Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 1019: Chỗ sâu nhất trong cung điện (2)

"Vốn ta còn tưởng rằng là hắn đang nghiên cứu thần công tuyệt học mới gì, bây giờ xem ra không có đơn giản như vậy, có lẽ hắn đang cúng tế cái gì đó trong chỗ sâu nhất trong cung điện."
"Các ngươi có thể vạch ra điểm dị thường, đều là ở chỗ sâu nhất trong cung điện đô thành Ngô quốc." Thôi Hằng khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Đúng là một điểm cần phải chú ý, như vậy thì vạn năm qua, hắn có ban bố chính sách cổ quái gì hay không?"
Chính sách?
Chu Minh Nghĩa và Phùng Thái Doanh rơi vào trầm tư lần nữa.
Qua nhiều năm như vậy, vô số chính lệnh qua tay bọn họ, muốn tìm ra chính lệnh "cổ quái" từ trong đó thì đúng là không phải một chuyện dễ dàng.
Nhưng mà mặc dù trí nhớ của bọn họ cực kỳ khổng lồ nhưng thần hồn chi lực cũng cực kỳ mạnh mẽ, lại thêm tình huống khẩn cấp, hai người nhanh chóng tìm ra một điểm khác thường nữa.
"Bắt đầu từ vạn năm trước, Phù Trình đặc biệt chú ý đến quân đội ra ngoài chinh chiến." Phùng Thái Doanh nói trước: "Trước kia mặc dù hắn cũng sẽ quan tâm nhưng cũng không quá sốt ruột.”
"Nhưng bốn năm ngàn năm gần đây, chỉ cần là đội ngũ ra ngoài chinh chiến, cho dù lớn hay nhỏ thì hắn đều sẽ đích thân đi thị sát, sẽ để cho mỗi một quân tốt đều nhìn thấy hắn. Hoàn toàn không giống với trước kia."
"Ừm, việc này ta cũng biết, đúng là như vậy." Chu Minh Nghĩa gật đầu nói: "Những quân chủ khác sẽ không làm như vậy, mặc dù không nhất định là chuyện xấu nhưng tóm lại là có chút không giống bình thường."
"Ta biết rồi." Thôi Hằng khẽ gật đầu, không có tiếp tục hỏi thăm nữa, sau đó mỉm cười nói với hai người: “Ta không giết các ngươi, còn thả các ngươi, nhưng các ngươi có thể giữ bí mật chuyện hôm nay không?"
"Giữ bí mật, nhất định giữ bí mật!"
"Chúng ta tuyệt đối không nói gì hết!"
Chu Minh Nghĩa và Phùng Thái Doanh lập tức gật đầu liên tục, trong lòng vui mừng quá đỗi, bọn họ đều không nghĩ tới mình còn được thả đi.
"Đi thôi." Thôi Hằng khẽ nâng tay, trực tiếp tiễn hai người này ra khỏi Trung Đô.
Nhưng mà khi đưa Chu Minh Nghĩa và Phùng Thái Doanh ra ngoài thì đồng thời hắn còn để lại một chút lạc ấn ở trong chỗ sâu nhất trong thần hồn của hai người.
Chỉ cần có người hỏi bọn họ chuyện này thì Thôi Hằng sẽ lập tức cảm nhận được.
"Phong tiên sinh có thu hoạch?" Hồng Phú Quý dò hỏi.
"Thu hoạch tương đối khá." Thôi Hằng khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Kể từ đó, gần như có thể xác định được tình huống của quân chủ Ngô quốc."
...
Sau khi hỏi thăm Chu Minh Nghĩa và Phùng Thái Doanh, Thôi Hằng cũng không có lập tức triển khai hành động.
Mà giống như không có chuyện gì xảy ra, bắt đầu dốc lòng kiến thiết Vũ Đạo Học Cung, dạy bảo những học sinh bái nhập Vũ Đạo Học Cung, truyền thụ tuyệt học thần công cho bọn họ.
Cứ như vậy, qua một trăm hai mươi năm.
Những thân phận giả ta như Hà Ô Hữu, Mạc Khổng cũng bắt đầu dần dần thành hình.
Lúc này, Vũ Đạo Học Cung vừa mới kết thúc chiêu sinh nhóm thứ tư, rốt cục Thôi Hằng cũng làm ra quyết định, phân ra một đạo hóa thân đến Ngô quốc.
Điều tra lực lượng có tính chất xa lạ đó.
Khi phân ra đạo hóa thân này đồng thời Thôi Hằng còn thi triển "Độn Nhất Pháp", móc nối quan hệ giữa cỗ hóa thân này với Nhân Hoàng hậu nhân.
Nếu như đạo hóa thân này bại lộ, muốn truy tung thì chỉ có thể truy tung đến chỗ Nhân Hoàng hậu nhân.
Thôi Hằng phân ra đạo hóa thân này, thực lực không yếu, tương đương với tu vi Chân Giới Đệ Thập Nhị Cảnh, còn nắm giữ rất nhiều tiên thuật, thực lực mạnh mẽ.
Bởi vậy, hắn ở lãnh thổ Ngô quốc như vào chỗ không người, bất kỳ cấm chế, bất kỳ trận pháp gì cũng không thể tạo thành bất kỳ trở ngại nào cho hắn, một đường thông suốt đi tới đô thành Ngô quốc.
Sau đó cứ dựa theo miêu tả của hai người Chu Minh Nghĩa và Phùng Thái Doanh lúc trước mà đi vào bên trong cung điện trong đô thành, sau đó đi vào chỗ sâu nhất.
Toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi, thậm chí ngay cả trận pháp ẩn nấp và cấm chế cũng mất đi tác dụng, hoàn toàn không thể nào mê hoặc hắn.
Dù sao mặc dù cái này là hóa thân nhưng bản chất thần hồn lại là Hóa Thần hậu kỳ.
Đương nhiên không thể nào bị thủ đoạn ẩn nấp ở nơi này che giấu.
Cứ như vậy, Thôi Hằng nhàn nhã đi bộ tới chỗ sâu nhất trong cung điện trong đô thành Ngô quốc, bước vào trong mật thất đó.
Đang nhìn phù văn quỷ dị lít nha lít nhít với ngọn lửa màu u lam lấp lóe xung quanh.
Thì đột nhiên trong mật thất trống rỗng, một giọng nói âm trầm đáng sợ vang lên.
"Là ai dám xông vào nơi đây? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận