Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 959: Luyện giả thành thật, không chỗ nào không có mặt (3)

Trong Đại Diễn Tinh, Thôi Hằng không có nhiều chuyện cần giải quyết.
Vấn đề duy nhất cần xử lý là Chung Tiên Duyên mà thôi.
Mặc dù hắn không thanh lý môn hộ Chung Tiên Duyên nhưng hắn không có thiện cảm với người này.
Sở dĩ hắn dặn dò Chung Tiên Duyên trước khi rời đi, đơn giản là bởi hắn không muốn sau này người này lại làm xằng làm bậy.
Đỡ mất công mai mốt lại phải quay về kiểm tra.
Quá phiền phức.
Thôi Hằng còn ngỏ ý cảm ơn với Thiên Kỳ Phủ đã cho hắn địa phương tu luyện lâu như vậy.
Người của Thái Cực giáo cũng được hắn ban thưởng.
Có thể nói tất cả đều vui vẻ.
Về phía Chư Vương Thái Cổ thức tỉnh từ giấc ngủ say, Thôi Hằng cũng không bận tâm quá nhiều.
Mặc cho họ định cư ở thánh địa Đại Diễn này.
Chỉ cần không làm loạn, không giết chóc là được.
Sau khi xử lí xong những việc ở Đại Diễn Tinh, Thôi Hằng dẫn theo Sở Hàn rời đi, thoắt cái đã vượt qua vô tận hư không.
Đi tới khu vực bên ngoài Tinh Hải đĩa thiên hà.

Quả thật tốc độ di chuyển ngang với sao trời này đã khiến Sở Hàn giật nảy mình. Lần đầu tiên hắn kinh ngạc đến thế, thậm chí còn không dám tin vào hai mắt mình.
Nhanh quá!
Lẽ nào đây là bản lĩnh trên cả tuyệt đỉnh Chân Tiên ư?
Tinh Hải đĩa thiên hà ở bên ngoài thánh địa Đại Diễn.
Mà Đại Diễn Tinh thì ở chính giữa thánh địa Đại Diễn.
Ấy thế mà có người đủ khả năng sử dụng pháp thuật di chuyển để vượt qua khoảng cách xa xôi đến vậy.
Thật là không thể tin được.
Thật không thể tưởng tượng được.
Bấy giờ, âm thanh của Thôi Hằng vang lên trong đầu Sở Hàn: “Thế nào, nhìn thấy ánh sáng tỏa ra từ Tiên Thổ ở chính giữa Tinh Hải đĩa thiên hà, có phải nhớ ra chuyện gì rồi không?”
“...” Sở Hàn nghe vậy chỉ im lặng, sau đó cười khổ lắc đầu. Quả thật hắn không nhớ ra được chuyện gì cả, ký ức của hắn đã bị xóa hết sạch.
Thấy thế, Thôi Hằng mỉm cười: “Không vội, trước tiên chúng ta đi đến bên ngoài khu vực trung tâm của Tinh Hải đĩa thiên hà, cảm nhận hơi thở của Tiên Thổ, nhớ lại ký ức.”
Song song với đó, hắn nhẹ nhàng phẩy tay, đưa Sở Hàn đến trung tâm vầng hào quang sáng ngời của Tinh Hải.
Nơi đó là vùng ngoại vi của ánh hào quang tỏa ra từ thế giới Tiên Thổ, chỉ cảm nhận được khí tức của Tiên Thổ mà không thể xâm nhập Tiên Thổ từ chỗ đó.
Ngay sau đó, Thôi Hằng khẽ nghiêng người, lập tức tiến vào bên trong Thiên Giới.
Thời gian hắn rời khỏi Thiên Giới không tính là lâu, chỉ vỏn vẹn có mấy trăm năm, nhưng chỉ trong quãng thời gian mấy trăm năm này, Thiên Giới đã thay đổi hoàn toàn.
Lý Minh Quỳnh đã mở rộng quốc thổ Đại Chu ra hơn ba trăm thiên châu nữa, tu vi đạt đến trình độ tương đương với cảnh giới thứ mười một của Tiên Giới, thực lực cực kì mạnh mẽ.
Cảnh giới tu vi của Bùi Thanh Thư cũng đột phá vượt trội nhờ việc chiến đấu lâu dài, hiện tại chỉ yếu hơn Lý Minh Quỳnh một chút,
Thực lực như vậy ở Thiên Giới đủ để xưng làm kẻ mạnh đứng đầu.
Sau khi gặp họ, Thôi Hằng không nán lại lâu, chỉ kiểm tra xem quá trình tăng tiến tu vi của họ có lệch lạc hay không, sau đó rời khỏi Thiên Giới.
Vốn dĩ hắn còn muốn gặp Huệ Thế, song Huệ Thế muốn rèn luyện thực lực nên đã rời khỏi Thiên Giới, lang bạt ở tận Chư Thiên Vạn Giới, Vô Tận Tinh Không.
Đành hẹn gặp lần sau.
Ngay cả Hoàng Cân Lực Sĩ và đám người Lý Minh Thành, hắn cũng không cố ý đến gặp. Hắn có lời muốn nói hay mệnh lệnh nào cũng đều nhờ Lý Minh Quỳnh và Bùi Thanh Thư truyền đạt là được.
Sau khi xử lý xong xuôi, Thôi Hằng đến chỗ Sở Hàn.
Bấy giờ Sở Hàn đang ngẩn ngơ nhìn hào quang của thế giới Tiên Thổ, giống như đang ngây người, những suy nghĩ trong đầu như thể đã ngừng lại.
Thôi Hằng có thể cảm nhận được thần hồn trong cơ thể Sở Hàn đang rung chuyển vặn vẹo như muốn thoát khỏi trói buộc.
Chẳng lẽ đây là quá trình bắt buộc phải trải qua khi nhớ lại những ký ức bị xóa bỏ?
“A!”
Đúng lúc này, bỗng nhiên Sở Hàn hoảng hốt hô lên, hai mắt trợn ngược.
Ngay sau đó, cơ thể hắn run lên bần bật như bị bừng tỉnh khỏi giấc ngủ mộng mị, mặt mũi cắt không còn giọt máu, trắng bệch tột cùng.
Qua một hồi lâu, hắn mới bình tĩnh lại.
“Thế nào?” Thôi Hằng hỏi thử.
“Ta…” Sở Hàn hé miệng muốn nói lại thôi, cuối cùng thốt lên bằng giọng chua xót: “Ta chỉ nhớ được ít hình ảnh mơ hồ thì đã bị một lực lượng mạnh mẽ làm gián đoạn, chung quy không nhớ rõ lắm.”
“Đây là dấu hiệu tốt.” Thôi Hằng khẽ cười rồi tiếp tục đi về phía trước: “Đi nào.”
Cùng lúc đó, không gian xung quanh hắn vặn vẹo, đằng trước xuất hiện một cánh cửa khổng lồ mờ ảo. Chỉ cần bước qua cánh cửa này là tiến vào thế giới Tiên Thổ.
“Đúng vậy.” Sở Hàn rũ mi mắt, gật đầu, cung kính đi theo sau Thôi Hằng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá chắn, chẳng mấy chốc đã đến vùng trời đất bao la rộng lớn.
Mênh mông bát ngát, hơi thở cổ xưa thấm đượm tang thương bủa vây lấy của Sở Hàn, từ từ từ xua tan sương mù trong đầu hắn.
Vốn dĩ hết thảy còn mơ hồ, bây giờ tất cả đều trở nên rõ ràng!
Sở Hàn vừa ngạc nhiên vừa mừng rõ thốt lên.
“Thượng Tiên, ta nhớ ra rồi, ta nhớ ra tất cả rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận