Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 93: Ta có rất nhiều đầu (1)

Huệ Thế không muốn quỳ xuống.
Thật ra thì hắn sớm đã muốn rời khỏi Liên Hoa Tự, chỉ là trước kia không có cơ hội.
Từ sau khi thấy được sự cường đại của Thôi Hằng, hắn liền biết đây có lẽ là cơ hội duy nhất trong đời hắn, hắn nhất định phải theo làm tùy tùng bên cạnh Thôi Hằng.
Nhưng mà đối mặt khí thế áp bách mạnh mẽ của Đức Không Thiền Sư, thân thể Huệ Thế đã không khống chế được.
Chỉ có thể quỳ xuống lạy.
Tiên Thiên Đại Tông Sư đối với người chưa trùng kích Huyền Quan có thể nói là tuyệt đối áp chế.
Không cần động thủ, chỉ cần đứng yên một chỗ, liền có thể để cho đối phương không tự chủ được từ bỏ chống cự.
Đây chính là tình huống hòa thượng Huệ Thế phải đối mặt bây giờ.
Bất quá, thân thể mặc dù khuất phục, nhưng tâm linh của hắn lại không có.
"Huyện Tôn đại nhân có gì sai đâu? " Hòa thượng Huệ Thế ngẩng đầu nhìn về phía Đức Không Thiền Sư, trầm giọng nói "Sao lại phiền lão nhân gia ngài tự mình tới lấy tính mệnh của hắn?"
"Nghiệt chướng, bây giờ ngay cả một tiếng sư tôn cũng không chịu kêu rồi sao? " Đức Không Thiền Sư khẽ quát một tiếng, trợn mắt trừng trừng "Cái tên Thôi huyện lệnh đó cho ngươi uống thuốc lú gì, lại khiến ngươi ruồng bỏ sư môn, quên công ơn vi sư nuôi dưỡng?"
"Công ơn nuôi dưỡng? " Huệ Thế nghe vậy nhất thời mặt đầy lửa giận, cười lạnh nói " Thiền Sư chẳng lẽ thật sự cho rằng ta đối với thân thế của mình, đối với lý do tại sao mình bái nhập Liên Hoa Tự không biết gì cả sao?"
"Thì ra ngươi đều biết a. " Vẻ mặt Đức Không Thiền Sư bỗng nhiên tỉnh ngộ, mỉm cười nói " A Di Đà Phật, nếu biết rồi thì ngươi phải nên cảm niệm chính mình Phật duyên sâu dầy mới được.
"Hai mươi tám năm trước, nhà ngươi cả nhà bị diệt, nếu không phải lão nạp thấy ngươi còn ở trong tã lót, căn cốt lại thượng cấp, sinh lòng từ bi đưa ngươi thu vào trong chùa dưỡng dục dạy dỗ, ngươi sớm đã thành thức ăn trong miệng dã thú rồi."
"Người nhà của ta vì sao bị diệt? " Huệ Thế lửa giận tăng lên, lại gắng sức chống lại khí thế chèn ép mà đứng lên, cắn răng nghiến lợi nói "Cha ta là bị ngươi giết chết, mẹ ta không muốn chịu nhục, nhảy núi bỏ mình, ngươi lại dám nói là mình sinh lòng từ bi?"
"A Di Đà Phật! " Đức Không Thiền Sư chắp hai tay, miệng tụng phật hiệu, hiện ra thần thái nhân từ, nhàn nhạt nói "Cái tên phụ thân Trần Bằng Cử cha ngươi lãnh binh đánh dẹp Man Tộc phương Bắc lâu ngày, làm lung lay nền tảng lập quốc, thiên hạ dân chúng lầm than, tội ác tày trời, nên chết đi."
"Lúc Đại Tấn mới lập, thiên hạ có mười ba Châu! " Hòa thượng Huệ Thế chất vấn " Nhưng mà 30 năm trước lại chỉ còn lại có mười Châu, ba Châu thảo nguyên phương Bắc, đều rơi vào trong tay Man Tộc phương Bắc.
"Nếu không có cha ta lãnh binh đánh dẹp Man Tộc phương Bắc, thu hồi Thanh Châu, Đại Tấn nào có mười một Châu như bây giờ, nào có Thiên Phong Sơn có thể chống đỡ Man Tộc phương Bắc, nào có nông trường Thanh Châu có thể dùng để bồi dưỡng kỵ binh!
"Cha ta đánh lui Man Tộc, thu hồi Sơn Hà, vì an bình của phương Bắc Đại Tấn, lập được công lao đời đời, để cho Man Tộc không dám xuôi nam cướp bóc, tại sao có tội, tại sao cực ác?"
"A Di Đà Phật, Trần Bằng Cử thí chủ ở phương Bắc giết chết vô số Man Tộc, sát nghiệt ngút trời. " Đức Không Thiền Sư mặt không đổi sắc, mỉm cười nói "Sát nghiệt như thế , phải đọa Vô Gian địa ngục.
"Hai mươi tám năm trước, sư phụ cảm niệm chiến công của hắn, liền dẫn người đưa hắn siêu độ, để cho hắn trở về chuộc tội, tránh khỏi nạn khổ Vô Gian, chính là việc làm từ bi, ngươi nên cảm ơn sư phụ mới đúng."
"Những Man Tộc kia hàng năm đều xuôi nam cướp bóc Đại Tấn, giết chết vô số nam tử ở biên giới phương Bắc, cướp đoạt vô số nữ tử, giết bọn hắn cũng là sát nghiệt? " Huệ Thế không thể tin nhìn Đức Không Thiền Sư, tức đến run rẩy cả người.
"Phật nói chúng sinh ngang hàng, Man Tộc cũng là chúng sinh, giết bọn hắn tự nhiên cũng có sát nghiệt. " Đức Không Thiền Sư một bộ vẻ mặt đương nhiên, nhàn nhạt nói " Trần Bằng Cử thí chủ quả thật có tội, đồ nhi, ngươi chớ có chấp nhất."
" Được a, giỏi một cái có tội a! " Huệ Thế sắc mặt xanh mét, nghiêm nghị quát lên “Năm đó cha ta đã đánh tới Vân Châu, lập tức có thể thu hồi lại, Kiến Viêm Đế vậy mà lại phát mười hai đạo thánh chỉ đem hắn triệu hồi trở lại kinh thành!
"Ngay tại trên đường trở về kinh đô, phụ thân mẫu thân của ta liền bị ngươi dẫn người chặn đánh, cái này chẳng lẽ không phải có tật giật mình, chẳng lẽ không phải cố ý mưu hại sao? Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, cha ta thật sự có tội?"
"Có lẽ là có đi. " Đức Không Thiền Sư mỉm cười nói "Sự tình đều đã qua hai mươi tám năm, đồ nhi ngươi còn cố chấp như vậy,
Thật sự là cách nhìn phiến diện a."
"Ngươi, ngươi, ngươi! " Huệ Thế tức giận á khẩu không trả lời được, đã không biết nên nói cái gì.
"Đồ nhi, ngươi nếu hận Kiến Viêm Đế của Đại Tấn đem phụ thân ngươi triệu hồi, thì có thể theo sư phụ đồng thời hiệu trung với Yến Vương điện hạ. " Đức Không Thiền Sư như cũ mặt nở nụ cười "Ngày sau công phá hoàng thành Trung Châu, sư phụ có thể cho ngươi tự tay chặt xuống đầu lâu người hoàng đế kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận