.”
“Nếu nói một cách tương đối, Tiên Tôn hay Thượng Tiên làm việc lỗ mãng bất chấp hậu quả, bí quá làm liều… Tu vi cảnh giới thấp hơn Hóa Thần hậu kỳ… Không phải cao cao tại thượng … Đây có được coi là ta hư giả không?”
“Nhưng ta phải làm sao thể hiện những thứ hư giả của ta ra bên ngoài, cũng phải làm sao luyện những hư giả của ta thành chân thực, cuối cùng quy tụ chúng về chính mình, đồng thời chỉ có ta là duy nhất?”
Nghĩ đến đây, hắn lại mất manh mối.
Cuối cùng Thôi Hằng lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng: “Chỉ nghĩ trên lý thuyết suông như vậy thì khó mà nắm được con đường tu luyện một cách rõ ràng. Chẳng qua coi như là có phương hướng tu luyện, ta có thể thử.”
“Liệu ta hư giả có khác với ta chân thực. Vậy không thể để những người quen biết ở bên ta. Ta phải đến một hoàn cảnh xa lạ, tạo dựng ra một thân phận hư giả không giống với chân thực …”
Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên sửng sốt, bất chợt ngẫm lại thời điểm lúc bản thân đang ở Nguyên Anh đỉnh phong thử nghiệm đột phá Hóa Thần kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận