Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 104: Bách quỷ dạ hành (1)

Tối nay Quận Thành Tây Lăng thâm trầm u ám, bầu trời mây đen dày nặng một cách lạ kỳ.
Dường như muốn đè xuống vậy.
Thôi Hằng đi ở trên đường phố bị tàn phá không chịu nổi, bên tai truyền tới hoặc là la hét thê thảm hoặc là tiếng gào tức giận, chỗ ánh mắt chiếu tới đều có ánh lửa màu u lam âm trầm tỏa ra.
Vô số người chết đi từ lâu, lần nữa lấy trạng thái u hồn đứng lên, du đãng ở trong tòa thành chịu đủ khổ nạn này.
Tình huống nhà Phùng Ngũ cũng không phải là đặc biệt.
Tối nay Quận Thành Tây Lăng, u hỏa bay lượn, bách quỷ dạ hành!
Vô số người sợ hãi, vô số người kinh hỉ.
Vô số người bạo phát phẫn nộ của chính mình, vô số người lâm vào tuyệt vọng.
Màu xanh, màu đỏ, màu tím, màu xám... Từng đạo ánh sáng nhỏ xíu từ bốn phương tám hướng bay tới, chui vào trong cơ thể Thôi Hằng.
Dần dần từng đạo ánh sáng u hồn bắt đầu đi theo ở phía sau hắn, cùng hắn cùng đi đến trước một tòa cung điện xem như hùng vĩ.
Vương Cung Yến Vương!
...
Lúc này trong Vương Cung Yến Vương, vẫn là hát múa tưng bừng, tiệc rượu đầy đủ.
Vương Thông ngồi ở trên ghế cao nhất, uống rượu ngon, xem vũ nữ dáng dấp yểu điệu phía dưới.
Mấy người ngồi ở phía dưới lại là mang theo vẻ lo lắng.
"Các vị, tại sao mặt ủ mày chau? " Vương Thông uống một ngụm rượu, ánh mắt quét qua năm người phía dưới, khẽ cười nói "Chẳng lẽ là đang lo lắng cho Đức Không Thiền Sư sao?"
"Điện hạ, lão nạp quả thật có chút bất an. " Viên Chính Thiền Sư đứng dậy hành lễ, chắp hai tay "Lấy võ công của Đức Không Thiền Sư, lần đi huyện Cự Hà này hẳn rất nhanh là có thể trở lại, nhưng lại đi một lần mấy ngày, bặt vô âm tín..."
"Không sai, đây quả thật là để cho người bất an a. " Ngô Thừa Tướng cũng gật đầu một cái, cau mày nói " Đức Không Thiền Sư là Tiên Thiên Đại Tông Sư, chẳng lẽ là gặp Nội Cảnh tuyệt đỉnh?"
"Hôm nay truyền tới quân báo, nói có cao thủ tuyệt đỉnh tập kích thành trì phía sau của ta. " Có một tên võ quan bỗng nhiên mở miệng nói "Cũng còn may có hai vị tuyệt đỉnh của Đại thịnh Tự cùng Liên Hoa Tự trông chừng, đánh trọng thương cái tên tuyệt đỉnh đánh lén kia, lúc này mới không gây nên thảm kịch.
"Theo tình huống chúng ta hiểu được đến xem, huyện Cự Hà bên kia có thể điều động một vị hẳn đã là cực hạn, không có khả năng lại lưu một vị tuyệt đỉnh thủ thành, các ngươi nói Đức Không Thiền Sư có phải hay không là đào binh, chạy mất?"
Cách nói này của hắn nhìn giống như là đang tìm lý do cho Đức Không Thiền Sư chậm chạp không về.
Trên thực tế là đang châm chọc võ giả phe tông môn không ổn định, dễ dàng chơi trò mất tích, đồng thời cũng đang ám chỉ Yến Vương, hẳn là càng nên tín nhiệm phe thế gia bọn họ.
Mặc dù cơ đồ đại nghiệp vẫn còn chưa đạt thành, nhưng nội đấu vẫn là chuyện luôn xảy ra, không thể không có.
"Ai, thật đúng là để cho bản vương không bớt lo a! " Vương Thông lắc đầu một cái, đứng dậy, đi về phía những vũ nữ đang nhảy múa kia, cười nói "Phong cảnh tốt đẹp như thế này các vị đều không hưởng thụ, đấu tới đấu lui làm gì?"
Nhưng ngay khi hắn muốn ôm một người vũ nữ vào trong ngực đùa bỡn, lại chợt thấy trên người người vũ nữ này sáng lên một tầng ánh sáng quỷ dị màu u lam.
Ngay sau đó, từng vũ nữ xinh đẹp như hoa, đường cong lả lướt, da thịt mềm mại lại bỗng nhiên bắt đầu bong ra da thịt, con ngươi từ trong hốc mắt lăn xuống.
Trong nháy mắt, các nàng biến thành từng cỗ xương khô thịt nát thối rữa!
Quỷ dị hơn là các nàng vẫn ở trong vương cung múa may vặn vẹo, dường như căn bản cũng không có cảm giác được sự thay đổi của mình.
"À? !"
Vương Thông bị giật mình, nhanh chóng lui về sau mấy bước, đường đường Tiên Thiên Đại Tông Sư lại bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.
Mấy người Viên Chính Thiền Sư bên dưới cũng đều vô cùng kinh hãi, rối rít lui về phía sau, tất cả đều trợn to hai mắt, không thể tin nhìn những bạch cốt đang khiêu vũ trong cung điện này.
Chuyện gì xảy ra? !
"Thứ gì, giả thần giả quỷ? !"
Một tên võ quan trong đó lá gan rất lớn, nổi giận gầm lên một tiếng, liền nắm lại song quyền, điều động Tiên Thiên chân khí đánh tới!
Một quyền này đánh ra, Phong Lôi rít gào, vẽ ra một cái vết tích rõ ràng trên không trung, thiên địa nguyên khí chấn động, để cho cả tòa vương cung đều run rẩy!
Ầm!
Quả đấm của võ quan kia đánh lên trên một cỗ xương trắng trong đó, lại căn bản là không có cách phá tan hào quang màu u lam bên ngoài, lực lượng khổng lồ tại chỗ phản chấn trở về, để cho xương của hắn phát ra thanh âm vỡ vụn cách cách thanh thúy, ngay cả máu thịt trên cánh tay cũng bị chấn bể!
Cùng lúc đó, hào quang màu u lam bên ngoài bạch cốt lại thuận theo quả đấm của tên võ quan kia, hướng trên người của hắn lan tràn, trong nháy mắt liền đem cả người hắn bao vây lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận