Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 1005: Một cái "sân khấu" đủ lớn, "giả ta" mới (1)

Sau khi hình chiếu của Nhân Hoàng hậu nhân đó biến mất, Thôi Hằng kết thúc sưu hồn.
Sau đó hắn buông thần hồn của Nhân Vương và Tiên Chủ ra, để cho hai người khôi phục trạng thái bình thường.
Nhưng mà lúc này hai người không còn tranh luận khí thế như lúc trước, tất cả đều cúi đầu, sắc mặt cực kỳ trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ, hiển nhiên trong lòng đang cực kỳ sợ hãi và bất an.
Trải nghiệm sưu hồn khiến cho tâm thần bọn họ gần như vỡ vụn.
Nhất là Nhân Vương.
Lúc trước thần thức của Nhân Hoàng hậu nhân và Thôi Hằng giao chiến với nhau trong thần hồn chi hải của hắn.
Hắn trải qua toàn bộ quá trình.
Cảm nhận được Thôi Hằng mạnh mẽ và vô địch lần nữa.
Thôi Hằng không để ý đến hai người mà đi thẳng tới bên cạnh Hồng Phú Quý, mỉm cười nói: "Giả làm Nhân Hoàng, người nói cho Nhân Vương cái gọi là đại kiếp Ngọc Đỉnh chính là Nhân Hoàng hậu nhân mà Tiên Chủ nhìn thấy trước khi Tiên Vực vỡ vụn.”
"Người này tu vi cảnh giới cũng đã vượt qua Chân Giới Thập Nhị Cảnh, bước vào Đạo Giới, vô cùng có khả năng thứ hắn theo đuổi chính là Nhân Hoàng công quả.”
"Nhân Hoàng công quả hẳn là có tính duy nhất, và chỉ có một cái tồn tại, có thể là hắn muốn dựa vào chuyện này diệt trừ người sẽ cạnh tranh với hắn, bảo đảm công quả của mình."
"Đúng là Nhân Hoàng hậu nhân đó." Hồng Phú Quý nghe vậy thì hơi kinh ngạc, khẽ chau mày, lập tức nở nụ cười: "Hắn cho rằng người nắm giữ Ngọc Đỉnh nhỏ sẽ tạo thành uy hiếp cho hắn khi truy tìm Nhân Hoàng công quả?
"Nếu đúng là như vậy thì hắn quá lo lắng rồi, mặc dù đúng là ta đang tìm kiếm lực lượng của Nhân Hoàng nhưng cũng không truy cầu Nhân Hoàng công quả."
Đối với Hồng Phú Quý, truy tìm lực lượng của Nhân Hoàng chỉ là đường tắt hắn dùng để thực tiễn đại đạo trong lòng mình.
Mà không phải theo đuổi cuối cùng.
Mặc dù trong quá trình này hắn cũng suýt đi lệch nhưng sau khi được Thôi Hằng chỉ điểm thì đã trở về chính đồ, cũng rõ ràng hơn mình phải đi con đường như thế nào.
"Cho dù là như vậy thì hắn vẫn cảm thấy ngươi đại biểu cho uy hiếp to lớn." Thôi Hằng mỉm cười nói: “Trước khi hắn đào tẩu, còn từng nghiêm túc nói muốn cho ta trả giá đắt, như muốn chân thân giáng lâm."
"Muốn cho ngài trả giá đắt?" Hồng Phú Quý nghe vậy thì đầu tiên là sững sờ, sau đó nhịn không được cười lên: "Ha ha ha, lão sư, nếu như hắn làm như vậy thật, ta ngược lại sẽ hoài nghi Nhân Hoàng chi lực có mạnh như vậy hay không.”
"Đúng là như thế." Thôi Hằng cũng nở một nụ cười: "Ngay cả tình huống cụ thể bên này là như thế nào, có cường giả gì cũng không biết mà trực tiếp chân thân qua tới, đúng là đầu óc có chút vấn đề."
"Ừm, đệ tử cũng cảm thấy như vậy." Hồng Phú Quý gật đầu nói: "Lão sư, ta cảm thấy Nhân Hoàng hậu nhân đó hẳn là sẽ đến.”
"Chỉ là phải chờ đến khi hắn hiểu rõ tình huống bên này và thực lực của ngài thì mới tới. Những chuyện này đều không phải là chuyện đơn giản gì, hẳn là phải chờ một thời gian không ngắn."
"Ngươi muốn hắn tới hay là không muốn hắn tới?" Thôi Hằng cười hỏi Hồng Phú Quý.
"Tốt nhất là đừng đến." Hồng Phú Quý khẽ lắc đầu, mỉm cười nói: “Lão sư, ngài biết, ta không phải người hiếu chiến, cũng không muốn chiến đấu vô nghĩa.”
"Hơn nữa bây giờ ta ngay cả thực lực Chân Giới Đệ Thập Cảnh cũng không có vững chắc, cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng mà nếu như tên đó tới thật, ta muốn nói chuyện với hắn một chút.”
"Hỏi xem vị Nhân Hoàng hậu nhân này hiểu như thế nào về Nhân Hoàng chi đạo, đối đãi với nó như thế nào. Đối với ta thì chuyện này còn quan trọng hơn nhận được Nhân Hoàng chi lực."
"Ừm, đây là một cái phương hướng rất không tệ, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi bắt hắn." Thôi Hằng khẽ vuốt cằm nói.
"Đa tạ lão sư." Hồng Phú Quý cung kính hành lễ.
"Tiếp theo ngươi có tính toán gì không?" Thôi Hằng hỏi: "Giống như ngươi suy đoán, trong thời gian ngắn, Nhân Hoàng hậu nhân đó sẽ không đến, nhưng vẫn phải làm một số chuyện."
"Trước tiên phải luyện hóa lực lượng lấy được từ Nhân Vương, củng cố tu vi cảnh giới Chân Giới Đệ Thập Cảnh, sau đó ta tiến hành thống nhất và điều chỉnh chế độ ở phương thế giới Tiên Thổ này."
"Rốt cục có cơ hội có thể thực tiễn đại đạo trong lòng đúng không." Thôi Hằng cười nói.
"Đúng thế." Hồng Phú Quý trịnh trọng gật đầu, hơi xúc động nói: “Trên đường đi tới, ta thất bại quá nhiều lần, lần này có lão sư giúp đỡ, mới chính thức có cơ hội thí nghiệm."
"Dự định thí nghiệm như thế nào?" Thôi Hằng hỏi.
"Thống nhất trước." Hiển nhiên là Hồng Phú Quý đã có dự định, không chút nghĩ ngợi đáp: “Bây giờ phương thế giới Tiên Thổ này, chư quốc san sát, chinh phạt lẫn nhau không dứt, cho dù là dân chúng bình thường hay là cường giả võ đạo đều khổ không thể tả.”
"Ta từng du lịch chư quốc, xâm nhập đến cuộc sống bình thường, gặp được rất nhiều chuyện, thế giới này không thể tiếp tục hỗn chiến như vậy, nếu không người bình thường tầng dưới chót nhất sẽ sống không nổi nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận