Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 124: Giết đến đầu người cuồn cuộn (1)

Phía Nam Quận Thành Quận Lỗ xưa nay là vùng đất giàu sang, nhà cao cửa rộng tập hợp.
Tôn Bàn Thạch sớm ở nơi này đặt mua một tòa đại trạch lớn lộng lẫy, xem như trụ sở tạm thời, còn chiêu mộ mấy trăm người ở, truyền thụ cho bọn hắn võ công.
Lấy tên đẹp là đệ tử ngoại môn Phái Thái Trùng, kì thực chính là đang nuôi dưỡng tư binh.
Những thế lực khác như Thiên Kiếm Môn, Thanh Ngọc Quan, Pháp Thiện Tự cũng đều có cách làm tương tự.
Dù sao, trong thời loạn thế này, chuyện ngoài ý muốn quá nhiều, chỉ khi nắm trong tay thật nhiều võ lực, mới có thể tự vệ.
Ba năm trăm người ở biết võ công, lại học thêm một chút trận hình, trang bị binh khí tinh xảo, đủ để chính diện đánh tan mấy ngàn tên binh lính quân đội thiếu ăn thiếu mặc, huấn luyện chưa đủ.
Lúc này, đám người Tôn Bàn Thạch, Vương Kim Thánh, Bành Lan Chi, u Dương Trấn đang tụ tập ở trong nhà Tôn Bàn Thạch, mở yến tiệc ăn mừng.
Lần ăn mừng này dĩ nhiên là vì lương thực cùng muối ăn bên phía Thôi Hằng đã đứt đoạn, không cách nào lại cùng bọn hắn đấu nữa.
Hơn nữa bây giờ giá lương thực cùng giá muối trực tiếp tăng đến gấp mười lăm lần ban đầu, sẽ dễ dàng để cho bọn họ kiếm một món tiền lớn.
Nhất là Tôn Bàn Thạch cùng Vương Kim Thánh, nghề lương thực cùng muối ăn trong Quận Lỗ, bọn họ chiếm thị phần tuyệt đối.
"Các vị, lần này thắng ngay từ trận đầu, cho cái tên Quận Trưởng nho nhỏ kia bị đánh tơi bời, quả thực thống khoái a!"
Tôn Bàn Thạch giơ ly rượu lên lễ kính mọi người, cởi mở cười to nói "Hắn đã là hết đạn hết lương thực, phỏng chừng chẳng mấy ngày nữa, sẽ tự mình tới cửa nhà chúng ta tạ tội, ha ha ha!"
Hắn hồn nhiên quên mất chính mình ở trước khi Thôi Hằng tới liền bảo đảm, nói Thôi Hằng không quá ba ngày sẽ tới cửa tạ tội với hắn.
Bất quá, mọi người cũng không châm chọc, chỉ nâng ly uống rượu, phụ họa với Tôn Bàn Thạch mấy câu, trong lòng lại là riêng mình tính toán.
Vị Quận Trưởng Thôi Hằng mới nhậm chức này, rõ ràng không phải là trái hồng mềm.
Nội tình bối cảnh cũng lớn đến kinh người.
Lại có thể gắng gượng đem chiến tranh lương muối duy trì suốt một tháng, ngày ngày đều có lương muối bị chở tới đây, còn không tra được khởi nguồn cụ thể, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Tôn Bàn Thạch cùng Vương Kim Thánh ở trên hai cái nghề này gia đại nghiệp đại, không đến nổi thương cân động cốt.
Nhưng mà nghề chính của mấy người bọn họ ở những phương diện khác, lương muối chẳng qua là nghề phụ, trải qua một tháng kia đã có chừng mấy cửa tiệm không nhịn được đóng cửa dẹp tiệm.
Cái này làm cho thu nhập của bọn họ ở Quận Lỗ tổn thất không ít.
Mặc dù bây giờ Thôi Hằng bên kia đã là lương muối đứt đoạn, hẳn là không đánh tiếp được, nhưng trải qua một tháng này, vẫn là để cho bọn họ ký ức chưa phai.
Trong tiềm thức đã cảm thấy cái tên Quận Trưởng mới này không phải là dễ trêu.
Không cần thiết cứng đối cứng đánh tới chết.
Hơn nữa, bây giờ là lương thực cùng muối ăn, tiếp đó sẽ hay không là than đá, mỏ sắt, vải vóc?
Cái kia nhưng mà chính là nghề kinh doanh chủ yếu của bọn hắn.
Hơn nữa, cơ sở của Thiên Kiếm Môn, Thanh Ngọc Quan, Hà gia Bình Xuyên cũng không tại Quận Lỗ.
Sản nghiệp nơi này là ở trên cơ sở tự thân của mình khuếch trương ra, nội tình chưa đủ.
Khi được thế tự nhiên thuận buồm xuôi gió, chỉ khi nào gặp phải đả kích lương muối kéo dài như vậy, hơn phân nửa sẽ bị đánh tan.
Nếu như đánh mất số lượng sản nghiệp nơi Quận Lỗ này, tông môn nhà mình tất nhiên sẽ tổ chức lực lượng trả thù, nhưng những người phụ trách sản nghiệp nơi này như bọn hắn nhất định sẽ gặp họa.
Phải sớm tính toán.
Đương nhiên, những ý niệm này chỉ có thể đặt ở trong lòng, ngầm tính toán trong tối, không có khả năng nói cho Tôn Bàn Thạch cùng Vương Kim Thánh.
"Tôn huynh chớ nên cao hứng quá sớm. " Vương Kim Thánh sau khi uống một ngụm rượu, chợt mở miệng nói ngược lại, cười nói "Ngươi là làm sao khẳng định cái tên Thôi Quận Trưởng sẽ không chó cùng đường quay lại cắn, dứt khoát đem sản nghiệp của các ngươi đều tịch thu?"
"Hắn dám? ! " Tôn Bàn Thạch trợn mắt, cười lạnh nói "Dõi mắt toàn bộ Quận Lỗ, ai dám đắc tội thế lực mấy phái liên hiệp của chúng ta, trừ phi là không muốn sống."
"Nếu như hắn thật sự là ăn gan hùm mật báo thì sao? " Vương Kim Thánh lắc đầu nói "Tôn huynh, chúng ta lần này là muốn cạnh tranh ngôi vị Châu Mục, làm như vậy là vì tiên duyên trăm năm một lần, nhất định phải cẩn thận."
"Vương hiền đệ yên tâm là được. " Tôn Bàn Thạch ở trước mặt Vương Kim Thánh không dám ra oai, rót một ly rượu cười nói "Thật ra thì, coi như cái tên tiểu Quận Trưởng kia có gan này,
Cũng không có bản lãnh này a.
"Chúng ta ở trong Quận Thành Quận Lỗ này tổng cộng có mấy ngàn lính tốt trang bị vũ khí, cũng đều là biết võ công, hắn một tên Quận Trưởng nho nhỏ dựa vào cái gì dám tịch thu tài sản, chỉ bằng mấy trăm tên binh lính không ra gì kia sao? Hiền đệ thật sự là quá lo lắng."
Đoàng đoàng đoàng!
Vừa lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.
"Công tử, công tử! Có việc gấp! Đại sự! " đây là thanh âm của người ở Tôn gia.
"Chuyện gì xảy ra, ta không phải đã nói đừng để cho người tới quấy rầy sao? " Tôn Bàn Thạch hướng phía ngoài giận dữ hét "Chuyện gì nói mau, nếu không liền cút cho ta!"
"Công tử, không xong, có tên người ở nhà Lý Trùng trốn đi qua, nói nói. . . " Tên người ở rõ ràng có chút khẩn trương, sau khi thở hổn hển nói “Tên Quận Trưởng chó kia phái người vây lại nhà, Lý Trùng đã bị chém đầu!"
"Cái gì? ! " Tôn Bàn Thạch nghe vậy nhất thời ngây ra tại chỗ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Chỉ cảm thấy mình đã bị nhục nhã quá lớn.
Mới vừa rồi hắn vẫn còn đang bảo đảm với Vương Kim Thánh cùng mọi người đang ngồi, bảo sau hôm nay Thôi Hằng sẽ tới cửa tạ tội, còn nói Thôi Hằng ăn gan hùm mật báo cũng không dám động thủ.
Nhanh như vậy liền bị mất mặt?
Mấy người Bành Lan Chi, u Dương Trấn cũng là hơi biến sắc mặt.
Bọn họ nghĩ đến Thôi Hằng có lẽ sẽ tiếp tục đối kháng trên những nghề khác, lại không nghĩ tới lại sẽ trực tiếp động võ.
Chiến tranh giá cả, mọi người là ở trong quy tắc so đấu, dù là cuối cùng bị đánh tan, chỉ cần nhận thua,co mình lại là được.
Sẽ không nguy hiểm tánh mạng.
Chỉ khi nào động võ, ý nghĩa liền hoàn toàn khác nhau.
Đây là muốn liều mạng a!
Quyết đánh đến cùng, dẫu có chết cũng không muốn bị thế lực môn phái khống chế?
Quá cương mãnh đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận