Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 964: Ngươi cho rằng mình là Hồng Vũ sao? (2)

Trong lòng Thôi Hằng vẫn cảm thấy nghi hoặc với lãnh thổ này, thầm nghĩ: “Ta cũng đã đi qua thủ đô của Trần quốc, cũng cầm ngọc tỷ xem xét tỉ mỉ rồi, không hề phát hiện ra có chỗ nào kì lạ.”
“Chẳng lẽ nhất định phải là quốc quân vận chuyển lực lượng trong quốc tỷ, mới có thể vạch trần bí mật của thần thổ địa ở đây, làm hiện ra công hiệu thần kỳ của thổ địa?”
“Ba năm, không biết Sở Hàn có manh mối gì không. Xong chuyện ở đây, để hắn trở về phục mệnh, xem tiến độ hắn điều tra chuyện thổ địa huyền bí thế nào.”
“Nếu tiến độ hoàn thành không cao, cũng không cần phải hỗ trợ hắn, cũng sẽ không để hắn tiếp tục làm việc nữa, hoàn toàn bỏ đi hắn, chỉ chừa lại cho tình huống sau này cần điều tra tam tôn giáo.
“Đương nhiên, nếu như tiến độ hoàn thành có thể chấp nhận được, đồng thời lấy được ít đầu mối hữu dụng, người này còn giữ lại dùng được một chút, mong rằng hắn có thể mang đến ít đầu mối về bí mật của thổ địa.”
“Chỉ là, đánh tan đại quân Lương quốc xong, hình như trực tiếp đi tìm quốc quân Trần quốc cũng là một biện pháp, còn có thể giảm bớt không ít phiền phức.
Ùng ùng!
Vừa lúc đó, bên ngoài tường thành truyền đến từng tiếng nổ vang, đại địa trong thành hơi rung động, vô số dân chúng tỏ ra hoảng sợ, đều chạy vào trong nhà mình.
Nhân tộc trên phương thế giới tiên thổ này không khác lắm so vớitThiêngGiới, cũng là sau khi trưởng thành liền có được thực lực tương đương với tầng thứ Thiên Tiên.
Chỉ có điều, quy tắc áp chế trên thế giới tiên thổ này còn mạnh hơn Thiên giới, không gian cũng vững chắc hơn Thiên giới, thực lực tầng thứ Thiên Tiên căn bản cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Lúc này, đối mặt với thiên địa rung chuyển ghê gớm như vậy, đương nhiên đều cảm thấy hoảng sợ vô cùng, chỉ biết chạy trốn, hoàn toàn không tồn tại suy nghĩ muốn phản kháng.
Chỉ có cường giả đã tu luyện ở đây, đạt đến một tầng thứ nào đó trong Chân giới, mới dám đứng ở bên ngoài, ánh mắt kinh hãi nhìn ra phía ngoài.
“Ghê tởm, lại là Lương quốc, lẽ nào đại quốc có thể bắt nạt tiểu quốc như vậy sao?” Trong đó có một người còn trẻ tuổi, Chân giới đệ nhất cảnh lộ ra vẻ phẫn nộ, cắn răng nghiến lợi nói.
Sau đó, trên người thanh niên này nổi lên một lớp giáp màu bạc trắng, trong tay cũng xuất hiện một cây trường thương.
Đây là trang bị hàng đầu cho quân sĩ Trần quốc.
Cùng lúc đó, có rất nhiều người trong Đại Thành quan cũng biến hóa như thế, bọn họ là quân sĩ thủ thành, ngay lúc đại chiến nổ ra, lập tức lao vọt tới chỗ cổng thành.
Không hề do dự chút nào.
Thôi Hằng vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, mỗi một binh sĩ đi ngang qua gần như đều liếc nhìn hắn một cái, nhưng không ai lôi kéo hắn đi thủ thành.
Bởi vì bọn họ đều biết rõ, lần này người Lương quốc phái tới quá cường đại, thủ thành như bọn họ căn bản chỉ có con đường chết.
Không thể cùng kéo người khác xuống nước.
Hơn nữa quân đội Trần quốc cũng không ép buộc người một nhà, có người nói đây là quy củ tổ tiên Trần quốc để lại, không người nào dám vi phạm, cũng không ai muốn vi phạm.
“Có quân đội như thế, quả thực khiến người ta có hảo cảm.” Thôi Hằng nhìn bóng lưng những người đó, nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt tán dương.
Hắn lập tức chậm rãi đứng dậy, đi về phía tường thành.
Nếu đổi lại là trước đây, hắn nhất định phải nghiên cứu rõ ràng thực lực của địch nhân bên ngoài và hoàn cảnh lúc đó xong mới hành động.
Đó mới chân chính là hắn.
Lúc này Thôi Hằng muốn sắm vai một kẻ giả dối.
Làm việc đơn giản trực tiếp, hoặc phải gọi là lỗ mãng, chỉ do suy nghĩ của chính mình, không lo lắng hậu quả.
Đây là một tính cách “giả bản thân”.
Hiện tại, hắn chỉ chờ đến khi quân thủ thành không thể chống đỡ được nữa, sẽ ra tay.

Keng!
Tiếng kiếm thấm vào cửu thiên.
Một thanh Thanh Đồng kiếm to lớn không gì sánh bằng chợt từ trên trời giáng xuống, giống như muốn bổ đôi thiên địa, ngưng tụ phong mang vô tận, chém xuống Đại Thành quan.
Đùng đùng!
Vô số ánh sáng thần thánh nở rộ trên không trung bên ngoài Đại Thành quan, tuyệt thế đại trận dùng để hộ thành ngưng tụ thành một đạo lại một đạo quang mang, cực kì khó khăn chống đỡ một nhát kiếm này.
Muốn kích phát đại trận hộ thành cũng cần người chủ trì.
Lúc này, chủ trì đại trận chính là đại tướng Đặng Hoài Nghĩa, thủ thành Đại Thành quan, hắn đứng ở trung tâm mắt trận trên tường thành, vô số đạo vận pháp lý quấn trên người hắn.
Những thứ này đều là trận văn đan vào nhau ở hộ thành đại trận, chỉ có đi qua những trận văn này, mới có thể ngồi ở chỗ chủ trì vận chuyển tuyệt thế đại trận.
Trong quá trình chủ trì còn xuất hiện sự tiêu hao, còn là bắt nguồn từ lực lượng, thậm chí là thần hồn tâm huyết của người chủ trì.
Một kiếm kia vừa chém xuống, đã khiến Đặng Hoài Nghĩa nửa quỳ trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi, trước mắt đã biến thành màu đen, gần như muốn ngất đi.
Chỉ là hắn vẫn dựa vào ý chí của mình để đứng lên, tiếp tục chủ trì đại trận phòng hộ.
“Đại tướng quân!”
“Đại tướng quân ngài không sao chứ?”
“Để ta lên đi, đại tướng quân!”
Rất nhiều tướng lĩnh vội vàng tiến tới, vẻ mặt thân thiết.
“Ta không sao!”
Đặng Hoài Nghĩa cắn chặt hàm răng, nhanh chóng chải vuốt lại lực lượng bắt đầu bùng nổ trong cơ thể mình.
Cùng lúc đó, một thân ảnh to lớn không gì sánh được chậm rãi đi ra từ trong chiến xa kia.
Hắn mặc khôi giáp màu vàng, toàn thân được bao phủ trong kim quang, quả thực là giống như thần minh từ Tiên Vực giáng xuống.
Chính là Sở Phi Tiêu thống lĩnh quân công thành lần này của Lương quốc.
Cũng tức là “Phi Tiêu thần tướng” được quân Lương tung hô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận