Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 969: Vị vua nhân tộc cùng tôn vinh (1)

Đáng tiếc rằng sau đó Nhân Tộc Chi Vương của vùng thế giới tiên thổ này cũng chưa từng xuất hiện, cũng không có dấu hiệu cách không xuất thủ.
Hết thảy đều trở nên bình tĩnh lại.
Điều này khiến cho Thôi Hằng có một chút thất vọng
Nếu như có thể dưới sự chú ý của người trong cả Lương Quốc và Trần Quốc, ngay ở trước mặt bọn họ đem Nhân Vương đánh bại, tuyệt đối có thể để cho thiết lập tính cách Thôi Thanh của hắn bị người nhớ muôn đời.
Đến lúc đó, tu vi cảnh giới hẳn là có thể tiến bộ không ít.
"Đáng tiếc. " Thôi Hằng khẽ gật đầu một cái.
Mặc dù hắn cũng có thể trực tiếp đi qua gây sự với Nhân Vương, nhưng loại cách làm chưa làm nền chút nào này, rất có thể sẽ biến thành kịch hài của chính mình.
Nếu không cách nào bị người nhớ, thì cái thân phận ‘Ta giả” là Thôi Thanh này liền sẽ không trở nên càng chân thật.
Khó mà đạt được hiệu quả tăng tiến tu hành.
Tốt nhất vẫn là chờ chuyện Nhân Vương cốt mâu bị bẻ gãy truyền bá ra, cái tên Thôi Thanh bị nhiều người biết hơn rồi, sau đó lại đi tìm vị Nhân Vương kia.
Nếu như vậy, hiệu quả hẳn sẽ tốt hơn.
Hơn nữa, hắn mới vừa từ tên Sở Phi Tiêu kia lấy được tin tức liên quan đến Hồng Phú Quý, muốn trước tiên đi thăm dò tung tích Hồng Phú Quý một chút.
Lúc trước luôn là bỏ lỡ Hồng Phú Quý và Khương Thất Thất, Thôi Hằng liền có hơi chút hoài nghi có hay không tồn tại sức mạnh nào đó từ chỗ u minh ảnh hưởng, làm cho mình luôn không tìm được bọn họ.
Cho nên lần này sau khi lấy được tin tức liên quan đến Hồng Phú Quý, hắn liền định trực tiếp đi qua tìm.
Cũng không thể cứ mãi không hiểu vì sao mà bỏ lỡ chứ.
Chẳng qua, bây giờ vẫn là phải đem chuyện ở Đại Thành Quan bên này xử lý xong xuôi.
Có bắt đầu phải có kết thúc.
Sau đó, hắn mang hai khúc cốt mâu bị gãy thu vào trong tay áo, đồng thời thân hình chậm rãi rơi xuống, đáp ở trước cửa thành Đại Thành Quan.
Hơn trăm ngàn đại quân Lương Quốc theo bản năng lùi bước về phía sau, trên mặt toàn bộ đều lộ ra biểu cảm vô cùng hoảng sợ.
Đây chính là một vị cường giả có thể bẻ gãy cốt mâu của Nhân Vương, ít nhất là tuyệt đỉnh Chân Tiên cảnh giới thứ chín Chân Giới, thậm chí có thể là tồn tại vượt qua cảnh giới thứ chín.
Đối mặt tồn tại mạnh mẽ như vậy, không có lựa chọn đương trường chạy trốn cũng đã tính là trung quân ái quốc.
Ánh mắt Thôi Hằng quét qua đám quân tốt Lương Quốc này, trầm giọng nói: “Tự rời đi đi, cũng trở về nói cho quân chủ Lương Quốc, về sau chớ có tới xâm phạm Trần Quốc.”
Đông đảo quân tốt tại chỗ nghe vậy đều không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra vị cường giả này cũng không phải người thích lạm sát.
Chẳng qua, cũng không có quân tốt nào trực tiếp chạy trốn, ánh mắt của bọn họ đều nhìn về các tướng lãnh đứng ở hàng trên cùng.
Bây giờ Sở Phi Tiêu đã bị Thôi Hằng bắt, những quân tốt này cũng chỉ có thể chờ mệnh lệnh của những tướng lãnh này.
Vài tên tướng lãnh Lương Quốc này nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể vung cánh tay lên: “Thu binh quay về!”
Bây giờ tình huống đã thế rồi, không thu binh sẽ là toàn quân bị diệt.
Đối mặt một vị cường giả hư hư thực thực đã vượt qua cảnh giới thứ chín Chân Giới, chút lực lượng này của bọn họ căn bản là không làm được gì.
Chết cũng không chịu lui binh, vậy thì chỉ tự chịu diệt vong, tăng thêm tổn thất.
Bởi vì những quân tốt này đều có tu vi Chân Giới đệ nhất cảnh, tốc độ rút lui dĩ nhiên là cực kỳ nhanh chóng.
Trong nháy mắt, hoang nguyên bên ngoài Đại Thành Quan cũng chỉ còn lại một mình Thôi Hằng, còn có tiếng gió xuy xuy cũng cát vàng đầy trời.
Luồng sát cơ cùng mây đen đầy trời trước kia đều biến mất không còn.
Đại Thành Quan coi như là giữ được, Trần quốc cũng coi như thu được thắng lợi.
Tướng quân thủ thành Đặng Hoài Nghĩa đứng trên tường thành Đại Thành Quan bỗng nhiên có một loại cảm giác hoảng hốt.
Hắn nhìn cái vùng hoang nguyên đã trở nên trống rỗng kia mà cảm giác có chút không chân thật.
Lương Quốc lại thật lui binh.
Vốn là hắn đã làm xong chuẩn bị thành phá người mất, lại không nghĩ rằng sẽ sinh ra biến hoá như vậy..
Một vị cường giả rất có thể đã vượt qua cảnh giới thứ chín Chân Giới, lại ở bên trong Đại Thành Quan!
Còn cứu vớt Đại Thành Quan, cứu vớt toàn bộ Trần quốc.
Nghĩ tới đây, Đặng Hoài Nghĩa trực tiếp cúi người bái sâu, một mực cung kính hành lễ với Thôi Hằng ở ngoài thành, cao giọng nói: “Bái tạ đại ân hộ thành của Thôi Thanh Thượng Tiên!”
Hắn vừa xá xong, các tướng lãnh chung quan cũng đều quỳ rạp theo, cùng hô to kêu lên.
“Bái tạ đại ân hộ thành của Thôi Thanh Thượng Tiên!”
“Bái tạ đại ân hộ thành của Thôi Thanh Thượng Tiên!”
. . .
. . .
Bởi vì lúc trước Thôi Hằng ra tay ở trên trời, cho nên đám người trong Đại Thành Quan cũng biết là Thôi Hằng cứu bọn họ.
Sau khi thanh âm của đám người Đặng Hoài Nghĩa trên tường thành truyền xuống, bá tánh bên trong thành cũng rối rít quỳ rạp xuống, không ngừng dập đầu hành lễ với bên ngoài, cùng kêu lên cảm ơn.
“Bái tạ đại ân hộ thành của Thôi Thanh Thượng Tiên!”
“Bái tạ đại ân hộ thành của Thôi Thanh Thượng Tiên!”
. . .
. . .
Lúc này Thôi Hằng đang ở bên ngoài Đại Thành Quan chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên cảm giác cái thân phận ‘Ta giả’ này của mình lại trở nên rõ ràng hơn một chút.
Hiển nhiên là do bị càng nhiều người hơn khắc vào trong tim.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cái tên Thôi Thanh này cùng những sự tích kia hẳn là sẽ truyền bá ra khắp lãnh thổ Trần Quốc, ở Lương Quốc bên kia chắc cũng sẽ có sức truyền bá nhất định.
Đến lúc đó, cái thân phận ‘Ta giả’ này sẽ càng ngưng tụ, cho đến một ngày sẽ biến thành thân phận của một người tồn tại.
Đó chính là lúc luyện giả thành thật, quy về tự thân.
“Dựa theo thiết lập tính cách của Thôi Thanh, bây giờ ta nên làm như thế nào?” Trong lòng Thôi Hằng hơi nghĩ ngợi liền làm ra quyết định.
Ngay sau đó, thân hình hắn hơi chao đảo, trực tiếp bay đến trên trời, đưa lưng về phía Đại Thành Quan, sau khi khoát tay một cái, liền khiến chính mình hoá thành một vệt sáng, bay về hướng Lương Quốc.
Đặng Hoài Nghĩa cùng rất nhiều tướng lãnh bên người hắn, còn có những người trong thành khi thấy một màn như vậy, trong lòng tức thì liền sinh ra cảm giác kính nể nồng đậm.
Vị Thượng Tiên Thôi Thanh này có ân lớn như vậy với Đại Thành Quan, lại chỉ là bình bình đạm đạm rời đi như vậy, không cầu bất kỳ hồi báo, thật sự là đại nhân đại từ.
“Thôi Thanh Thượng Tiên thật cao thượng, không quan tâm hồi báo của chúng ta, nhưng chúng ta lại không thể biết ơn không báo đáp.” Đặng Hoài Nghĩa nói với các tướng lãnh bên người “n tình của Thôi Thanh Thượng Tiên hôm nay, chúng ta đều phải ghi khắc trong tim, bá tánh của Đại Thành Quan cũng phải ghi khắc trong tim.
“Chờ khi nơi đây ổn định lại, ta trở về lên đường đi đô thành, đem ân huệ của Thôi Thanh Thượng Tiên đối với Trần Quốc chúng ta bẩm rõ cho Quân Thượng, thỉnh cầu Quân Thượng Ban bố chiếu lệnh, để cho bá tánh cả nước đều nhớ ân tình của Thôi Thanh Thượng Tiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận