Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 235: Thần kiếm trở về nhà, khô lâu quỷ dị (1)

Hồng Vũ Thần Kiếm mạnh bao nhiêu?
Trong chuyện thần thoại xưa lưu truyền trên thảo nguyên, kể lại bên trong nó ẩn chứa tiên lực tối cao.
Đối mặt kiếm khí do thần kiếm vung ra, Tiên Phật trên trời đều sẽ vẫn lạc, chỉ riêng dư âm của kiếm khí đều có thể trong nháy mắt tiêu diệt Thần Cảnh.
Sau khi Hô Chinh Thiền Vu lấy được chuôi thần kiếm này, liền không kịp chờ đợi mà thí nghiệm uy lực của thanh kiếm thần này.
Tường thành gạch đá cao mười trượng, dầy ba trượng, sụp đổ dưới một kiếm!
Tường thành của Quận Thành Vân Xu không sai biệt lắm cũng là trình độ này.
Nếu không phải vì ấp ủ tâm tư luyện binh thêm một chút để chuẩn bị xuôi nam, hắn chỉ cần đi tới dưới tường thành Quận Vân Xu, vung vẩy thanh Hồng Vũ Thần Kiếm này, liền có thể dễ dàng công phá tòa quan ải hiểm yếu này.
Không phí nhiều sức.
Nhưng mà hắn vạn lần không ngờ, trận đánh chính mình cho là tất thắng, quân đội hùng mạnh chính mình cho là có thể xuôi nam càn quét, trong lúc tấn công Quận Thành Vân Xu lại dễ dàng sụp đổ, chật vật chạy trốn.
Điều này quá hoang đường!
Đây chính là đại quân gần ba trăm ngàn, công phá thành trì đều là dư dả, làm sao lại bị người ra khỏi thành đánh lui? !
Rõ ràng số lượng quân lính phe địch còn không tới một vạn người!
Đối mặt tình huống như thế, Hô Chinh Thiền Vu không có do dự nữa, hắn quyết định sử dụng Hồng Vũ Thần Kiếm, đem tòa trở ngại vắt ngang trước mặt mình trực tiếp công hạ.
Hồng Vũ Thần Kiếm giống như cầu vồng ra khỏi vỏ, kiếm khí vô biên phóng lên cao, để cho Huệ Thế đang trở về thành cùng với tám ngàn Tông Sư đều cảm giác được một trận khủng hoảng.
Bọn họ theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau, nhìn về phía vị trí Hô Chinh Thiền Vu.
Chỉ thấy một thanh thần kiếm đang bị Man Tộc thủ lĩnh nắm trong lòng bàn tay, giơ lên thật cao, sắp chém xuống.
Ánh mặt trời ở phía sau chiếu đến, chiếu vào bên trên chuôi thần kiếm này.
Để cho thân kiếm vô cùng rực rỡ, tỏa sáng lóa mắt!
Như là nắm giữ uy năng chém chết hết thảy sinh linh.
Đám người Huệ Thế nhất thời cả kinh biến sắc.
Chẳng qua là nhìn một lần, liền để cho bọn họ cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Nếu như thật chém xuống, lại sẽ là uy năng bực nào? !
Không thể địch!
"Lui! Mau lui! !"
Huệ Thế vận chuyển chân khí, liều mạng gào thét.
Tám ngàn Tông Sư cũng cảm thấy khí tức kinh khủng đến từ chuôi thần kiếm này, trong lúc nhất thời như người mất hồn.
Tâm tình vui mừng xung phong liều chết mới vừa rồi toàn bộ đều không còn.
Chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên ót.
Chân khí trong cơ thể bọn họ điên cuồng vận chuyển, dốc ra tốc độ nhanh nhất mà chạy như bay.
Phải mau sớm vào thành.
Nếu không hẳn phải chết!
"Chạy quá chậm! " Hô Chinh Thiền Vu cầm kiếm cười ha ha, lúc này liền muốn huy động thần kiếm, chém xuống kiếm quang, đem Huệ Thế cùng tám ngàn Tông Sư này đánh chết.
Nhưng mà ngay lúc đó ——
Coong!
Chỉ nghe một tiếng kiếm reo bỗng nhiên vang lên, lại không có bất kỳ ý sát phạt, cuối cùng tràn đầy cảm giác nhảy cẫng hoan hô.
Chuyện này nhất thời khiến cho tất cả mọi người nhìn chăm chú.
Hồng Vũ Thần Kiếm bị sao vậy?
Hô Chinh Thiền Vu là người trước hết cảm thấy dị thường, hắn phát hiện thần kiếm trong lòng bàn tay mình lại không cách nào vung động!
Cái thanh Hồng Vũ Thần Kiếm nắm giữ vô thượng tiên lực này bất động!
Giống như là bị dừng ở trên không!
Vô luận là hắn dùng sức thế nào, đều không cách nào lại vung động mảy may!
"Chuyện gì xảy ra? !"
Trên trán Hô Chinh Thiền Vu nhất thời liền toát ra mồ hôi lạnh.
Chuôi Hồng Vũ Thần Kiếm này là chỗ dựa lớn nhất của hắn.
Nếu mà vào lúc này xảy ra vấn đề, vậy hắn liền toi rồi!
Phát động đại quân mấy chục vạn xuôi nam, cuối cùng lại đại bại mà về, coi như ở lúc rút lui bảo vệ tánh mạng, chờ trở lại trên thảo nguyên cũng nhất định sẽ bị thủ lĩnh những bộ lạc khác giết chết!
"Động a! Ngươi động cho ta a!"
Hô Chinh Thiền Vu nóng nảy vạn phần, hắn dốc hết toàn lực mà cố gắng vung vẩy Hồng Vũ Thần Kiếm, nhưng lại không có một chút tác dụng.
Hồng Vũ Thần Kiếm như cũ vẫn không nhúc nhích.
"Trở về đi."
Ngay vào lúc này, thanh âm của Thôi Hằng bỗng nhiên từ trên tường thành truyền tới.
Thanh âm của hắn vô cùng nhu hòa, giống như là đang gọi một đứa trẻ nhỏ ở bên ngoài chơi đùa đến rất khuya mới trở về nhà, mấy trăm ngàn người bên trong thành bên ngoài thành toàn bộ đều nghe được.
Hô Chinh Thiền Vu tự nhiên cũng nghe được.
Hơn nữa hắn còn cảm giác Hồng Vũ Thần Kiếm trong tay giống như là chịu triệu hoán gì đó, trong nháy mắt liền tránh thoát bàn tay của hắn,
Bay lên bầu trời.
Trực tiếp hướng trên tường thành Quận Vân Xu bay đi.
"Điều này sao có thể? ! " Hô Chinh Thiền Vu muốn rách cả mí mắt, khó có thể tin nhìn Hồng Vũ Thần Kiếm bay đi.
Vù vù!
Hồng Vũ Thần Kiếm ở trên trời phát ra từng trận thanh âm reo vang.
Cùng lúc đó, một cỗ tâm tình cực kỳ nồng nặc, bỗng nhiên ở trên nó lan tràn ra.
Đây là một loại tâm tình tràn đầy vui mừng nhưng lại vô cùng ủy khuất.
Cho người cảm giác, giống như là đứa trẻ mất tích nhiều năm, rốt cuộc tìm được cha mẹ của mình.
Thôi Hằng đứng ở trên tường thành Quận Vân Xu, hướng Hồng Vũ Thần Kiếm đưa tay phải ra.
Năm ngón tay mở ra.
Ngay sau đó, ở trong ánh mắt không thể tin của tất cả mọi người, Hồng Vũ Thần Kiếm vốn dĩ trong tay Hô Chinh Thiền Vu, chẳng biết tại sao bỗng nhiên tránh thoát "Chủ nhân ", bay xuống trong lòng bàn tay của hắn.
Leng keng!
Hồng Vũ Thần Kiếm rung động nhè nhẹ trong lòng bàn tay Thôi Hằng, lại biểu lộ ra chút tâm tình thân mật, giống như là đứa trẻ nhỏ mới vừa trở về nhà, đang làm nũng với cha mẹ.
"Thì ra là như vậy."
Thôi Hằng nhẹ nhàng khẽ vuốt thân kiếm, cảm thụ biến hóa trong đó, trong lòng sáng tỏ.
Đây đúng là thanh kiếm ban đầu hắn đưa cho Hồng Phú Quý.
Nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
Ba trăm năm trước, Thôi Hằng từng ở trong một thanh trường kiếm bằng thép ròng gia trì pháp lực luyện khí tầng bảy, đưa cho Hồng Phú Quý sắp rời đi tân thủ không gian.
Bởi vì pháp lực trong chuôi kiếm này chỉ có thể sử dụng chín lần, hắn vốn cho là thanh kiếm kia cũng sớm đã tiêu hao hết sức mạnh.
Có điều gần đây luôn nghe được truyền thuyết liên quan tới Hồng Vũ Thần Kiếm, lại để cho hắn hơi nghi hoặc một chút.
Bây giờ lấy được thanh kiếm này rồi, rốt cuộc hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận