Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 200: Pháp lệnh của Chủ Tông Thượng Giới (1)

Cảnh giới của Thiên Sứ Thượng Giới thông thường là Thần Cảnh.
Bất quá, cơ bản đều là người xuất sắc trong Thần Cảnh, mở ra sáu cái Thần Tàng trở lên, so sánh với rất nhiều Thần Cảnh chỉ mở ra hai ba cái, thậm chí chỉ có một Thần Tàng của Đại Tấn nơi này, phải mạnh mẽ hơn nhiều.
Càng không cần phải nói, những Thiên Sứ này trên bản chất là đại biểu ý chí của Chủ Tông Thượng Giới, nói theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ đối với những chi nhánh ở hạ giới này có quyền sinh sát trong tay.
Cho dù là gia chủ, trưởng lão, thậm chí là Thần Cảnh ở hạ giới, khi đối mặt Thiên Sứ từ Thượng Giới, cũng không dám có một chút bất kính.
Coi như Thiên Sứ chẳng qua là khẽ thở dài, đều đủ để để cho Thần Cảnh ở hạ giới cẩn thận tính toán, xem chính mình có phải hay không có chỗ nào làm không đúng, có phải hay không để cho Thiên Sứ Thượng Giới cảm thấy không vui?
Lúc trước khi Vương Hoài Nghĩa thấy Thôi Hằng "Giả trang " Thiên Sứ, chính là như vậy.
Vì vậy, vì nghênh đón Thiên Sứ lần sau lại đến, cũng là vì có thể thật tốt chiêu đãi Thiên Sứ Thượng Giới, hắn cố ý từ trong sơn động ngoài thành Quận Thành Lang Gia, dọn về nhà chính Vương gia.
Thật không nghĩ đến, hắn mới trở về không bao lâu, lại có một vị Thiên Sứ của Chủ Tông Vương gia ở Thượng Giới tới.
Hơn nữa nhìn dị tượng trên bầu trời, vị Thiên Sứ này còn là theo chân đông đảo những Thiên Sứ khác đồng thời hạ xuống nhân gian.
Mấu chốt nhất là, vị Thiên Sứ này rõ ràng tỏ vẻ, chủ mạch nhà họ Vương lần này chỉ có một vị Thiên Sứ, coi như là công nhận cố gắng của bọn họ hai trăm năm qua.
Chỉ có điều, trước đó, chưa từng có bất kỳ vị Thiên Sứ nào của Chủ Tông nhà họ Vương ở Thượng Giới hạ xuống.
"Cái vị Thiên Sứ lần trước kia là cái gì, là, là giả? ! " Vương Hoài Nghĩa chỉ cảm thấy tâm thần run rẩy, kinh hoảng không dứt.
Đây nếu là bị Thiên Sứ Thượng Giới biết chính mình lúc trước nhìn lầm, coi người khác là Thiên Sứ, như vậy cố gắng hai trăm năm qua của nhà họ Vương ở Lang Gia, sợ rằng đều phải trôi theo dòng nước a.
Lúc này, Thiên Sứ Thượng Giới Vương Đông Lâm đang nhăn mặt nhìn xem Vương Hoài Nghĩa, trong lòng hơi nghi hoặc một chút.
Thứ nhất, thân là Thiên Sứ hạ xuống hạ giới, hắn hết sức trẻ tuổi, chỉ có hơn sáu mươi tuổi, bề ngoài nhìn càng là chỉ có hơn ba mươi tuổi, là một người đàn ông trung niên thành thục chững chạc.
Mà cái tuổi này đặt ở bên trong Thần Cảnh, chính là tương đối trẻ.
Bất quá, hắn mặc dù trẻ tuổi, thức tỉnh năng lực Thần Tàng lại không yếu, trong đó có một cái năng lực có thể cảm giác biến hóa tâm tình của người khác.
Lúc này, hắn rõ ràng cảm giác tâm tình của Vương Hoài Nghĩa dường như có cái gì không đúng.
Vương Đông Lâm đánh giá Vương Hoài Nghĩa, thầm nghĩ trong lòng: "Nhà họ Vương ở hạ giới đã cùng Thượng Giới đoạn tuyệt liên lạc hai trăm năm, ta lần này bỗng nhiên hạ xuống, đối với bọn hắn mà nói, hẳn là một đợt vui mừng cực lớn mới đúng, vậy mà trong lòng của người này lại tràn đầy ý khủng hoảng."
Nếu là bình thường khi ở Thượng Giới ,khi hắn nhận ra được người khác có tâm tình chập chờn không bình thường như vậy, bình thường chẳng qua là một mình suy nghĩ nguyên nhân, cũng sẽ không nói ra.
Dù sao, công khai vạch trần biến hóa tâm tình của người khác, nhưng thật ra là một hành động phạm vào điều kiêng kỵ.
Nhưng mà ở nơi hạ giới này, Vương Đông Lâm lại không cố kỵ chút nào, ánh mắt của hắn chợt chuyển lạnh " Vương Hoài Nghĩa, ngươi vì sao kinh hoảng?"
". . . Ta! " Vương Hoài Nghĩa há hốc mồm, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng chuyển động, trong lúc bất chợt linh quang lóe lên, cúi đầu quỳ mọp "Thiên Sứ, ta có tội, không thể khuyên can đứa con kia của ta, để cho hắn rơi vào bẫy rập của người khác, ngộ hại bỏ mình, làm mất mặt nhà họ Vương chúng ta.
"Ta, ta lo lắng chuyện này sẽ khiến cho Thiên Sứ ngài không vui, cho nên mới vừa rồi ôm hi vọng may mắn, muốn giấu giếm, không nghĩ tới ngài mắt sáng như đuốc, liếc mắt một cái liền thấy hết chút tâm tư này của ta, cầu xin Thiên Sứ trừng phạt!"
Hắn tìm cho mình một cái cớ vô cùng hoàn mỹ.
Không nói chữ nào đến sai lầm coi người khác là Thiên Sứ của mình, càng không có nói lý do Vương Thanh Hà đi Quận Thành Quận Lỗ là vì bị hắn dọa sợ, ra lệnh bắt buộc phải đi, thậm chí còn bỏ qua chuyện Vương Kim Thánh bị bắt khi trước.
"Lại còn có chuyện này? " Vương Đông Lâm nghe vậy nhất thời liền nhíu mày, trầm giọng nói "Ai to gan như vậy, lại dám lừa giết người nhà họ Vương ta?"
"Người này là Thái Thú Quận Lỗ, tên là Thôi Hằng, nghe đồn hắn có đại thần thông hô phong hoán vũ. " Vương Hoài Nghĩa lập tức giải thích.
"Hô phong hoán vũ? " Vương Đông Lâm chỉ cảm thấy chính mình đang nghe trò cười gì đó, lắc đầu nói "Đây là hô phong hoán vũ chỉ có đại năng Thiên Nhân mới làm được, lúc nào hạ giới cũng có Thiên Nhân rồi hả?"
Hắn căn bản cũng không tin tưởng lời đồn hô phong hoán vũ này,
Đối với võ đạo càng hiểu rõ, lại càng sẽ không tin tưởng, huống chi hắn mới vừa hạ xuống đây, hiểu biết đối với Thôi Hằng cũng không coi là nhiều.
"Thiên Sứ nói cực phải, cái tên Thôi Hằng kia tuyệt đối không thể hô phong hoán vũ. " Vương Hoài Nghĩa liền vội vàng gật đầu, rồi nói tiếp "Có điều, cái tên Thôi Hằng kia quả thật có chút cổ quái, lại trước sau hai lần lấy yếu thắng mạnh, tiêu diệt qua đại quân hàng vạn.
"Hơn nữa, bên cạnh của hắn còn có đệ tử của chưởng giáo Đạo Nhất Cung đương thời, ngài nói xem. . . Phía sau cái tên Thôi Hằng này có thể hay không cất giấu một ít mưu đồ của Đạo Nhất Cung?"
Cái này nhìn như là đang nói Thôi Hằng, trên thực tế lại là đang nói Đạo Nhất Cung.
"Đạo Nhất Cung? " Vương Đông Lâm nghe vậy ánh mắt hơi hơi nheo lại, lóe lên một tia kiêng kỵ nhỏ bé không thể nhận ra "Đám lỗ mũi trâu này thật đúng là không an phận a, đúng rồi, lần này pháp lệnh Chủ Tông để cho ta mang tới cũng cùng Đạo Nhất Cung có liên quan."
Hắn dường như cũng không chút nào để ý chuyện về Thôi Hằng, cũng không để ý chuyện của Vương Thanh Hà, chỉ đem những chuyện này coi là chuyện nhỏ không đáng kể.
Sau khi nghe tin tức liên quan tới Đạo Nhất Cung, trực tiếp liền đổi đề tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận