Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 966: Sưu hồn, nhân vương cốt mâu (1)

Hồng Vũ?
Bây giờ Sở Phi Tiêu cho rằng mình nghe nhầm.
Một cường giả có thể dễ dàng nghiền ép hắn như vậy, sao có thể có quan hệ với Hồng Vũ?
Chỉ là một người không có căn cơ từ bên ngoài đến mà thôi.
Chẳng lẽ cường giả trước mặt mình đây, cũng là cường giả tới từ bên ngoài Tiên thổ?
Nhưng bên ngoài tiên thổ không phải là một mảnh hoang dã, cực kì lạc hậu, đến cả hệ thống tu luyện cũng không trọn vẹn sao?
Trong lúc nhất thời, trong đầu hắn lóe ra rất nhiều ý niệm, lại không biết nên trả lời Thôi Hằng như thế nào.
Đương nhiên Thôi Hằng đã nhận ra đầu óc hắn đang hỗn loạn, bèn trực tiếp túm lấy hắn bay lên trời, đi tới gần chiến xa đang đậu trên đám mây kia.
Mãnh thú cửu long thấy tình hình như vậy lập tức nổi giận, phát ra âm thanh rống giận, trực tiếp công kích Thôi Hằng.
Tuy rằng chúng nó đều là súc vật kéo xe, nhưng cũng có thực lực đệ lục cảnh Chân giới, không hề yếu kém.
Lúc này toàn lực xuất thủ, nhất thời khiến cho hư không xung quanh rung động, đất rung núi chuyển.
Mỗi phiến vảy rồng trên người chúng cũng sáng lên ký hiệu phức tạp, trong nháy mắt, không chỗ nào là không có phép tắc đại đạo đan xen vào với nhau, ngưng tụ thành vô số ánh sáng thần thánh nở rộ, mãnh liệt cuộn trào lao về phía Thôi Hằng.
Cùng lúc đó, mãnh thú cửu long hỗn huyết cũng huy động thân thể cao lớn, vươn ra long trảo sắc bén, công kích Thôi Hằng.
Chúng nó nỗ lực dùng hết lực lượng để cứu chủ nhân mình ra.
Nhưng điều này cũng không có tác dụng gì.
Vô số ánh sáng thần thánh lao tới, cách Thôi Hằng ba trượng thì lập tức tan vỡ, vô số đạo vệt sáng tán loạn tung toé, căn bản không mang đến bất kì hiệu quả nào, thậm chí ngay cả bước chân của Thôi Hằng cũng không chậm lại nửa phần.
Chỉ có thể để mặc cho Thôi Hằng lướt qua bọn chúng, tiếp tục bay về phía đám mây.
Mãnh thú cửu long hỗn huyết còn muốn tiếp tục truy kích, lại chợt phát hiện mình không thể nào nhúc nhích, cứng đờ tại chỗ.
Ngay sau đó, từng cơn đau nhức kéo đến, nhưng đến một tiếng kêu thảm thiết chúng nó cũng không phát ra được, trực tiếp nổ tung thành một đoàn sương máu, tan thành mây khói, không còn tồn tại.
Lúc này, Thôi Hằng đã đi lên đám mây, hành tung biến mất, người bên dưới hoàn toàn không thể thấy được thân ảnh của hắn.
Trải qua một lúc yên tĩnh, bất kể là quân sĩ trong quân doanh Lương quốc, hay là người trên tường thành Đại Thành quan của Trần quốc, tất cả đều giật mình hô lên.
Người vừa thấy một màn như vậy cũng không nhịn được mà xoa xoa hai mắt, cho rằng mình bị ảo giác.
Vừa có chuyện gì xảy ra?
Mạnh như Sở Phi Tiêu dễ dàng bị người khác trấn áp bắt đi như thế.
Hung thú hỗn huyết cửu long vừa đối diện đã bị hình thần câu diệt.
Đây là cảnh giới gì, uy năng gì?
Chân tiên sao?
Mà trên tường thành Đại Thành quan, tất cả các tướng lĩnh đều nhìn về phía Đặng Hoài Nghĩa.
“Đặng tướng quân, ngài biết người này sao?”
“Trong Đại Thành quan chúng ta từ bao giờ đã có cường giả như vậy? Thực lực mạnh mẽ như thế!”
“Không.”
“Phải nói là Trần quốc chúng ta từ bao giờ đã có đại năng như vậy, đây là Chân tiên đấy.”
Toàn bộ Trần quốc không có nổi một Chân tiên.
Cho dù quốc quân đệ thất cảnh Chân giới lặng lẽ đột phá lên đệ bát cảnh, trở thành Chân tiên, cũng không quá có khả năng sẽ tự mình xuất hiện ở một tòa thành ngoài biên quan, tự mình đón địch.
Nếu quả thật là như thế, cũng là lúc Trần quốc vong quốc.
“Ta nhớ rõ người này.” Đặng Hoài Nghĩa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn đám mây kia, trầm giọng nói: “Hắn tên Thôi Thanh, cũng là người của Trần quốc ta, ba năm trước du lịch đến Đại Thành quan, sau đó liền ở lại đây, không ngờ hắn đúng là một Chân tiên!”
Các tướng lĩnh xung quanh nghe vậy đều hết sức ngạc nhiên, không ngờ một cường giả như thế lại là người của Trần quốc.
Đương nhiên cũng có người suy đoán, nếu nói người này là người của Trần quốc thì không chân thật, nhưng tiếp theo đó không có ai nói ra.
Hôm nay Trần quốc đang phải đối mặt với thế công của Lương quốc, nguy hiểm chồng chất, lúc này có một vị Chân tiên xuất chiến, tuyệt đối không có chỗ xấu gì.
“Sở Phi Tiêu không phải đối thủ của vị Chân tiên này, kết quả đã định.”
Đặng Hoài Nghĩa nhìn ra ngoài thành, ánh mắt rơi vào các binh sĩ, cao giọng hô: “Các huynh đệ, chúng ta phải vĩnh viễn ghi nhớ ân tình của vị Thôi Thanh Chân tiên này.”
“Hôm nay chúng ta nên khởi động đại trận, thôi động thần binh, giết chết binh sĩ Lương quốc ngoài thành! Giết!”
Lập tức, hộ thành đại trận lần thứ hai bị kích phát ra, các tướng lĩnh trên tường thành cũng thúc giục ra thần binh của mình, quân sĩ Trần quốc bên ngoài phối hợp triển khai tiến công, phải thừa dịp Sở Phi Tiêu bị túm đi, tiêu diệt triệt để đại quân Lương quốc.
Ngoài Đại Thành quan, nhất thời tràn đầy sát khí, hư không giữa thiên địa bị tác động, khiến mây đen cuồn cuộn che kín khắp bầu trời, lần thứ hai che mất sánh sáng, không gian tối tăm u ám.
Lúc này, bên trên đám mây, Thôi Hằng đã mang Sở Phi Tiêu đi vào chiếc chiến xa to lớn kia.
Chiếc chiến xa này, nhìn bề ngoài có cảm giác rất lớn, thực ra diện tích bên trong còn rộng rãi hơn nhiều, quả thực giống như một cung điện hoàn chỉnh.
Rõ ràng cho thấy dùng bí pháp mở rộng không gian, mở rộng không gian này thành lớn hơn mười, hơn trăm lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận