Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 153: Kiếm của nàng (2)

"A, chỉ biết khi dễ ta, người ta lâu như vậy mới trở về một lần. " Trần Oánh hết sức bất mãn dậm chân, nhưng vẫn là làm bộ như rất bất đắc dĩ nói "Ai ~ được rồi! Sư tôn nói làm người phải làm nhiều việc tốt, giúp người làm niềm vui, ta liền làm chuyện tốt một lần đi. Ca, ta hỏi ngươi, từ xưa tới nay, cái gì dễ dàng truyền lưu nhất, cái gì dễ dàng quảng bá cho người biết nhất?"
"Chính lệnh của quan phủ? " Trần Đồng như có điều suy nghĩ.
"Không, dân chúng tầm thường làm sao quan tâm những thứ này, khẳng định không thể nào đi ngao du khắp hang cùng ngõ hẻm được. " Trần Oánh khinh thường nói "Thứ ta nói là câu truyện truyền kỳ mà các tiên sinh đọc sách giảng a.
"Hai ngày nay ta đã đi dạo khắp Quận Thành Quận Lỗ, thành nam có một quán trà, trong đó tiên sinh kể chuyện cổ tích rất được bách tính yêu thích, thành tây cũng có một cái, chỉ cần bắt đầu kể chuyện, dưới đài khẳng định đầy ắp người.
"Còn có a, những thương nhân từ bên ngoài tới kia, cũng thích ở trong tiệm sách mua một chút sách kể chuyện mang đi, dùng để ở trên đường giải sầu."
"Ý của ngươi là nói, đem tin tức Vương Kim Thánh bị nhốt ở chỗ này soạn thành câu chuyện truyền kỳ, để cho các tiên sinh kể chuyện cổ tích nói, in thành sách phát cho thương nhân vãng lai? " Trần Đồng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Chứ còn gì nữa? " Trần Oánh cười nói "Rất nhiều người đều thích hướng người khác đề cử thứ mình thích, câu chuyện mình yêu thích, còn có cái phương thức gì có thể so với dân chúng tự phát truyền bá nhanh chóng hơn đây?"
"Cái này dường như thật có thể được! " Trần Đồng sau khi suy tư không khỏi gật đầu liên tục, có chút kinh ngạc nhìn về phía Trần Oánh "Ngươi là làm sao nghĩ ra? Khi còn bé rõ ràng ngu đần thế kia."
"Phi phi phi! Nói ai ngu đần? ! " Trần Oánh rất là bất mãn.
Nàng từ nhỏ liền ở trên núi lớn lên, ít cùng người trong thế tục trao đổi, trong núi tất cả đều là người lớn tuổi hơn nàng, cho nên vẫn là có một ít tính tình trẻ con.
Bốp bốp bốp!
Vừa lúc đó, bên ngoài truyền đến thanh âm vỗ tay, chính là Thôi Hằng mang theo Huệ Thế từ bên ngoài đi tới.
"Tham kiến đại nhân! " Trần Đồng vội vàng đứng dậy hành lễ.
"Đại nhân? " Trần Oánh đầu tiên là sững sờ, sau đó cũng cung cung kính kính hướng Thôi Hằng thi lễ một cái "Tham kiến đại nhân."
Mặc dù nàng cũng không nhận ra Thôi Hằng là ai, nhưng ở trong Quận Thành Quận Lỗ này có thể để cho Trần Đồng tôn xưng đại nhân, cũng chỉ có vị Thái Thú kia. ,
Vị Quận Trưởng này lại là người đối với Trần Đồng mà nói cực kỳ trọng yếu, nàng thân là muội muội của Trần Đồng khẳng định phải biểu hiện tốt một chút.
Không thể lưu lại ấn tượng không tốt với quan trên của ca ca.
Mặc dù những ngày này giữa hai người thường xuyên ồn ào, nhưng khi ở trước mặt người ngoài, vẫn là rất biết chiếu cố mặt mũi đối phương.
"Không cần đa lễ. " Thôi Hằng khoát tay một cái, ánh mắt rơi vào trên người Trần Oánh, lại chậm chạp không hề rời đi.
"Đại nhân. . . " Trần Đồng thấy vậy mà hoảng hốt trong lòng.
“Đại nhân, người nhìn ta thật lâu. " Trần Oánh sờ gương mặt của mình, cười một cái nói "Có phải hay không trên mặt ta có hột cơm chưa ăn xong?"
Nàng đây là muốn làm cho không khí hòa hoãn.
Trên thực tế, cảnh giới tu vi của nàng đã tương đương với tuyệt đỉnh Nội Cảnh, lại làm sao có thể không phát hiện trên mặt mình lưu lại hột cơm.
"Ngươi là đệ tử phái Tiên Hà? " Thôi Hằng bỗng nhiên mở miệng nói.
"Hả? " Trần Oánh nghe vậy nhất thời sững sốt, chớp chớp mắt to sáng ngời, làm ra một bộ vẻ mặt mờ mịt "Đại nhân, cái gì là phái Tiên Hà?"
Đệ tử phái Tiên Hà xuống núi đều phải che giấu thân phận, khiêm tốn làm việc.
Tuyệt không thể công khai lấy danh tiếng đệ tử phái Tiên Hà hành sự.
Bên ngoài núi Thương Thành, hẳn là chỉ có một mình Trần Đồng biết nàng là đệ tử phái Tiên Hà mới đúng.
Nàng cũng không cho rằng ca ca của mình sẽ đem tin tức này nói ra.
Trần Đồng đứng ở một bên không khỏi có chút khiếp sợ nhìn về phía Thôi Hằng, lại liền vội vàng cúi đầu, hắn muốn cùng Trần Oánh giải thích, nhưng vào lúc này giải thích không thể nghi ngờ là không đánh đã khai.
Coong!
Vừa lúc đó, trong hư không bỗng nhiên vang lên một trận tiếng kiếm minh, giống như tiếng hạc gáy Cửu Tiêu, thấm nhuần vào óc ba người.
Cùng lúc đó, chỉ thấy từng đạo ánh kiếm màu xanh trống rỗng xuất hiện, ở bên người Thôi Hằng bay lượn, một tầng lại một tầng ráng màu theo kiếm quang khuếch tán ra, làm cho cả nội đường rất nhanh thì tràn ngập ánh sáng đủ mọi màu sắc.
"Tiên Hà Kiếm Quyết? ! " Trần Oánh không nhịn được kinh hô lên, khó có thể tin nhìn Thôi Hằng, hoảng sợ cực kỳ "Ngươi, ngươi làm sao lại biết bí mật bất truyền phái ta, hơn nữa còn. . ."
Câu nói kế tiếp chính nàng cũng không biết có nên nói hay không.
Bởi vì nàng đều có chút hoài nghi thứ mình mới vừa thấy có phải hay không là sinh ra ảo giác!
Mới vừa rồi Thôi Hằng triển hiện ra chính là thành tựu cao nhất trong Tiên Hà Kiếm Quyết "Kiếm Quang Phi Thải Hà ", đây đối với nàng mà nói, đã là cảnh giới trong truyền thuyết.
Chỉ có chưởng môn đương nhiệm, cùng với số ít mấy vị trưởng lão có thể đạt tới.
Vì sao lại thấy ở trong tay một ngoại nhân?
Còn là một nam!
Phái Tiên Hà từ xưa nay không thu đệ tử nam.
Nhiều lắm là có người khi ở dưới núi du lịch, cơ duyên xảo hợp chỉ điểm qua võ công cho một ít nam tử, thế nhưng ngay cả đệ tử ký danh cũng không tính, càng không thể nào truyền thụ tuyệt học trấn phái.
"Ta cùng Tổ Sư của ngươi có chút nhân duyên sâu xa. " Thôi Hằng ánh mắt thâm thúy, khẽ thở dài.
Nhìn Trần Oánh trước mắt, ánh mắt của hắn như là vượt qua thời gian hai trăm năm, lại thấy được tiểu cô nương luyện kiếm kia.
"Cùng . . Tổ Sư của ta? ! " Trần Oánh có chút đơ ra, cảm giác ý nghĩ của mình có chút theo không kịp.
Vù vù! !
Đang lúc này, thanh trưởng kiếm màu tím bị Trần Oánh để ở trên bàn kia bỗng nhiên rung động, thậm chí còn tự trôi lơ lửng.
Tựa hồ là đang hưởng ứng hô hoán nào đó.
Thôi Hằng quay đầu nhìn tới, ngay sau đó lại nhìn về phía Trần Oánh "Đây là kiếm Tổ Sư các ngươi chế tạo?"
Trần Oánh theo bản năng gật đầu nói: "Vâng, đúng vậy."
Thôi Hằng nghe vậy trên mặt hiện ra nụ cười nhàn nhạt, ôn nhu dò hỏi: "Có thể hay không cho ta mượn xem một chút?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận