Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp

Chương 270: Vi sư giao cho ngươi một cái nhiệm vụ (2)

Độ Pháp hòa thượng tại chỗ liền bối rối, ngay sau đó trên mặt lộ ra biểu tình không thể tin.
Vào lúc này, hắn rốt cuộc hiểu rõ hết thảy.
Vì sao sư tôn rõ ràng không có ý định luyện hóa Bồ Tát ngọc cốt, mà còn muốn lấy ra ngắm nghía một chút, thì ra cũng không phải là bởi vì sư tôn muốn kiểm tra tính an toàn của Bồ Tát ngọc cốt.
Mà là khắc Pháp Ấn Phật Đà vào phía trên, hơn nữa cũng không phải là vì muốn cùng hắn giữ liên lạc, cũng không phải để cho hắn kịp thời cầu xin giúp đỡ.
Mà rõ ràng chính là muốn đem hắn làm thành một món vũ khí hình người.
Muốn cho hắn cùng với người lấy mạng đổi mạng!
"Tại sao, tại sao, đây là vì cái gì? !"
Lửa giận trong lòng Độ Pháp hòa thượng bùng phát đến cực điểm, nhưng hắn cũng không có lên tiếng, thậm chí còn nhìn Thôi Hằng một cái, xem Thôi Hằng có hay không chú ý tới hắn.
Mặc dù hắn bây giờ đối với Huyền Không hòa thượng tràn đầy hận ý, nhưng hắn biết rõ chính mình đã không có đường sống.
Cùng với cuồng loạn rống giận, để cho người sinh ra cảnh giác.
Còn không bằng đột nhiên âm thầm nổ tung lên.
Để cho tất cả mọi người nơi này chôn theo chính mình!
"A, coi như ngươi thực lực mạnh mẽ, có thể so với Thiên Tiên thì như thế nào, còn không phải là sẽ chết không có chỗ chôn? " Độ Pháp hòa thượng mặt đầy âm độc mà nhìn chằm chằm Thôi Hằng.
Chờ đợi cái đạo Pháp Ấn Phật Đà trong cơ thể này nổ tung.
Nhưng mà vừa lúc đó, Thôi Hằng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, hơi mang theo mấy phần hài hước cười nói: "Ngươi đang chờ đạo Pháp Ấn bên trong cơ thể ngươi nổ sao?"
"Cái gì? ! " Trên mặt Độ Pháp hòa thượng lập tức lộ ra biểu tình cực độ kinh hãi, không thể tin nói "Làm sao có thể, ngươi làm sao biết..."
Nhưng lời này của hắn còn chưa nói hết, thì có Phật quang màu vàng từ trong miệng của hắn chiếu ra, ngay sau đó trong mắt, mũi, lỗ tai cũng đều có Phật quang chiếu ra.
Cái đạo Pháp Ấn Phật Đà này bắt đầu phát tác.
Một cỗ lực lượng đáng sợ chấn động lòng người bỗng nhiên trào lộ ra trong cơ thể Độ Pháp hòa thượng, để cho quanh thân Độ Pháp hòa thượng khắp nơi đều có Phật quang đâm đầu bắn ra.
Tựa như lúc nào cũng có thể nổ tung.
"Ta làm sao biết ư, ngươi lại cảm nhận một chút xem bộ Bồ Tát ngọc cốt kia là cái gì? " Thôi Hằng khẽ cười nói, đồng thời giơ tay lên chỉ về Độ Pháp hòa thượng, sau đó chợt giơ lên trên.
Ầm!
Một tiếng nổ tung xé gió như tiếng sấm rền vang lên, sau đó Độ Pháp hòa thượng khắp người Phật quang lại trực tiếp phá vỡ rào cản âm thanh, lấy tốc độ cực nhanh phóng lên cao, ở trong hư không lưu lại một đạo vết tích màu trắng thật dài.
Lúc này, Độ Pháp hòa thượng còn bảo lưu ý thức, thậm chí tình trạng còn rất tốt, hắn tự biết hẳn phải chết, nhưng trước khi chết chung quy muốn biết rõ ràng một chuyện.
Hắn bắt đầu cảm nhận bộ Bồ Tát ngọc cốt trong cơ thể mình kia, lại phát hiện bộ xương vốn dĩ dáng vẻ trang nghiêm, tràn đầy ý vị thần thánh, phảng phất như bạch ngọc, lại đã biến mất không thấy gì nữa.
Chỉ còn lại một cây xương gà thô ráp không chịu nổi, rõ ràng cho thấy bị người gặm qua!
Gà, xương gà? !
Tại sao lại là xương gà?
Tại sao có thể là xương gà? !
Bộ Bồ Tát ngọc cốt kia lại là một khối xương gà? !
Gà Bồ Tát sao? !
Hay là nói bộ Bồ Tát ngọc cốt kia thật ra thì chẳng qua là Thôi Hằng dùng một miếng xương gà ngụy tạo?
Có điều chính mình rõ ràng thông qua Bồ Tát ngọc cốt luyện thành La Hán Kim Thân, thậm chí còn mượn nó dùng đến phật lực cảnh giới Bồ Tát a!
Theo công hiệu tới nói, đây chính là một bộ Bồ Tát ngọc cốt chân chính.
Thần thông dạng gì, đại uy năng dạng gì, mới có thể đem một cây xương gà biến thành một bộ Bồ Tát ngọc cốt chân chính.
Cái tên Thôi Hằng này rốt cuộc là nhân vật ra sao? !
Trong lòng Độ Pháp hòa thượng dâng lên một cỗ sợ hãi trước đó chưa từng có.
Loại cảm giác này, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với lúc hắn biết mình sắp bị Pháp Ấn Phật Đà nổ chết.
Hắn thậm chí có hơi chút hoài nghi, Thôi Hằng căn bản cũng không phải là cái gọi là Thiên Tiên, Thiên Quân, mà là một nhân vật tầng thứ cao hơn.
Là cường giả cảnh giới đệ tứ của Tiên Giới, cảnh giới mà ngay cả tên đều không truyền thừa xuống kia.
Ý niệm tới đây, trong lòng Độ Pháp hòa thượng không ngờ dâng lên cảm giác vui mừng mãnh liệt, đối với Thôi Hằng thậm chí có hơi chút cảm kích.
Hắn biết, Bảo Lâm Thiền Viện nếu đắc tội một vị cường giả kinh khủng như vậy, cuối cùng chắc chắn bị diệt.
"Sư tôn, ngươi đem ta coi là quân cờ, nhưng mà ngươi hẳn không nghĩ đến mình trêu chọc tồn tại dạng gì, đây cũng xem như là để cho cả Bảo Lâm Thiền Viện chôn theo ta đi!
"Ha ha ha ha ha..."
Ầm ầm!
Phật quang lòe loẹt lóa mắt nổ tung trên bầu trời, tạo thành một qủa cầu ánh sáng màu vàng vô cùng to lớn, sóng trùng kích cực kỳ mãnh liệt khuếch tán ra, chung quanh mấy ngàn trượng đều có một loại cảm giác đất trời rung chuyển.
Đứng tại trên mặt đất ngửa mặt nhìn lên bầu trời, sẽ khiến người ta cảm thấy giống như là có một vầng mặt trời nổ tung, đồng thời cũng có thể cảm giác được từng trận gió lốc gào thét mà tới, cát bay đá chạy.
Đây chính là uy năng bạo tạc của một đạo Pháp Ấn Phật Đà!
Đủ để trong nháy mắt đem thiên quân vạn mã hóa thành phấn vụn.
Đám người Thẩm Du trực tiếp hai chân bủn rủn quỳ xuống, đầu rạp xuống đất mà bò lổm ngổm, một mực cung kính cầu xin tha thứ "Thần tiên tha mạng, thần tiên tha mạng a!"
Tại trong ánh mắt của bọn họ, Độ Pháp hòa thượng bay lên trời nổ tung chính là Thôi Hằng làm ra.
Một màn này hoàn toàn làm sụp đổ phòng tuyến tâm lý của tất cả bọn họ.
Uy năng mạnh mẽ như vậy còn không cầu xin, chẳng lẽ còn muốn chờ đợi đến khi mình bị nổ thành tro bụi mới cầu xin sao?
Thôi Hằng thì là nhìn bầu trời than nhẹ.
"Đến điểm cuối của sinh mệnh, còn ưỡn ra một đợt ánh sáng đỏ, hòm bảo vật như vậy cũng rất khó nhìn thấy a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận