Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 1013: Luân Hồi Vạn Giới Môn, lực lượng có tính chất hoàn toàn xa lạ (1)

Sau khi Vũ Đạo Học Cung thành lập, lập tức có vô số bách tính bình thường nối đuôi nhau mà tới.
Những người đến trước nhất là những người sống trong Trung Đô.
Nhưng mà gần như đều là tới xem thử một chút, đa số mọi người đều không tin sẽ có chuyện tốt như vậy. Dù sao, phương thế giới Tiên Thổ này, trong năm tháng dài đằng đẵng, người bình thường không có bất kỳ tư cách tiếp xúc võ công tầng lớp cấp cao.
Bây giờ lại có người muốn truyền thụ tuyệt học thần công trực chỉ Chân Giới Đệ Thập Nhị Cảnh. Chuyện này khiến cho người ta khó mà tin được.
Đương nhiên, không tin thì không tin, chắc chắn vẫn phải tới thử một chút. Lỡ như thành công thì sao?
Vũ Đạo Học Cung xây dựng ở bên cạnh vương thành, đặt ở trăm năm trước đó, bách tính bình thường ngay cả tư cách tới gần nơi này cũng không có.
Trăm năm gần đây, mặc dù không còn hạn chế nhưng đa số mọi người vẫn không dám tới.
Bây giờ Vũ Đạo Học Cung thành lập, chiêu thu đệ tử trong toàn bộ Tiên Thổ, khiến cho rất nhiều người có lý do chính đáng tới gần nơi này, chiêm ngưỡng vương thành hùng vĩ.
Sáng sớm Đoạn Vinh Khánh và bạn của hắn là Mạc Khổng đã đi tới trước cửa Vũ Đạo Học Cung.
Nhưng mà đa số tinh lực của Đoạn Vinh Khánh đều đặt ở quan sát trên tường thành bên ngoài vương thành, không có chú ý tới Vũ Đạo Học Cung cho lắm.
Bởi vì hắn cũng không tin lời tuyên truyền của Vũ Đạo Học Cung.
Đương nhiên, hắn cũng không phải là tin Vũ Đạo Học Cung giở trò dối trá, không truyền thụ tuyệt học thần công có thể trực chỉ Chân Giới Đệ Thập Nhị Cảnh.
Mà là hắn không tin mình có thể thông qua khảo hạch.
Điều kiện chiêu thu đệ tử của Vũ Đạo Học Cung viết rõ ràng, phải thông qua được khảo hạch mới có thể nhập môn, mới có thể được truyền thụ tuyệt học võ công.
Mình là trâu ngựa ngay cả võ công bình thường cũng không tiếp xúc được thì có tư cách gì thông qua khảo hạch?
Người bình thường trong cửu quốc không thể tiếp xúc với võ công tầng lớp cấp cao, cùng lắm chỉ có thể ngừng ở Tiên Giới Đệ Bát Cảnh. Nhưng chỉ những người gia đình có truyền thừa hoặc là có người dạy mới có tình huống như vậy.
Đoạn Vinh Khánh và Mạc Khổng lại không giống như vậy, từ nhỏ bọn họ đã không có phụ mẫu, cũng không có gia tộc, ngay cả võ công phổ thông cũng không tiếp xúc được.
Cho đến ngày nay, bọn họ cũng chỉ có thể sống đến trưởng thành rồi tự nhiên có được tu vi thôi. Tức là Tiên Giới Đệ Ngũ Cảnh, Vô Cực Kim Tiên.
Trong phương thế giới Tiên Thổ này, tu vi cảnh giới tầng thứ này chỉ có thể coi là trâu ngựa.
Bởi vậy, mặc dù hai người quen biết nhau trên đường đến Trung Đô Vương Thành nhưng mới quen đã thân, không lâu sau đã trở thành bạn thân. Đoạn Vinh Khánh thì đã chấp nhận số phận lâu rồi, không cho là tương lai của mình sẽ có hi vọng gì.
Lần này tới Vũ Đạo Học Cung chỉ là vì tham gia náo nhiệt, thừa cơ chiêm ngưỡng vương thành hùng vĩ tráng lệ một chút, thuận tiện xem vị Phong tiên sinh trong truyền thuyết đó, thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút.
Chỉ là không có nghĩ đến sẽ có nhiều người tới như thế, lúc này, còn có nửa canh giờ nữa mới đến lúc Vũ Đạo Học Cung mở cửa khảo hạch, trước cửa đã đầy ắp người.
Chen chúc lẫn nhau, người đông nghìn nghịt.
Hai người Đoạn Vinh Khánh và Mạc Khổng đều có dáng vẻ thiếu niên, co rúc trong dòng người, hoàn toàn không đáng chú ý.
"Ai, ngươi nói xem, tại sao Phong tiên sinh đó phải làm như vậy?" Đoạn Vinh Khánh dùng ngón tay chọt Mạc Khổng một cái, thấp giọng nói: "Những người như chúng ta có giá trị lôi kéo gì không?"
"Cách làm của cao nhân chắc chắn có thâm ý riêng của cao nhân." Mạc Khổng lắc đầu nói: "Không phải loại phàm phu tục tử như chúng ta có thể hiểu được."
Cũng có không ít người có ý nghĩ giống như hai người bọn họ, cũng đều bàn tán sôi nổi.
Trong năm tháng dài đằng đẵng trước đây, người bình thường đã quen với sự bình thường của mình. Gần như đều cho là ngoại trừ làm trâu ngựa cho những quý tộc cao cao tại thượng đó ra thì mình không có giá trị gì.
Lúc này, trong Vũ Đạo Học Cung, ánh mắt Thôi Hằng xuyên qua vách tường, nhìn dòng người bên ngoài, trong lòng không khỏi hơi xúc động.
Lấy cảnh giới võ đạo mà tính, trong những người này có Vô Cực Kim Tiên, có Thánh Giả, có Tạo Vật Chủ, có Đạo Chủ, thậm chí Chư Thiên Chi Chủ. Nếu ở trong vũ trụ sao trời bên ngoài thì những người này tụ tập lại một chỗ chính là thế lực đủ để chấn động Chư Thiên Vạn Giới.
Cho dù là Vô Cực Kim Tiên kém nhất cũng có thể xưng vương xưng bá trên một ngôi sao có sự sống.
Mà trong phương thế giới Tiên Thổ này thì chỉ có thể như là bách tính phổ thông, không có bất kỳ tự hào gì, cũng không có bất kỳ phong phạm cao thủ gì, thậm chí bản thân bọn họ cũng cho là bọn họ rất đê tiện, không có giá trị gì.
"Cái này có liên quan đến hoàn cảnh nơi ở, thế giới Tiên Thổ có quá nhiều cường giả cao cấp, cùng cảnh giới, ở bên ngoài có thể xưng hùng một phương nhưng ở chỗ này chỉ có thể làm người bình thường, chuyện như vậy cũng bình thường.”
"Nhưng tu hành võ đạo thì phải tâm chí dũng mãnh tinh tiến, mục tiêu kiên định, không có lòng dạ này và mục tiêu này thì cho dù có tư chất mạnh như thế nào đi nữa thì cũng khó có thành tựu gì lớn."
Thôi Hằng thầm nghĩ trong lòng: "Bởi vậy, khảo hạch của Vũ Đạo Học Cung chính là khảo hạch xem có thể kích thích ‘chí’ trong lòng bọn họ ra hay không, có thể để bọn họ có được mục tiêu võ đạo rõ ràng hay không."
Nghĩ đến đây, hắn tiện tay vung lên, mở ra vô số cái tiểu thế giới, cũng sáng tạo ra vô số sinh linh ở trong đó, tạo dựng các loại thế giới bối cảnh khác nhau.
Cùng lúc đó, một cái quang môn cực lớn xuất hiện ở trên không trung, cao hơn ba trượng, trong đó có quang mang hình thành vòng xoáy, dường như thông tới thế giới không biết tên.
Cái quang môn này chậm rãi hạ xuống, chỉ cần cửa Vũ Đạo Học Cung mở ra thì thư đầu tiên mọi người nhìn thấy chính là quang môn này.
Cái quang môn này liên thông những thế giới Thôi Hằng sáng tạo, tiến vào bên trong thì sẽ được đưa đến thế giới thích hợp với mình, trải qua đủ loại sự kiện.
Có thể là làm người bình thường sống hết một đời, có thể là làm anh hùng chống cự ngoại tộc xâm lược, cũng có thể là gia chủ dẫn dắt gia tộc quật khởi... mỗi người mỗi khác, không ai giống ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận