Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 203: Một lưới bắt hết, cùng thanh toán (2)

Về phần Quận Hà Đông, Quận Hồng Uyên, Quận Thạch Môn, ba vùng này cũng tao ngộ thảm họa chiến tranh từ Yến tặc, trăm nghề khó khăn, dân chúng lầm than, dân số đồng dạng là giảm nhanh, cộng lại có thể vượt qua năm trăm ngàn đã là chuyện may mắn.
Trừ những này ra, chính là Quận Lạc An cùng Quận Thường Hưng.
Mặc dù hai chỗ này cũng không có gặp phải thảm họa chiến tranh từ Yến tặc, nhưng Thái Thú địa phương xuất thân từ gia tộc quyền thế, nắm giữ quân quyền, mặc kệ dân sinh, tên nào tên nấy ăn no chờ chết, cả ngày không để ý tới chuyện quân chính, không một người tốt.
Bên dưới phương thức thống trị như vậy, Quận Lạc An cùng Quận Thường Hưng dĩ nhiên là rối tinh rối mù, bách tính các huyện chết đói chết rét đếm không hết, lưu dân ăn mày khắp nơi, cộng lại phỏng chừng đều không tới sáu trăm ngàn người.
Quận Vân Xu thì là vùng đất biên cương, dân số thường trú vốn là không tới một trăm ngàn, cũng không có gia tộc quyền thế đại phái gì, ngay cả thương nhân đều không có mấy người, ở nơi như thế này, có phổ biến tân chính lệnh hay không, thật ra thì đều không có khác nhau mấy.
Tính toán đâu ra đấy, toàn bộ Phong Châu nhân khẩu nhiều lắm là bốn triệu.
Thôi Hằng khi thấy số lượng này, cả người đều đã tê rần.
Phong Châu nhiều đến bao nhiêu?
Chỉ bàn về diện tích tới nói, đặt ở trên Địa Cầu tương đương với cả một quốc gia cỡ vừa.
Hơn nữa nhiều đất đai màu mỡ, thổ địa thích hợp trồng trọt rất nhiều, vì vậy được đặt tên Phong Châu.
Địa phương lớn như vậy, điều kiện thổ địa như vậy, lại chỉ còn có khoảng bốn triệu nhân khẩu.
Thật là kinh khủng như vậy!
Thật ra thì, ở trong xã hội cổ đại chiến loạn khắp nơi này, đây cũng không tính là quá hiếm lạ.
Nhưng đối với chuyện tu hành của Thôi Hằng, lại là một chuyện rất khó giải quyết.
Ở Quận Hà Đông, Quận Tây Lăng, địa phương gặp phải binh tai nghiêm trọng như vậy, tân chính lệnh không có chỗ dụng võ.
Bởi vì môn phái gia tộc quyền thế ở địa phương đã sớm bị giết sạch.
Quận Hồng Uyên cùng Quận Thạch Môn mặc dù cũng gặp phải binh tai, nhưng hai chỗ này có Đại Thịnh Tự cùng Liên Hoa Tự ở, địa chủ cường hào còn dư lại không ít, có thể làm địa phương khai đao đợt thứ hai.
Nhưng mà vô luận như thế nào, tổng số người vẫn là quá ít.
Coi như đem tân chính lệnh phổ biến khắp toàn bộ Phong Châu, chỉ sợ cũng không cách nào thu thập được đầy đủ thất tình từ chúng sinh.
Bởi thế, nhất định phải đem tân chính lệnh phóng xạ đến khu vực chung quanh mới được.
Nếu không người không đủ.
Hơn nữa, như vậy còn có thể khiến cho thế lực những Châu Quận khác bất mãn.
Cũng tương tự có thể thu hoạch lượng lớn tâm tình phản hồi.
Cái gọi là khu vực chung quanh, thật ra thì chính là địa phương các Châu lân cận, nói trắng ra là chính là muốn mở rộng địa bàn cùng dân số của Phong Châu!
Bịch!
Thôi Hằng khép lại những tài liệu này, hai mắt hơi khép, sau khi trầm tư một lát, hắn mở mắt nhìn mọi người phía dưới, bỗng nhiên mở miệng nói: "Huệ Thế, Trần Đồng nghe lệnh."
Lúc này, trong nội đường nơi này có Trương Sấu Minh, Huệ Thế, Lưu Lập Đào, Trần Đồng, Hứa Phong An, Ngô Dận sáu người đang đứng.
Huệ Thế cùng Trần Đồng nghe vậy lập tức bước ra khỏi hàng đợi lệnh.
Thôi Hằng nhẹ nhàng gật đầu, trầm giọng nói: "Lệnh cho Huệ Thế Tuần Phủ bảy Quận, có thể tạm lĩnh chức quyền hành chính quân sự của các Quận Lỗ, Yến Sơn, Hồng Uyên, Thạch Môn, Lạc An, Thường Hưng, phổ biến tân chính lệnh.
"Lệnh cho Trần Đồng xử lý binh lính, tạm theo Huệ Thế cùng đi tới các Quận Huyện phổ biến tân chính lệnh, có thể chiêu mộ quân tốt, xây dựng quân đội, nếu lúc đi đến vùng đất giao giới các Châu thấy có dân chúng bị lấn áp, có thể tuỳ cơ ứng biến, tự lãnh binh đi giải cứu."
Mệnh lệnh này vừa ra, người ở chỗ này đều biết hắn là có ý gì.
Rõ ràng chính là muốn công thành chiếm đất mở rộng địa bàn a.
"Phải! Xin nghe lệnh từ Sứ Quân!"
Huệ Thế cùng Trần Đồng trăm miệng một lời, vui vẻ lĩnh mệnh.
Hai người Lưu Lập Đào, Hứa Phong An tự nhiên cũng sẽ không có cái dị nghị gì, bọn họ cũng sớm đã quen thuộc phong cách làm việc của Thôi Hằng, chỉ cần là chuyện quyết định rồi thì nhất định sẽ đi hoàn thành.
Về phần Trương Sấu Minh, hắn đều đã coi Thôi Hằng là một vị Thiên Quân.
Thiên Quân dĩ nhiên là muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Đừng nói là ở Hạ Giới nơi này, coi như là Thượng Giới cũng vậy.
"Sứ quân, có hay không có chút nóng vội? " Ngô Dận lại là có chút lo âu, tiến lên khuyên "Hạ quan biết ngài muốn thực hiện chuyện đại đồng, tạo phúc lê dân thiên hạ, đây là việc thiện.
"Nhưng nếu tùy tiện đi thi hành quyết liệt như vậy, còn muốn giành lấy địa phương của những Châu Quận khác tiến hành cải cách, sợ rằng sẽ khiến cho tất cả tông môn thế gia trên thiên hạ điên cuồng phản công.
"Ba trăm năm trước, Hồng Vũ Thiên Vương giết hết Thần Cảnh thiên hạ, rõ ràng quét sạch thế gia tông môn, gần như nhất thống thiên hạ, tái tạo càn khôn, nhưng ở lúc sắp thành công bỗng nhiên mất tích, đây tuyệt đối không thiếu được Tiên Phật Thượng Giới xen vào.
"Sứ Quân, bây giờ kỳ hạn trăm năm sắp buông xuống, sắp có Tiên Phật từ Thượng Giới hạ xuống, nếu như ngài nóng vội, đến lúc đó nhất định sẽ có Tiên Phật Thượng Giới nhúng tay, sợ rằng sẽ gặp rất nhiều khổ nạn, xin Sứ Quân nghĩ lại."
"Ha ha, tình huống Ngô Trợ Lý nói, chính là mong muốn của ta. " Thôi Hằng nghe vậy lại là nở nụ cười, gật đầu nói "Bằng vào ta phổ biến chính lệnh như vậy, những tông môn thế gia ban đầu phản công Hồng Vũ kia quả thật cũng sẽ nhảy ra.
"Hơn nữa, không tới hai tháng, những Tiên Phật từ Thượng Giới kia hạ xuống, sau khi phát hiện ta phổ biến chính lệnh, người ban đầu xuất thủ với Hồng Vũ cũng sẽ không kềm chế được.
"Đến lúc đó vừa vặn một lưới bắt hết bọn họ, cùng thanh toán!
"Cái này tiết kiệm cho ta bao nhiêu công sức điều tra?
"Cớ sao mà không làm?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận