Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 301: Bão táp đang nổi lên (1)

Bên trong phòng nghị sự của Bảo Lâm Thiền Viện, mười hai tên Bồ Tát trố mắt nhìn nhau.
Đồng thời rơi vào trầm tư.
Việc tổ chức yến tiệc dẹp Thôi này cùng ý tưởng của bọn hắn khi trước không hẹn mà hợp.
Hơn nữa còn giải quyết vấn đề thương nghị lựa chọn địa điểm.
Chẳng qua, bọn họ vẫn là chần chừ, có chút do dự.
Thứ nhất là, chuyện trọng đại như vậy, để cho một nhà họ Vương ở Lang Gia nhỏ nhỏ chủ trì tổ chức, không khỏi quá không chính thức.
Nhà họ Vương ở Lang Gia chẳng qua là một cái chi nhánh của nhà họ Vương ở Giang Đông Thượng Giới mà thôi.
Căn bản cũng không xứng đáng để Bảo Lâm Thiền Viện coi ra gì.
Cho nên chuyện chấp nhận lời mời của nhà họ Vương ở Lang Gia, đối với Bảo Lâm Thiền Viện mà nói thì thuộc về tự hạ thân phận.
Thứ hai là điều này cũng làm cho bọn họ mất đi một lần cơ hội xác nhận quyền lãnh đạo.
Chẳng qua, điều trước thì 12 vị Bồ Tát đều tán đồng, điều sau thì là có người trông đợi có người phản đối.
12 vị Bồ Tát mặc dù đều là cùng cấp bậc, tu vi cảnh giới cũng giống nhau, nhưng tuổi tác và lý lịch vẫn có khác biệt, có khả năng đạt được quyền lãnh đạo nhất chính là ba bốn tên Bồ Tát tuổi tác già nhất.
Vì vậy, tám chín tên Bồ Tát thâm niên ít hơn còn lại chỉ mong quyền lãnh đạo trì trệ không xác định được, cũng miễn cho bản thân bị đồng cấp lãnh đạo.
Do đó hiện tại liền có một cái vấn đề rất thực tế bày ở trước mặt bọn họ.
Rốt cuộc có nên chấp nhận lời mời của nhà họ Vương ở Lang Gia hay không?
"Chuyện này, là chủ ý của người nào? " Tể Đức hòa thượng, vị tuổi tác già nhất trong mười hai Bồ Tát mở miệng hỏi.
Đây là một lão hòa thượng nhìn qua hơn tám mươi tuổi, tuổi thật vượt qua ba trăm tuổi, lông mi dài trắng như tuyết đều đã rũ xuống tới ngực, trên mặt đã mọc ra không ít đốm đồi mồi.
Đối với võ giả Phật Môn cảnh giới Bồ Tát mà nói, đây gần như là đến cực hạn tuổi thọ.
"Bẩm Bồ Tát, hẳn là sứ giả xuống trần Vương Đông Lâm của nhà họ Vương ở Giang Đông Thượng Giới làm ra. " Không Tuệ một mực cung kính nói.
Sau đó, hắn lại nói ra chuyện thù oán trước đó giữa nhà họ Vương ở Lang gia cùng Thôi Hằng, cũng nói chuyện lúc trước Vương Đông Lâm móc nối xây dựng liên minh dẹp Thôi.
Cuối cùng còn nói: "Mấy tên Nhân Tiên Vương Đông Dương của nhà họ Vương ở Giang Đông Thượng Giới cũng đến Lang Gia, chắc cũng là ủng hộ hắn."
"Thì ra là như vậy. " Tể Đức hòa thượng nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhàn nhạt nói "Nếu chẳng qua là tiểu tộc nhỏ bé, cũng không cần quản hắn, chúng ta tiếp tục bàn là được."
Xem như người tuổi tác già nhất bên trong mười hai tên Bồ Tát, hắn rất có thể sẽ đạt được quyền lãnh đạo.
Hơn nữa, khi trước trong lúc tranh luận, hắn cũng dần dần chiếm cứ thượng phong, mấy ngày nữa liền có thể thành công, tự nhiên không hy vọng bị cắt đứt.
Nhưng hắn trực tiếp thay thế chúng Bồ Tát làm ra quyết định như vậy, nhất thời liền đưa tới thanh âm bất mãn.
"Tể Đức sư huynh, chúng ta đã bàn bao nhiêu ngày rồi? " Tể Đồng hòa thượng cũng lên tiếng, hắn nhìn qua chỉ có ba mươi bốn mươi tuổi, tuổi tác mới vừa vượt qua hai trăm tuổi, là người tuổi nhỏ trong chúng Bồ Tát.
"Ồ? " Tể Đức hòa thượng nhìn về phía Tể Đồng hòa thượng, nhàn nhạt nói: "Tể Đồng sư đệ có cao kiến gì?"
"Sư huynh còn nhớ mục đích đi hạ giới của chúng ta lần này sao? Là phụng lệnh Phật Đà tiêu diệt hoàn toàn phái Tiên Hà cùng Đạo Nhất Cung! " Tể Đồng hòa thượng trực tiếp lôi ra Bảo Lâm Phật Đà, trầm giọng nói "Nếu như chúng ta một mực bàn bạc vấn đề địa điểm, làm sao còn đi làm việc, sư huynh đây là đã quên nhiệm vụ Phật Đà giao cho chúng ta sao?"
Đây là tại chỗ quy kết cho Tể Đức hòa thượng một cái tội bất kính Phật Đà.
"Ngươi! " Tể Đức hòa thượng nghe vậy tức giận, lông mi dài lay động, khẽ quát "Chớ có nói bừa!"
"Chẳng lẽ không đúng sao? " Tể Đồng hòa thượng hùng hổ dọa người.
Hắn mặc dù tuổi tác không bằng người, nhưng đồng dạng cũng là Bồ Tát, cũng không sợ Tể Đức hòa thượng.
Bên trong Phật Môn không quá đặt nặng lễ phép, chỉ cần cảnh giới tu vi giống nhau, bối phận cũng lớn như nhau, nếu không có mệnh lệnh đặc thù, thì chính là đều cùng cấp bậc, không có chia cao thấp.
"Được rồi! " Lúc này Tể Phong hòa thượng cũng lên tiếng, quát bảo hai người dừng cãi vã.
Hắn nhìn chỉ năm sáu chục tuổi, tuổi thật cũng đến gần ba trăm tuổi, coi như là người tuổi tác đứng sau Tể Đức hòa thượng trong mười hai vị Bồ Tát, hơn nữa thực lực mạnh nhất.
"Chúng ta hòa hoãn một chút được không? " Tế Phong hòa thượng trước tiên nhìn một chút Tể Đức cùng Tể Đồng, trầm giọng nói "Trước nhìn phản ứng của những Tiên Môn khác xem sao, rồi chúng ta mới quyết định, như thế nào?"
Tể Đồng hòa thượng cùng Tể Đức hòa thượng nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, sau khi hơi do dự liền đều gật đầu một cái.
Đây đã coi như biện pháp xử lý tương đối hòa hoãn.
Nếu lại tiếp tục cãi vã, đối với mặt mũi của mọi người cũng không tốt, vẫn là phải có chừng mực.
"Vậy cứ như thế, Không Tuệ ngươi nhớ lưu ý hướng đi của những Tiên Môn khác. " Tể Đức hòa thượng dặn dò, hắn lợi dụng đúng cơ hội nói lời giải quyết dứt khoát mọi chuyện.
"Vâng, Bồ Tát! " Không Tuệ hòa thượng cung kính cáo lui, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Thật ra thì, đứng ở góc độ của hắn, vô cùng hy vọng chuyện dẹp Thôi mau chóng quyết định.
Dù sao hắn cũng đã đem đủ loại tội lỗi đều đổ lên đầu Thôi Hằng.
Thôi Hằng một ngày không chết, lòng hắn khó an, chỉ khi Thôi Hằng chết, hắn mới có thể chân chính an tâm.
Sau khi đi ra phòng nghị sự.
Không Tuệ hòa thượng nhìn bầu trời xanh thẳm, khẽ thở dài, thầm nghĩ trong lòng: "Đám Bồ Tát này, so với những phàm phu tục tử như chúng ta cũng không cao minh hơn bao nhiêu a."
Ý niệm tới đây, trong lòng của hắn không khỏi dâng lên một chút ý nghĩ phản nghịch "Chẳng qua chỉ là một đám người may mắn xuất thân từ Thượng Giới thôi, nếu như ta cũng có xuất thân Thượng Giới, đến tuổi của bọn hắn khẳng định cũng là Bồ Tát."
Thân là một cường giả võ đạo không tới trăm tuổi liền mở ra Thần Tàng, bước vào Thần Cảnh, Không Tuệ hòa thượng đối với tư chất của bản thân từ trước đến giờ đều có tự tin cực lớn.
Hắn vẫn cho rằng nếu như mình có thể có tài nguyên tu luyện cùng võ công cao minh như Tiên Phật Thượng Giới, thì khẳng định đã sớm luyện thành La Hán Kim Thân, đợi một thời gian nhất định có thể bước lên cảnh giới Bồ Tát.
Nhất là trong những ngày gần đây, đám Bồ Tát này trên danh nghĩa là bàn địa điểm hội nghị, trên thực tế lại là vì tranh đoạt quyền lãnh đạo hành động, khiến loại ý niệm này của hắn càng sâu đậm hơn.
"Phải nghĩ biện pháp mau chóng thúc đẩy chuyện này."
Không Tuệ hòa thượng thầm nghĩ trong lòng "Chỉ cần giết Thôi Hằng, có thể tiêu diệt phái Tiên Hà, Đạo Nhất Cung, thì ta có hy vọng dựa vào lần chiến công này được Phật Đà tiếp đón vào chốn Cực Lạc.
"Chỉ có như vậy, ta mới có cơ hội trở thành Bồ Tát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận