Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 289: Người làm nhục ta phải chết

Hoàng Cung.
Hôm nay cũng không phải là ngày thượng triều, lại bởi vì hôm qua mới vừa cử hành xong buổi lễ cúng tế nghênh đón Tiên Thần Thượng Giới, đám quần thần đều được ban cho một ngày nghỉ, cũng không ở trong cung.
Cả tòa Hoàng Cung đều có vẻ hơi vắng lặng.
Nhưng Thừa Tướng Trử Nguyên Lương lại cũng không về nhà nghỉ phép.
Sau khi thấy xe vàng của Bạch Hổ Đồng Tử đạp mây rời đi Hoàng Cung, hắn liền đi tới bên ngoài tẩm cung của Kiến Viêm Đế Ngụy Dịch, cung kính lễ bái "Thần Trử Nguyên Lương, cầu kiến bệ hạ!"
"Thừa tướng không trở về nhà nghỉ ngơi, làm sao tới nơi này của trẫm? Vào đi. " Thanh âm Ngụy Dịch hơi mang theo mấy phần lười biếng từ bên trong truyền ra, dường như là mới vừa tỉnh ngủ.
"Đa tạ bệ hạ. " Trử Nguyên Lương đứng dậy đi vào tẩm cung, đi qua đại sảnh liền thấy được Ngụy Dịch nằm ở phía sau bức bình phong, cung kính nói "Bệ hạ là muốn đưa cái tên Bạch Hổ Đồng Tử kia vào chỗ chết đúng không?"
"... " Ngụy Dịch nghe vậy hơi trầm mặc, lắc đầu cười nói "Thừa tướng vì sao nói ra lời này, trẫm đối với Bạch Hổ Đồng Tử nhưng mà cung kính có thừa, chưa từng có qua ý muốn làm hại."
"Châu Mục Phong Châu Thôi Hằng có đại thần thông hô phong hoán vũ, dựa theo điển tịch ghi lại,đây hẳn là đại năng Thiên Tiên. " Trử Nguyên Lương nói rất trực tiếp.
Hắn thân là Thừa Tướng đương triều, tin tức tiếp xúc đến dĩ nhiên là rất nhiều, hiểu biết tình huống của Thiên Tiên cũng không kỳ quái.
"Là trẫm sai bảo Bạch Hổ Đồng Tử đi sao? " Nhưng mà Ngụy Dịch vẫn lắc đầu, dường như còn hơi nghi hoặc một chút "Huống chi, hô phong hoán vũ dù sao cũng chỉ là truyền thuyết, trên đời làm sao thật có người lợi hại như vậy?"
"Vi thần rõ rồi. " Trử Nguyên Lương sau khi nghe hai câu này liền không hỏi nữa, đứng lên nói "Bệ hạ, vi thần cáo lui."
"Đi thôi. " Ngụy Dịch khoát tay một cái.
Sau khi Trử Nguyên Lương đi, trong tòa tẩm cung này cũng chỉ còn lại một mình Ngụy Dịch.
Hắn từ trên giường đi xuống, đi tới trước một cái bàn dài.
Phía trên đặt một tấm bản đồ Đại Tấn.
Đùng!
Bàn tay Ngụy Dịch vỗ vào hình vẽ khu vực Phong Châu, cười lạnh nói: "Người làm nhục ta phải chết, coi như ngươi là Địa Tiên thì như thế nào!"
Không sai, hắn chính là cố ý dẫn dắt Bạch Hổ Đồng Tử đi Phong Châu.
Sau đó, vị Kiến Viêm Đế này lại ở trên bàn dài cầm lên một cuốn sách nhỏ, tiêu đề mặt bìa là hai chữ ——


Thôi Hằng


.
Bên trong ghi lại mọi chuyện lớn nhỏ phát sinh qua từ khi Thôi Hằng xuất hiện tới nay.
Đây là Ngụy Dịch tự mình dựa theo lượng lớn tin tức từ ngoại giới, từng chút một chỉnh lý lại.
Ở trong bộ sách này, hắn sắp xếp các loại việc trải qua trong nửa năm qua của Thôi Hằng.
Từ lúc mới bắt đầu đột nhiên xuất hiện, cho đến về sau càng tiêu diệt quân Yến Vương chấn động thiên hạ, rồi đến chuyện nửa tháng trước một người dọa lui đại quân trăm vạn, một loạt chuyện này, bên trong đều có ghi lại.
Những chuyện này thật ra thì đều là thứ mọi người đều biết, nếu là ở địa giới Phong Châu, thậm chí có thể nói là người người đều biết, cũng không có gì hiếm lạ.
Có điều ở bên cạnh những ghi chép này, đều sẽ có lít nha lít nhít lời chú giải cùng ghi chú.
Ngụy Dịch đây là đang nghiên cứu Thôi Hằng.
Trải qua thời gian dài nghiên cứu, hắn đã sớm tin chắc, Thôi Hằng chính là một cường giả nắm giữ đại thần thông, là một nhân vật mặc dù không rõ lai lịch thân phận, nhưng hết sức cường đại.
Hắn thậm chí tại phía cuối cuốn sách nhỏ chính mình biên soạn này viết một câu nói.
Thôi Hằng, không gì không thể!
"Cái quốc gia rách nát này, cũng chỉ có cường giả như vậy mới có thể quét sạch đi. " Ngụy Dịch khẽ thở dài, ánh mắt nhìn về phía phương hướng Phong Châu "Thật muốn cùng hắn gặp mặt một lần a.
"Nếu như cuối cùng là hắn tới giết ta, là hắn tới diệt vong Đại Tấn, vậy thì tốt biết bao."
...
Ầm!
Tiếng xé gió cực tốc truyền tới, trực tiếp liền xuyên qua từng tầng từng tầng mây khói.
Người khổng lồ cao hơn năm trượng, toàn thân lưu chuyển màu ám kim huy hoàng, bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Bạch Hổ Đồng Tử.
Uy áp vô cùng khổng lồ trong nháy mắt đem hắn bao phủ.
Tâm tình cực độ sợ hãi, lập tức bắt đầu lan tràn trong lòng Bạch Hổ Đồng Tử.
Nỗi sợ này khiến cho hắn trong lúc nhất thời thậm chí quên mất né tránh, cũng quên triệu hoán linh thú của chính mình.
Chỉ sững sờ đứng ở nơi đó.
Hoàng Cân Lực Sĩ vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ, là một người khổng lồ không có chút tình cảm, trực tiếp giơ lên quả đấm to lớn.
Thôi Hằng ra lệnh nó canh giữ Phong Châu Châu Phủ.
Nó dĩ nhiên là sẽ dựa theo mệnh lệnh này thi hành.
Bạch Hổ Đồng Tử là Địa Tiên, lại không chút nào che giấu mà biểu hiện ra sát ý của mình, Hoàng Cân Lực Sĩ liền đem hắn phán định là sinh linh có hại đối với Phong Châu Châu Phủ.
Đã có hại, vậy sẽ phải giết!
"Bày trận!"
Vừa lúc đó, tên Nhân Tiên lúc trước khuyên Bạch Hổ Đồng Tử cao giọng hét lớn, chín tên Nhân Tiên còn lại ngay lập tức liền di chuyển, bắt đầu điên cuồng vận chuyển chân nguyên trong cơ thể.
Bởi vì uy áp của Hoàng Cân Lực Sĩ chỉ nhằm vào kẻ lộ ra sát ý là Bạch Hổ Đồng Tử, cho nên mười tên Nhân Tiên này cũng không chịu ảnh hưởng, vẫn có thể ra tay.
Trong lúc bọn họ vận chuyển chân nguyên, đồng thời trong tay cũng xuất hiện một cái chuông đồng hiện lên hào quang màu xanh nhạt.
Nhẹ nhàng rung, lập tức liền có sóng âm kỳ dị khuếch tán ra.
Những sóng âm này có thể liên kết với nhau, trong nháy mắt liền tạo thành một màn sáng màu xanh kỳ dị, đem Bạch Hổ Đồng Tử bao phủ bên trong .
Cùng lúc đó, thanh âm phát ra khi chuông đồng rung động cũng cùng Xe Mây Mạ Vàng Vạn Dặm sinh ra cộng hưởng.
Các loại hoa văn điêu khắc ở trên chiếc xe kéo này lại thật giống như sống lại.
Hư ảnh từng con dị thú hình dáng kỳ lạ từ bên trong bay ra, đứng ở bên dưới màn sáng màu xanh, cũng đem Bạch Hổ Đồng Tử vây vào trong, bảo hộ.
Còn có ba con Bạch Hổ kéo xe kia, tất cả đều là dị thú tầng thứ Nhân Tiên, lúc này nhảy chồm lên, chắn ở phía trước Bạch Hổ Đồng Tử.
Chỉ trong chớp nhoáng này, chung quanh Bạch Hổ Đồng Tử liền dâng lên tầng tầng phòng ngự.
Mà ở cùng lúc khi những lớp phòng ngự này xây dựng hoàn thành, quả đấm của Hoàng Cân Lực Sĩ liền rơi xuống!
Ầm!
Trên bầu trời vang lên tiếng nổ ầm đinh tai nhức óc, quả đấm của Hoàng Cân Lực Sĩ trực tiếp liền đập vào phía trên tầng màn sáng màu xanh kia.
Sức mạnh cực kỳ kinh khủng theo đó khuếch tán ra.
Khiến cho người trong cả tòa Phong Châu Phủ Thành đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn về bầu trời, sau đó liền thấy một màn để cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi.
Khói mây trên trời ở bên dưới một quyền của Hoàng Cân Lực Sĩ, đã bị rung chấn đến mức khuếch tán ra bốn phương tám hướng, tạo thành từng lớp từng lớp mây khói hình cái vòng.
Lớp mây khói hình vòng lớn nhất thậm chí tới đã đạt đến đường kính hơn ba dặm.
Một màn cảnh tượng như vậy ở trong mắt tuyệt đại đa số người, thật là giống như bầu trời bị đánh bể.
Dù sao, khói mây trên cả bầu trời đều bị chấn động thành từng tầng từng tầng vòng tròn!
Thật ra thì, nếu như càng ở chỗ cao, càng tiếp cận vũ trụ tinh không nhìn xuống phía dưới, còn có thể thấy một vùng trong tầng khí quyển bị một quyền này của Hoàng Cân Lực Sĩ đánh ra lỗ hổng lớn.
Cũng may gió mạnh khiến khí quyển nhanh chóng tu bổ.
Chẳng qua, những người chính diện đón đỡ công kích của Hoàng Cân Lực Sĩ xem như không dễ chịu lắm.
Tu vi của Hoàng Cân Lực Sĩ là Trúc Cơ sơ kỳ, về mặt cảnh giới tương đương với cảnh giới đệ tam của Tiên Giới, là Thiên Nhân, dù cho là một đám Địa Tiên đối mặt hắn, kết quả cũng là chắc chắn phải chết.
Huống chi là một bầy Nhân Tiên.
Vì vậy, ở bên dưới một quyền này của Hoàng Cân Lực Sĩ, trong nháy mắt khi nện vào màn sáng màu xanh, mười tên Nhân Tiên kết trận duy trì màn sáng ở bên trong tại chỗ thất khiếu chảy máu, tất cả đều quỳ trên đất.
Ba con Bạch Hổ càng là trực tiếp bị nổ chết.
Cũng chỉ còn lại có một mình Bạch Hổ Đồng Tử còn đang đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận