Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 317: Báo thù rửa hận, Hoàng Đế cầu kiến (1)

Từ sau khi thu được lời nhắn trong năm thanh tiên kiếm kia, Thôi Hằng lại không có tiếp xúc qua bất kỳ tin tức liên quan tới Khương Thất Thất.
Thật giống như nàng đã hoàn toàn biến mất ở thế giới này, không biết tung tích.
Nhưng bây giờ, hắn liên tiếp xác minh hai lời nhắn của Khương Thất Thất.
Địa tâm chi hạch có Cái Thế Đại Ma, còn có Tử Cực Thiên Cung.
Vả lại sau khi lật xem quyển sách cổ mà Trương Sấu Minh dâng lên này, Thôi Hằng có lý do để hoài nghi tên Đại Ma lúc trước bị hắn bóc ra bất hủ kim tính rồi giết chết kia, vô cùng có khả năng chính là một trong mười đại Huyền Tiên vây công Đạo Nhất Cung ba ngàn năm trước.
Tức là trưởng lão của Tử Cực Thiên Cung khi trước.
"Nếu quả thật là như vậy, vậy thì tại sao hắn lại hóa thành Đại Ma mất hết lý trí, tại sao lại bị trấn áp, Tử Cực Thiên Cung có phải vì vậy mà diệt vong?
"Từ tình huống ở Thiên Khư Giới tới xem, Tử Cực Thiên Cung cũng đã sớm mai danh ẩn tích, thế gian chỉ còn chín đại Tiên Môn, gần như không có ai biết Tử Cực Thiên Cung tồn tại.
"Loại tình huống này cũng không bình thường, hẳn là có người đang tận lực che giấu phần tin tức này, hơn phân nửa là chín đại Tiên Môn làm ra, nhưng bọn họ làm vậy là vì cái gì?
"Nếu như chuyện Thất Thất mất tích có liên quan tới Tử Cực Thiên Cung, nếu ta muốn lấy được thêm manh mối liên quan tới tung tích của nàng, tóm lại vẫn phải đi Thiên Khư Giới một chuyến."
Thôi Hằng cầm lấy cuốn sách này, rơi vào trầm tư "Có điều, Thiên Khư Giới chắc cũng là cực kỳ nguy hiểm, ba ngàn năm trước đã có Huyền Tiên cảnh giới đệ tứ trong Tiên Giới, đây hơn phân nửa là tương đương với cảnh giới Kim Đan sơ kỳ.
"Trải qua thời gian dài như vậy, bọn họ phải chăng đã bước chân vào cảnh giới cao hơn, có thể hay không đã sánh bằng Nguyên Anh? Ừm, nếu như thật phải đi Thiên Khư Giới, thì nhất định phải giữ lòng cảnh giác, tuyệt không thể khinh thường."
Nghĩ tới đây, hắn khép lại cuốn sách, trong lòng khẽ thở dài.
Khương Thất Thất còn có thể có chút đầu mối, nhưng Hồng Phú Quý lại càng giống như là tan vào hư vô, ngoại trừ thanh Hồng Vũ Kiếm kia, gần như cái gì cũng không lưu lại, ngay cả dấu vết đều cực ít.
"Những người lúc đầu nhúng tay chuyện nhân gian, khiến cho Hồng Phú Quý thất bại trong gang tấc sau đó mất tích, hẳn là tác phẩm của những thế tộc hào phú ở Thượng Giới kia, nhà họ Vương ở Giang Đông thoát không khỏi liên can.
"Chẳng qua, tuổi tác của Vương Đông Dương cùng Vương Đông Lâm còn quá trẻ, không tiếp xúc được chuyện ba trăm năm trước, nếu như sau này đi đến Thiên Khư Giới, thật ra thì có thể đi hỏi phụ thân của bọn hắn một chút.
"Vẫn là phải cố gắng đột phá đến Nguyên Anh, phải xác định phương thức tu luyện của Nguyên Anh kỳ, mới có thể quyết định tốt con đường kế tiếp."
Ý niệm tới đây, Thôi Hằng kết thúc trầm tư, đem sách cổ trả lại cho Trương Sấu Minh nói "Chờ sau khi xử lý xong những Tiên Phật Thượng Giới này, liền mang ta đi Đạo Nhất Cung nhìn một chút đi."
Đạo Nhất Cung truyền thừa vạn năm, coi như bộ phận chủ chốt vào ba ngàn năm trước đã dọn đi Thiên Khư Giới, nhưng bộ phận còn dư lại này khẳng định cũng có thể chuyển hóa không ít tiền.
Ít nhất cũng không thể ít hơn Bảo Lâm Thiền Viện.
Vì để cho lúc bế quan đột phá tuyệt đối an toàn, hắn muốn tích góp mấy chục triệu tiền.
"Nếu Thượng Tiên có thể tới Đạo Nhất Cung, đây là thiên đại vinh hạnh cho tiểu đạo. " Trương Sấu Minh hết sức kích động nhận lấy sách cổ, cung kính nói "Tiểu đạo tùy thời cung kính chờ đợi Thượng Tiên."
Dưới sự kích động, hắn ngay cả cách xưng hô đều biến thành tiểu đạo.
"Ha ha, không cần như thế. " Thôi Hằng khoát khoát tay, rồi nói với Trịnh Nam Huân bên cạnh"Đợi sau khi đi qua Đạo Nhất Cung, ta cũng sẽ đi núi Thương Thành một chuyến."
"Vâng, sư tổ! " Trịnh Nam Huân cũng vô cùng vui mừng.
Thật ra thì nàng đã sớm muốn mời Thôi Hằng đi phái Tiên Hà bây giờ tham quan, chẳng qua là Thôi Hằng vẫn không có thời gian, cho nên vẫn không có mời được.
Lần này cuối cùng cũng xem như toại nguyện.
"Đi thôi, chúng ta đi nhìn một chút, xem Huệ Thế tra hỏi thế nào. " Thôi Hằng đứng dậy đi ra ngoài.
Hai người vội vàng đi theo sau.
. . .
Nhờ vào đôi mắt màu đỏ thẫm của Cửu Hỏa Viêm Long giám thị, chuyện Huệ Thế tra hỏi thật ra thì vô cùng thuận lợi.
Những nhóm Nhân Tiên đến từ thế tộc hào phú đều không tham dự qua trận chiến ở phái Tiên Hà trăm năm trước, người khi trước tham dự toàn bộ đều đã chết dưới kiếm của Khương Thất Thất.
Bên trong tứ đại Tiên Môn thì có hai tên Địa Tiên tham dự qua, theo thứ tự là Chân Không Đạo cùng Bạch Vân Thành, trăm năm trước bọn họ còn là Nhân Tiên, sau khi may mắn sống sót liền được trưởng bối ban thưởng, rốt cuộc thành Địa Tiên.
Lúc này, hai người này đều đã bị Huệ Thế cùng Cửu Hỏa Viêm Long xách ra, đem hai tay hai chân bọn họ đều bó lại với nhau, đứng dựa vào góc tường.
Đang chờ chết.
Hai người này trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Những người còn lại trong Tiên Môn thì cảm thấy có chút vui mừng.
Dưới cái nhìn của bọn họ, đã có hai người đặc biệt bị chọn ra, liền ý nghĩa có lẽ sẽ chỉ giết hai người này.
Điều này cũng phù hợp logic bình thường.
Dù sao, nếu mà đem người trong tứ đại Tiên Môn nơi này đều giết sạch, như vậy ảnh hưởng xem như quá lớn rồi, nói không chừng sẽ khiến cho cường giả Thượng Giới dốc toàn bộ lực lượng trả thù.
Căn bản không cần phải làm như vậy.
Chỉ chốc lát sau, Thôi Hằng dẫn Trương Sấu Minh cùng Trịnh Nam Huân đến nơi này.
"Sứ Quân, may mắn không nhục sứ mệnh, từ trong những người này đã bắt tới hai tên tham gia trận chiến phái Tiên Hà. " Huệ Thế chỉ chỉ hai người đứng bên mình.
"Được ! " Thôi Hằng nhẹ nhàng gật đầu, nói với Trịnh Nam Huân bên cạnh "Hai người này ta giao cho ngươi, có muốn giết bọn họ hay không do ngươi tự quyết định."
Hai người kia nghe vậy nhất thời ánh mắt sáng lên, trong mắt đầy cầu khẩn nhìn về phía Trịnh Nam Huân.
"Đa tạ sư tổ, ta đương nhiên muốn giết, tất nhiên muốn giết bọn họ!"
Trịnh Nam Huân nhìn về phía hai người này, trong ánh mắt tràn đầy cừu hận, cắn chặt hàm răng "Trận chiến năm đó, rất nhiều đệ tử phái Tiên Hà đều chết trận, ngay cả sư tôn cũng bị trọng thương, bọn họ tham dự qua trận chiến ấy, lại có thể còn sống!"
Vừa nói, nàng liền trực tiếp xông lên phía trước, rút ra trường kiếm bên hông, trực tiếp chém rụng đầu lâu hai người này, tức thì màu máu đỏ ngút trời, nhuộm đỏ sân nhà.
Hai tên Địa Tiên này sớm đã bị phong cấm chân nguyên, đối mặt kiếm quang của Trịnh Nam Huân, căn bản là không có cách tiến hành phòng ngự, cứ như vậy đầu một nơi thân một nẻo, chết ở trong tay của nàng.
Mắt thấy hai khỏa đầu lâu lăn xuống, màu máu như dải lụa ngút trời, những người còn dư lại trong Tiên Môn kia cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chuyện đến đây hẳn là sẽ chấm dứt.
Nhưng mà ngay lúc đó, bỗng nhiên Thôi Hằng nhìn về phía bọn họ, trầm giọng nói: "Thiên Hợp Thánh Giáo, Chu Thiên Tinh Đấu Các, Bạch Vân Thành, Chân Không Đạo tứ đại Tiên Môn này, theo ta được biết, chỉ có Chu Thiên Tinh Đấu Các không tham dự trận chiến trăm năm trước.
"Người trong ba cái Tiên Môn còn lại, tự sát đi. Còn có thể lưu lại toàn thây."
Hắn vốn không có ý định bỏ qua cho những người trong Tiên Môn này, trăm năm trước nếu dám vây công phái Tiên Hà, tự nhiên sẽ phải trả giá thật lớn.
Người của Thiên Hợp Thánh Giáo, Bạch Vân Thành, Chân Không Đạo nghe vậy, nhất thời mặt như màu đất, bắt đầu cuống quýt tranh cãi.
"Thượng Tiên, chúng ta cũng không có tham gia đại chiến trăm năm trước a!"
"Thượng Tiên tha mạng, chúng ta oan uổng, oan uổng a, chúng ta chưa bao giờ có bất kỳ ác ý với phái Tiên Hà!"
"Thượng Tiên ngài hãy nghe ta nói, ngài hãy nghe ta nói a, chuyện không phải là như vậy. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận